Nói xong, bà ta nắm lấy tay Lục Tranh, rồi tiện thể kéo tay tôi, đặt hai bàn tay chúng tôi chồng lên nhau.
Mơ hồ, tôi cảm thấy bà ta cố ý dùng móng tay cấu vào tay tôi.
“A Tranh, sau này không được làm Viên Viên buồn.
“Chỉ cần hai đứa hạnh phúc, mẹ mới yên tâm.
“Làm lành rồi chứ? Nếu làm lành rồi, thì theo mẹ đi chợ.
“Viên Viên, con đi làm vất vả rồi, hiếm lắm mới được nghỉ cuối tuần, cứ về phòng ngủ thêm chút đi. Để A Tranh đi với mẹ là được.”
À vâng, tôi hiểu, tôi không thể cản trở thế giới hai người của hai người được.
Trong lòng tôi trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn bình thản như nước.
Còn chưa đến lúc xé toạc bộ mặt này.
Nghe lời Phương Thanh Lan, Lục Tranh lập tức đứng dậy đi theo bà ta.
“Khoan đã.”
Vừa đi được vài bước, đã bị Phương Thanh Lan gọi giật lại.
“Con đúng là phí phạm, gọi cà phê mà uống được có mấy ngụm.”
Nói xong, bà ta cố tình xoay ly cà phê, đưa phần miệng cốc mà Lục Tranh vừa uống vào miệng, uống sạch một hơi.
“Được rồi, đi thôi.”
Nhìn bóng dáng hai người tay trong tay rời khỏi, tôi trầm tư.
Chỉ một cặp mẹ con như thế này…
Sao không tự “giải quyết nội bộ” luôn đi?
Cớ gì lại lôi tôi vào làm gì?
Vừa nghĩ, tôi vừa chụp lại tấm ảnh bóng lưng hai mẹ con.
Ừm, lại có nội dung để đăng hôm nay rồi.
Một tháng sau, nhờ sự nỗ lực không ngừng của tôi và đôi mẹ con Lục Tranh.
Bằng cách chia sẻ một số bức ảnh Lục Tranh và Phương Thanh Lan nắm tay, hôn môi, nằm chung giường trong trang phục mát mẻ…
Dù tôi đã che mờ mọi bức ảnh, nhưng vì nội dung quá phá nát tam quan, tài khoản “Thanh Sơn Bất Tranh” vẫn tích lũy được một lượng lớn người theo dõi.
Tất nhiên, toàn bộ đều là fame đen.
Chứng loạn luân thì ai mà không thấy ghê tởm chứ?
Trong tin nhắn riêng, “tôi” đã bị cộng đồng mạng cho chết không biết bao nhiêu lần.
Mà còn chết theo đủ thể loại phong cách sáng tạo nữa kìa.
Nhưng giữa một biển trời căm phẫn, vẫn luôn có một vài kẻ đầu óc chấn thương nặng.
Với ba quan siêu vẹo và tư duy quanh co, họ phát ra những câu bình luận khiến tôi há hốc mồm:
“Anh trai Thanh Sơn thà thích mẹ mình còn hơn thích vợ, rốt cuộc vợ anh ta xấu đến mức nào vậy?”
“Bảo sao, phụ nữ không chỉ cần trẻ, mà còn phải biết ăn mặc, có vậy mới làm đàn ông hài lòng.”
“Bao giờ đăng ảnh vợ anh vừa tắm xong đi? Để mọi người chẩn đoán xem anh có bệnh không?”
…
Luôn có những kẻ đồng cảm với bệnh hoạn.
Tự đặt mình vào vị trí đối lập với đạo đức con người.
Dẫm đạp người khác vài cái, liền tưởng rằng bản thân đã đứng ở một vị trí cao hơn.
Rồi còn thích hét toáng lên giữa chốn đông người—
TÔI! LÀ! THẰNG! NGU!
Sau vài lần hít sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi bắt đầu phân tích tình hình.
Tuy tài khoản “Thanh Sơn Bất Tranh” đã thu hút được khá nhiều sự chú ý, nhưng…
Thế giới này đầy rẫy những chuyện ly kỳ, có người mất tích hai tháng còn chẳng gây được chút xôn xao nào.
Dựa vào đâu mà Lục Tranh có thể nổi tiếng chỉ sau một đêm?
Vẫn chưa đến lúc.
Tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, cơ hội của tôi cũng đến.
Tôi biết ngay mà, Phương Thanh Lan sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng.
“Con trai, giúp mẹ kỳ lưng nào.”
Hôm đó, Phương Thanh Lan lại một lần nữa gọi Lục Tranh trong phòng tắm.
Nhưng bà ta không biết rằng, từ lâu tôi đã lắp camera siêu nhỏ trong đó.
Bình thường, thiết bị này luôn ở chế độ tắt.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tôi lặng lẽ dùng điện thoại, bật nó lên.
