Bà nói: “Đứa ngốc, con phải nhớ rằng, loài rắn chúng ta không bao giờ chết đói. Cơn đói của chúng ta, chỉ để chuẩn bị nuốt chửng thứ lớn hơn mà thôi.”
Tôi nghe mà chỉ hiểu được đôi chút, nhìn mẹ với ánh mắt ngơ ngác.
Nhưng mẹ đã quay vào phòng, tiếp đón một vị khách mới.
Ba tháng sau, trời cuối cùng cũng đổ mưa.
Mảnh đất khô cằn cuối cùng cũng được tưới mát, cả làng vui mừng tổ chức ăn mừng, chỉ có cha tôi cầm chặt cây búa, mặt nặng như chì, đứng canh trước cửa phòng mẹ.
Nửa đêm, đám đàn ông lại mò đến.
Cha tôi tức giận vung búa quát lớn:
“Trời đã mưa rồi! Sao các người còn mặt mũi đến đây?”
Trưởng thôn Tôn dẫn đầu, nhưng lại mang bộ dáng nghiêm nghị chính trực:
“Dù trời có mưa, nhưng ai dám chắc ngày mai sẽ không lại hạn hán? Theo ta thấy, để an toàn, tốt nhất vẫn nên tiếp tục trấn áp âm khí của con yêu xà nhà ngươi!”
Đám đàn ông phía sau liên tục gật gù tán đồng.
Cha tôi giận đến mức muốn lao lên đánh bọn chúng.
Nhưng đúng lúc đó, mẹ bước ra.
Bà đứng ở cửa, thản nhiên lên tiếng:
“A Lưu, để bọn họ vào đi.”
Cha tôi sững người, nhìn mẹ tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
Lão trưởng thôn Tôn và đám người lập tức phá lên cười.
“Thấy chưa, Lưu què? Ngươi có tức cũng chẳng ích gì, vợ ngươi vui vẻ đồng ý rồi kìa!”
“Đúng thế! Nếu trách, thì trách ngươi không thể thỏa mãn được vợ mình. Chúng ta chỉ đang giúp ngươi thôi!”
Khuôn mặt cha tôi tái nhợt, chỉ biết bất lực nhìn lão trưởng thôn Tôn hống hách dẫn đầu, bước vào sân nhà mẹ tôi một cách đầy kiêu ngạo.
Nhưng đúng lúc cánh cửa phòng khép lại, tôi bất chợt nhìn thấy mẹ nhẹ nhàng thè ra chiếc lưỡi rắn.
Tôi lập tức sững sờ.
Biểu cảm đó của mẹ, tôi quá quen thuộc rồi.
Mỗi lần tôi nấu xong bát canh thịt và dọn lên bàn, mẹ đều để lộ vẻ mặt y như vậy.
05
Tôi ngây người nhìn theo bóng lưng của mẹ và trưởng thôn Tôn biến mất sau cánh cửa, trong chốc lát quên cả phản ứng.
Cho đến khi có ai đó bất ngờ chạm vào mặt tôi, bóp nhẹ một cái đầy khiếm nhã.
Tôi giật mình rùng mình một cái, vội quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy đó là chú Vương.
Cha tôi cũng lập tức nhận ra, nhanh chóng kéo tôi ra phía sau lưng mình, giận dữ quát lớn:
“Vương Cường! Ngươi làm cái gì đấy?”
Vương Cường đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, nở nụ cười đầy nham hiểm:
“Lưu què, ta nói thật nhé, hôm nay ta mới phát hiện ra, con gái nhà ngươi lớn lên trông cũng ra dáng lắm, có nét giống mẹ nó rồi đấy.”
Lúc mới sinh ra, tôi toàn thân đầy vảy, xấu xí như một con quái vật.
Cha và mẹ sợ hãi giấu tôi đi, không dám để ai nhìn thấy.
Nhưng chỉ vài tháng sau, lớp vảy trên người tôi dần biến mất, khiến tôi trông không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Càng lớn lên, tôi càng giống mẹ, trong làng không có cô gái nào trắng trẻo, mảnh mai như tôi.
Những lời của Vương Cường lập tức khiến những kẻ khác chú ý.
Càng lúc càng có nhiều ánh mắt xấu xa dán chặt vào tôi.
Tôi nghe thấy ai đó đột nhiên hét lên:
“Suýt nữa quên, con yêu xà này còn sinh ra một đứa con nữa! Các ngươi nói xem, mẹ nó là yêu, vậy nó chính là bán yêu, chắc chắn trên người nó cũng có âm khí, chẳng phải cũng cần chúng ta trấn áp sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Vừa hay chúng ta có ngần này người, xếp hàng chờ đến lượt ở phòng mẹ nó cũng lâu, để nó ra phục vụ chúng ta một chút!”
