Bình thường, bố chồng uống rượu vào là nói nhiều, lần này lại càng không giấu nổi.

Những gì ông nói khiến tôi sững sờ.

Chuyện này… là sao chứ?!

Trích xuất từ camera giám sát, Từ Hàn xoa xoa gương mặt đỏ bừng, rút từ trong túi ra tờ hợp đồng bảo hiểm:

“Bố! Con thật sự không hiểu vì sao mẹ lại đối xử với Chu Tùng còn tốt hơn cả con ruột của mình. Ngay cả người thụ hưởng bảo hiểm cũng ghi là cậu ta. Rốt cuộc là vì cái gì?”

Bố chồng lờ đờ liếc qua tờ bảo hiểm, rồi nâng ly rượu trong tay lên uống cạn, bỗng nhiên gào lên khóc thảm thiết:

“Từ Hàn à! Con mang họ Từ, nhưng con không phải con ruột của bố. Mẹ con đã lừa tất cả chúng ta…”

Từ Hàn như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Bố chồng tiếp tục khóc lóc: T[h/u, Đ.i:ế]u. Ngư

“Năm đó, mẹ con và mợ con sinh con cùng một bệnh viện, con và Chu Tùng cũng ra đời cùng một ngày.”

“Lúc đó, điều kiện nhà mợ con khá hơn chúng ta, mẹ con vì muốn con trai mình có tương lai tốt hơn nên đã tráo đổi hai đứa.”

“Con là con ruột của cậu mợ con, còn Chu Tùng mới là con của nhà họ Từ!”

Từ Hàn không thể tin nổi, lắc mạnh bố chồng:

“Bố say rồi đúng không? Bố đang nói nhảm phải không?”

Bố chồng vừa quệt nước mắt vừa nói:

“Hôm đó, sau khi hai đứa rời đi, bố đã ép mẹ con khai ra số tiền kia đã đi đâu. Lúc đó mẹ mới nói thật.”

“Những năm gần đây, nhà cậu con sa sút, Chu Tùng lại đổ tiền vào kinh doanh rồi nợ nần chồng chất. Toàn bộ số tiền đều dùng để trả nợ cho nó cả.”

“Bố biết là bố có lỗi với hai đứa, nhưng bố mẹ cũng không còn cách nào khác. Không thể nhìn con ruột của mình bị chủ nợ dí mãi được.”

“Con nhận số nợ này đi, coi như báo đáp công nuôi dưỡng của bố mẹ suốt bao năm nay.”

Từ Hàn im lặng, mặc cho bố chồng tiếp tục khóc lóc thảm thiết bên cạnh.

Một lúc sau, anh thở dài thật sâu, nâng ly rượu rồi bắt đầu uống từng chén một.

Khi tôi về nhà, cả hai người họ đều đã say bất tỉnh nhân sự.

Tôi trải một tấm đệm trên sàn, dùng hết sức kéo cả hai lên.

Trong cơn say, Từ Hàn không biết mơ thấy gì, khóe mắt đọng nước, khẽ nức nở.

Tôi đau lòng giúp anh lau đi giọt nước mắt.

Cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh, quả thực có nét giống mẹ chồng, cũng có vài phần giống cậu ruột.

Nhưng cháu trai giống cậu là chuyện bình thường mà!

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi không còn dám tin lời mẹ chồng nữa.

Từ Hàn thật sự là con ruột của cậu mợ sao?

Trong lòng tôi rối như tơ vò, nghĩ một hồi, dứt khoát rút một sợi tóc từ đầu Từ Hàn và một sợi từ đầu bố chồng.

Sau khi cất kỹ, tôi nghe bố chồng trở mình, miệng lẩm bẩm:

“Mùng tám tháng sau, dẫn Chu Tùng về quê nhận tổ quy tông, mời cả các chú bác họ hàng…”

Mùng tám tháng sau, chính là bảy ngày nữa.

Rõ ràng Từ Hàn không biết chuyện này, chẳng lẽ họ định lén lút nhận lại Chu Tùng?

Không được!

Nhà họ Chu đúng là từng khá giả, nhưng Chu Tùng và cậu ta đã phá sạch tài sản.

Nếu nhà họ Từ nhận lại Chu Tùng, vậy chẳng phải Từ Hàn sẽ phải quay về nhà họ Chu tiếp quản mớ hỗn độn đó sao? T[h/u, Đ.i:ế]u. Ngư

Như vậy, cuộc sống của chúng tôi sau này sẽ chẳng thể yên ổn.

Tôi nhất định phải nhanh chóng tìm ra sự thật, không thể để bị lừa dễ dàng như vậy!

Sáng hôm sau, cả hai người đều im lặng, không nói lời nào.

Từ Hàn lặng lẽ đưa bố chồng về.

Tôi mang tóc của họ đến trung tâm xét nghiệm ADN.

Cầm kết quả trên tay, tim tôi đập loạn xạ.

Đến ngày nhận tổ, tôi và Từ Hàn vội vàng về quê.

Khi chúng tôi tới nơi, mẹ chồng mặc một bộ đồ đỏ rực, mặt tươi như hoa, đang vui vẻ đẩy Chu Tùng quỳ xuống trước mặt bà nội.

Vừa thấy tôi và Từ Hàn bước vào, sắc mặt mọi người trong phòng lập tức thay đổi.

Mẹ chồng đứng chắn trước Chu Tùng, vẻ mặt khó chịu quát lên:

“Ai cho hai người đến đây?”