Dù Phương Thanh Lan chưa cởi nội y, nhưng một người đàn ông gần ba mươi tuổi, giúp người mẹ chỉ mặc độc một chiếc quần đùi kỳ lưng…
Chỉ riêng cảnh này thôi cũng đủ gây bão!
Huống chi, trong lúc kỳ lưng, bà ta còn rên rỉ:
“Ohhh… đã quá… Thoải mái quá… Con trai, mạnh tay thêm chút nữa nào…”
Người ta muốn tự hủy hoại mình, ai mà cản nổi?
Tôi kiềm chế đôi tay đang run rẩy vì phấn khích, nén lại sự hưng phấn trong lòng, chỉnh sửa video cẩn thận rồi ấn gửi.
Kiếp trước, sau khi tôi ly hôn, để hắt hết nước bẩn lên người tôi, Phương Thanh Lan đã phao tin khắp nơi rằng:
Tôi thường xuyên về nhà lúc nửa đêm, sáng hôm sau ngủ đến tận trưa mới dậy.
Trên người đầy vết bầm tím, nội y thì nhếch nhác.
Thậm chí còn có người hỏi thẳng tôi rằng—
“Đàn ông bên ngoài với Lục Tranh, ai khiến cô sung sướng hơn?”
Lúc ấy, tôi tức giận đến mức huyết áp bốc thẳng lên não, đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất đi.
Phương Thanh Lan, Lục Tranh.
Đã đến lúc hai người cũng nên nếm thử mùi vị này rồi.
Vừa mở phần quản lý tài khoản lên, tôi liền thấy lượt theo dõi tăng gấp bội chỉ sau vài phút.
Các câu hỏi nghi ngờ ập đến như sóng thần.
“Mẹ ruột với con trai mà còn làm chuyện này á?! Giả đúng không? Kịch bản chứ gì?”
“Đề nghị đừng bôi nhọ truyền thông, thuê diễn viên đóng phim loạn luân thế này cũng dám làm à?”
“Che mờ dày thế, chắc sợ bị phát hiện là dàn dựng trong studio hả?”
Tôi là một người tốt bụng.
Để giải đáp nghi ngờ của đông đảo cư dân mạng, tôi liền đăng ngay một dòng trạng thái:
“Tôi không cho phép các người xúc phạm tình cảm giữa tôi và mẹ tôi!
Tám giờ tối mai, hẹn gặp nhau trên livestream!”
Hôm nay đi làm, tôi cứ lơ đãng suốt cả buổi.
Không còn cách nào khác, màn kịch lớn sắp khai diễn, tôi kích động đến mức không thể tập trung nổi…
Đến giờ nghỉ trưa, chị đồng nghiệp không nhịn được mà hỏi:
“Tiểu Viên, sao hôm nay sai nhiều thế? Có chuyện gì à?”
“Chị Lý… em…”
Thấy tôi do dự, chị Lý kéo tôi vào phòng họp.
“Sao thế? Có chuyện gì cứ nói với chị, chị giúp được nhất định sẽ giúp.”
Đã diễn thì phải diễn cho trọn.
Tôi giả vờ im lặng một lúc, làm ra vẻ đắn đo, khó xử.
Sau đó, tôi nghiến răng, nhắm mắt, để lộ một chút “bí mật”.
“Chị Lý… Em không biết chị có hiểu được không… Chuyện là… mẹ chồng em… bà ấy dùng chung cốc với chồng em, còn mút đũa mà chồng em vừa ăn…”
“???”
“Chị không hiểu, nhưng chị sốc!!”
Tốt lắm.
Chiều hôm đó, tỷ lệ mắc lỗi của công ty không còn chỉ riêng mình tôi cao nữa.
Mãi mới chịu đựng được đến tám giờ tối.
Tôi dựa vào ghế sofa, giả vờ xem TV, nhưng thực chất… đang lén bật livestream.
Như thường lệ, Phương Thanh Lan lại không làm tôi thất vọng.
Bà ta vẫn giữ phong độ xuất sắc.
Chỉ thấy Lục Tranh vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần lót, ngang nhiên đi đi lại lại trong phòng khách.
Không hổ danh mẹ nào con nấy.
Hai kẻ cuồng phô trương.
Tôi liếc nhìn bình luận trong phòng livestream.
“Cảnh này rõ ràng là phòng khách… Không phải kịch bản thật à??”
“Lộ mặt đi! Tôi muốn xem mặt kẻ biến thái này!”
Rất tốt, càng ngày càng đông người vào xem.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo đúng kế hoạch của tôi.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là…
Phương Thanh Lan vậy mà lại chạy tới kéo quần lót của Lục Tranh??
“Con trai, gần đây con lại phát triển lần hai à? Quần lót cũng chật rồi…”
Nói xong, bà ta còn cúi đầu xuống xem xét thật kỹ.
Từ góc máy livestream của tôi, vừa vặn ghi lại cảnh Phương Thanh Lan cúi người, còn Lục Tranh thì ở ngay phía trước.