Nói xong, đám đàn ông vội vã lao đến muốn kéo tôi đi.
Tôi sợ hãi đến phát run, vội trốn ra sau lưng cha.
Cha tôi đỏ ngầu cả mắt vì giận dữ, vừa chửi “lũ súc sinh” vừa dùng búa trong tay đập mạnh về phía họ.
Nhìn tình hình sắp sửa đánh nhau đến nơi, nhưng đúng lúc đó—
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trong phòng mẹ tôi.
Tất cả chúng tôi đều giật mình, quay đầu nhìn về phía đó, nhưng bên trong lại trở nên im ắng lạ thường.
Lúc này, sự căng thẳng bắt đầu lan ra.
Có người lo lắng hỏi: “Có khi nào xảy ra chuyện rồi không?”
Dù tham lam vẻ đẹp của mẹ tôi, nhưng thân phận yêu xà của bà khiến đám đàn ông vẫn có phần e dè trong thâm tâm.
Thế nhưng, Vương Cường hừ lạnh, nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất rồi cười khẩy:
“Làm gì có chuyện gì chứ! Ngươi quên gã đạo sĩ nói rồi à? Con đàn bà đó sớm đã mất yêu lực, giờ chẳng khác gì một con rắn nhỏ, các ngươi sợ cái gì! Để ta vào xem thử!”
Nói xong, Vương Cường thật sự xăm xăm bước vào trong phòng.
Không ngờ rằng, sau khi Vương Cường bước vào phòng của mẹ, bên trong lại trở nên im ắng lạ thường.
Ngay sau đó—
“A! Đừng mà!”
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của mẹ vọng ra từ trong phòng, tiếp theo là những âm thanh va đập dữ dội của giường gỗ.
Những người có mặt ở đây, bao gồm cả tôi, đều quá quen thuộc với âm thanh này.
Tôi nhìn thấy mắt cha đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lấy cây búa, run rẩy vì phẫn nộ.
Những gã đàn ông khác sững lại trong giây lát, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, phá lên cười ha hả.
“Ta cứ tưởng chuyện gì ghê gớm, hóa ra là trưởng thôn Tôn với con đàn bà kia chơi quá hăng thôi!”
“Lão trưởng thôn cũng thật lợi hại, năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn mạnh mẽ như hồi trai trẻ!”
“Mà nói xem, sao Vương Cường vào rồi mãi chưa thấy ra?”
“Ngươi ngốc à? Cái này gọi là song hỷ lâm môn đấy! Ai nói trưởng thôn và Vương Cường không thể cùng lúc chứ?”
“Ha! Các ngươi đúng là biết hưởng thụ! Theo ta thấy, ba người còn hơn cả Gia Cát Lượng, chi bằng cho ta góp mặt một chân?”
Trong tiếng cười rộ đầy tục tĩu, thật sự có người bước thẳng về phía phòng mẹ.
“Không!”
Cha tôi phát điên, lao lên muốn ngăn cản, nhưng lập tức bị đám đàn ông khác đè xuống đất.
Ông không thể cử động, chỉ có thể quỳ gục xuống, gào lên những tiếng tuyệt vọng đau đớn.
06
Người đàn ông thứ ba cũng đã bước vào.
Nhưng không ai trong số họ trở ra.
Lúc đầu, những người còn lại vẫn hứng thú đùa cợt bằng những lời lẽ ghê tởm, càng nói càng tục tĩu.
Thế nhưng, dần dần, chẳng ai cười nổi nữa.
Thời gian cứ trôi qua, nhưng ba người đã vào đó vẫn không hề xuất hiện.
Không chỉ vậy, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh đến rợn người, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng, bọn họ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Một người dè dặt hỏi: “Liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Rất nhanh, có người hừ lạnh và nhổ một bãi nước bọt: “Chuyện gì được chứ! Chắc chỉ là vui chơi quá trớn thôi! Một con đàn bà không còn yêu lực thì có thể làm được gì!”
Giữa những tiếng tranh cãi, tôi là người duy nhất ngửi thấy một mùi kỳ lạ.
Có lẽ vì tôi là bán yêu, từ nhỏ thính giác và khứu giác của tôi luôn nhạy bén hơn người thường.
Ví dụ như tôi có thể dễ dàng nhận ra nhà nào trong thôn đang nấu món gì.