Tư thế của bà ta… giống hệt như đang…
BÙM!
Bình luận bùng nổ!
“Chơi lớn vậy luôn á???”
“Không ngờ là đôi bên tình nguyện…”
“Thằng mất dạy! Lộ mặt ra ngay!”
“Chị em ơi, chú ý! Tên biến thái này có vợ rồi! Mau tìm danh tính hắn, bóc phốt hắn, cứu lấy vợ hắn!”
Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
Tôi không biết làm sao báo đáp, đành tiếp tục cập nhật trạng thái…
“Khi nào livestream đạt 10 triệu người xem, tôi sẽ lộ mặt.”
Tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của cộng đồng mạng.
Còn đông đảo đến thế này!
Họ vừa chửi rủa cùng một ngôn ngữ với bố mẹ tôi, vừa lách kiểm duyệt, cố gắng mắng thẳng vào mặt Lục Tranh.
Chỉ trong vài phút, gia phả nhà họ Lục bị chửi đến tuyệt tự tuyệt tôn.
Người chết bị đào lên mắng lại, người sống cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Giữa bão tố những lời mắng nhiếc,
Số người xem vượt mốc 10 triệu.
Vậy nên, để giữ lời hứa…
Tôi điều chỉnh camera lên vài cm.
Lục Tranh, Phương Thanh Lan, hai người đã sẵn sàng để “chết trên mạng” chưa?
Tôi nổi tiếng rồi.
Chính xác hơn, tài khoản “Thanh Sơn Bất Tranh” đã nổi đình nổi đám.
Vừa kết thúc buổi livestream không bao lâu, video liền bị người ta cắt ghép, đăng lại trên Weibo, Douyin…
Toàn mạng bùng nổ!
Còn tôi?
Tôi đã bí mật thông đồng với mẹ, để bà gọi điện đúng vào lúc 8 giờ 30 phút.
“Cái gì? Bố con bị ngã à? Con về ngay đây!”
Tôi vội vàng thu dọn vài món đồ, lập tức rời khỏi nhà họ Lục.
Đùa sao, nếu đợi đến khi họ xem được hot search, tôi còn trốn đi nổi chắc?
Dù sao thì trong cái nhà này, ba mẹ con họ tuyệt đối sẽ không bán đứng nhau.
Vậy nên, người duy nhất có thể vạch trần họ, chỉ có tôi mà thôi.
Trong thời đại bùng nổ thông tin này.
Có quá nhiều vụ chồng giết vợ, phân xác phi tang…
Tôi đã khó khăn lắm mới được sống lại một đời, tôi đến để báo thù, không phải để làm kẻ chết oan.
Về đến nhà, nhìn thấy mấy vệ sĩ mà bố đã gọi đến từ trước, tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Trước đây đọc tiểu thuyết, tôi luôn thấy nữ chính báo thù một cách thật ngầu.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến một điều…
Tôi không phải nữ chính trong truyện.
Lỡ có chuyện xảy ra, sẽ chẳng có tổng tài nào đến cứu tôi cả.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi có thể trở thành con mồi bị phản đòn.
Vậy nên, tôi chỉ có thể tính toán mọi đường lui, chặn hết mọi sơ hở có thể xảy ra.
Trong phòng tôi.
Ba người nhà họ Trình ngồi tụ họp.
“Bảo này, theo con thì thằng họ Lục đó có thích mẹ nó thật không?”
“Nó có thích mẹ nó hay không thì con không biết, nhưng mẹ nó chắc chắn là rất thích nó.”
“Thế thằng Lục đó là do mẹ nó với bố nó sinh ra, hay là nó với mẹ nó sinh ra?”
“Bố, bố ngu quá đi. Không có mẹ nó sinh nó ra trước thì sao nó với mẹ nó yêu nhau được?”
“Này, hai người đừng đoán linh tinh nữa. Nghe xong tôi cũng loạn hết cả đầu rồi…”
Nhìn bố mẹ càng nói càng đi xa, tôi vội lên tiếng ngăn lại:
“Quan hệ loạn luân là bất khả thi.
Không thì bố nó đã nổ tung từ lâu rồi.”
“Sao? Bố nó vẫn chưa biết mình bị cắm sừng à?”
“Bố!”
Nhìn ánh mắt tò mò vô hạn của ông già nhà tôi, tôi chỉ muốn bóp trán thở dài.
“Ý con là, hai người họ đơn giản chỉ là quan hệ mẹ con bình thường, chẳng qua mẹ nó không có ranh giới thôi.
Chứ cũng chưa chắc đã có ý định ngủ với con trai mình!”
“Cẩn thận lời lẽ của con!”
Mẹ tôi lách qua bố, vươn tay gõ một phát lên trán tôi.
“Trẻ ranh mà nói năng lung tung cái gì đấy?”
“……”
Cả phòng im lặng trong giây lát.