Hoặc, khi mẹ bị làm nhục, dù tôi đã vùi đầu thật chặt vào chăn bông, tôi vẫn không thể ngăn bản thân nghe thấy những âm thanh ghê tởm từ những người đàn ông đó.
Còn bây giờ, tôi ngửi thấy một mùi tanh nồng của máu.
Là máu người.
Tôi thậm chí còn nghe thấy cả âm thanh của việc nuốt chửng.
Ngay lúc ấy, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đang xảy ra.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhân lúc không ai chú ý, lẻn đến cổng sân, đóng chặt cửa rồi khóa lại.
Sợ như thế vẫn chưa đủ, tôi còn lấy thêm cái xẻng sắt của cha, cắm chặt vào then cửa.
Lúc tôi làm tất cả những việc này, đám đàn ông vẫn còn đang tranh cãi về tình hình trong phòng mẹ, chẳng ai để ý đến tôi.
Họ đang lớn tiếng gọi vào trong nhà:
“Trưởng thôn! Vương Cường! Lý Nhị Đản! Các người làm gì thế? Mau ra đây!”
“Không ra thì cũng phải lên tiếng chứ! Định dọa ai đây hả?”
Nhưng trong phòng vẫn lặng như tờ, không một ai trả lời.
Lúc này, họ cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.
Họ không dám tự mở cửa, cuối cùng đẩy cha tôi lên phía trước, bắt ông đi xem xét.
Cha tôi trong lòng cũng đang lo lắng cho mẹ, vội vã chạy đến định mở cửa.
Không ngờ, ngay khi cha vừa chạm đến tay nắm cửa, cánh cửa phòng đã tự mở ra từ bên trong.
Mẹ chậm rãi bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy mẹ, đám đàn ông phía sau tôi lập tức hét lên hoảng loạn:
“Quái… quái vật!”
07
Không trách được họ kinh hãi như vậy, bởi ngay cả tôi khi nhìn thấy mẹ cũng hoàn toàn chết lặng.
Mẹ vẫn giữ khuôn mặt xinh đẹp như trước, nhưng cơ thể bà đã thay đổi một cách khủng khiếp.
Vòng eo của mẹ vốn rất mảnh mai, nhỏ nhắn đến mức chỉ cần một vòng tay là ôm trọn, luôn khiến đàn ông trong thôn thèm khát không thôi.
Nhưng bây giờ, vòng eo ấy lại trở nên cực kỳ đồ sộ.
Thậm chí, dùng từ “đồ sộ” để miêu tả cũng không còn phù hợp.
Bởi lẽ, vòng eo của mẹ giờ đây đã không còn giống cơ thể con người.
Bờ vai của mẹ vẫn mỏng manh như tờ giấy, nhưng phần eo lại phình ra to gấp mười mấy lần.
Bụng bà căng phồng lên như một chiếc bao tải khổng lồ, to đến mức không thể chịu nổi sức nặng, khiến nó đổ ập xuống sàn.
Người mẹ vốn xinh đẹp giờ đây trông như một con quái vật.
Cũng chính vì chiếc bụng khổng lồ ấy, những bước đi vốn nhẹ nhàng của mẹ giờ đây chậm chạp và nặng nề.
Tôi bất chợt nhớ lại chuyện của thím Trương ở đầu thôn.
Thím từng uống một bài thuốc bí truyền, sau đó mang thai một lúc năm đứa con.
Cộng thêm việc bà mẹ chồng vì sợ các cháu đói mà ép thím ăn uống không ngừng, cuối cùng thím sinh ra năm đứa trẻ bụ bẫm, nặng ký vô cùng.
Lúc đó, bụng của thím Trương đã lớn đến mức trông như một con quái vật.
Nhưng so với mẹ tôi lúc này, thím Trương thậm chí trông còn nhỏ nhắn, thon thả hơn hẳn.
“Quái vật! Đúng là quái vật!”
Những người đàn ông xung quanh khi nhìn thấy hình dáng hiện tại của mẹ, chẳng còn chút ham muốn tồi tệ nào nữa.
Bọn chúng chỉ biết hét lên sợ hãi, hoảng loạn tìm cách bỏ chạy khỏi sân nhà tôi.
Nhưng khi lao đến cổng, bọn chúng mới phát hiện cửa đã bị tôi khóa chặt.
Chúng cuống cuồng tìm chìa khóa, nhưng không thấy đâu.
Còn cái xẻng sắt tôi cắm vào then cửa cũng bị chặn cứng, không thể gỡ ra.
Quá hoảng hốt, chúng chỉ còn biết thở hổn hển, hét lên:
“Trưởng thôn đâu! Vương Cường đâu!”