Bố chồng cười gượng, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng lại:

“Tôi đã nói với các con đừng đến mà. Chu Tùng là huyết mạch nhà họ Từ, tất nhiên phải nhận tổ tông. Đợi vài ngày nữa, cậu ta sẽ chính thức được nhận về nhà họ Chu.”

Bà nội đau lòng nhìn Từ Hàn:

“Tiểu Hàn à, chuyện này mẹ con làm không đúng, nhưng đã sai thì phải sửa. Dù con có trở về nhà họ Chu, con vẫn là cháu nội của bà.”

Từ Hàn đỏ mắt, nhìn những người thân từng rất quen thuộc, hy vọng ai đó sẽ nói một lời công bằng.

Lúc này, cô chồng nhảy ra:

“Từ Hàn, anh cả và chị dâu đã nói rõ, năm mươi vạn đó đã dùng để trả nợ cho nhà họ Chu, nên số tiền đó các con phải trả. Đừng có mà quỵt!”

Mẹ chồng cười nhìn cô chồng:

“Yên tâm, nuôi nó lớn đâu chỉ tốn từng ấy tiền, nó sẽ không trốn nợ đâu.”

Từ Hàn cười tự giễu, hoàn toàn chết tâm.

Bố chồng nhíu mày:

“Giờ lành sắp qua, nếu muốn xem thì cứ đứng đó mà xem, đừng làm loạn khiến người ta cười chê.” T.h/u: Đ[i,ế/u. N]g,ư

Mẹ chồng lập tức khoác tay Chu Tùng, thân mật nói:

“Tùng Tùng, con bái lạy bà nội một cái, lát nữa thắp ba nén nhang cho tổ tiên. Từ nay con là con trai của dì, dì sẽ cho con mọi thứ.”

Chu Tùng gật đầu hờ hững.

Ngay khi hắn sắp quỳ xuống, Từ Hàn vẫn đứng yên như một cái cây không hề động đậy.

Tôi kéo Từ Hàn ra sau lưng, lớn tiếng nói:

“Khoan đã! Chuyện còn chưa rõ ràng, nhận tổ nhận tông cái gì?”

Mẹ chồng không vui, trừng mắt nhìn tôi:

“Lý Vi Vi, cô chỉ là người ngoài, đây là chuyện nhận họ của nhà họ Từ, cô nhảy vào làm gì?”

Cô chồng cười nhạt, giọng điệu châm chọc:

“Có thời gian xen vào chuyện này, chi bằng đi kiếm tiền trả nợ đi.”

Tôi cười khẩy nhìn mẹ chồng: T.h/u: Đ[i,ế/u. N]g,ư

“Mẹ cũng chỉ là người ngoài thôi mà? Nói cứ như mẹ không phải con dâu nhà họ Từ vậy.”

“Cô…”

Mẹ chồng còn định phản bác, tôi lập tức quay sang cô chồng:

“Cô, cô chắc chắn muốn nhà họ Chu trả nợ?”

Cô chồng ngẩng đầu kiêu ngạo:

“Đương nhiên! Tiền dùng để trả nợ cho nhà họ Chu, tất nhiên nhà họ Chu phải trả!”

Tôi liếc nhìn điện thoại đang ghi âm, gật đầu hài lòng:

“Vậy tốt! Hôm nay có mặt đông đủ các bậc trưởng bối, xin mọi người làm chứng. Từ nay, số nợ năm mươi vạn này không liên quan gì đến nhà họ Từ nữa. Nếu cần đòi, thì chỉ có thể đòi nhà họ Chu.”

Cô chồng hớn hở hùa theo:

“Đúng! Mọi người làm chứng, tiền này tôi sẽ đòi nhà họ Chu.”

Những người có mặt chủ yếu là đến hóng chuyện, lập tức hùa theo:

“Được! Tôi làm chứng, nhà họ Chu trả tiền!”

“Từ giờ trở đi, tiền của thằng út do nhà họ Chu lo.”

“Không liên quan gì đến nhà họ Từ nữa!”

Nghe những lời này, sắc mặt Chu Tùng và mẹ chồng thay đổi rõ rệt.

Mẹ chồng vội vàng nói:

“Mấy ngày nữa anh trai tôi sẽ chính thức nhận lại Từ Hàn, đến lúc đó, nó sẽ đổi tên thành Chu Hàn. Cô cứ tìm…”

Tôi lập tức cắt ngang:

“Tiếc là, Từ Hàn không thể đổi tên, cũng không thể gánh nợ thay nhà họ Chu.”

Không khí lập tức im lặng.

Bố chồng nhíu mày:

“Vi Vi, bố biết các con không cam lòng, nhưng chuyện huyết thống này không thể thay đổi được.”

Tôi cười lạnh:

“Bố, mẹ nói đã bị tráo con, bố liền tin ngay sao? Bố đã làm xét nghiệm ADN với Chu Tùng chưa?” T:h/u Đ[i,ế]u. Ng/ư

Bố chồng khựng lại:

“Chưa… Nhưng chuyện này mẹ con sao có thể lừa bố?”

Cả nhà chấn động.

“Vẫn nên làm xét nghiệm ADN! Nhận nhầm thì sao?”

“Tôi thấy Chu Tùng giống chị dâu thật, nhưng không giống anh cả chút nào!”

“Phải làm xét nghiệm để chắc chắn!”

Bà nội cũng gật đầu:

“Làm cho chắc!”

Mẹ chồng cố kiềm chế sự hoảng loạn trên mặt:

“Xét nghiệm gì chứ? Tôi có thể nhớ nhầm sao? Nếu Chu Tùng không phải con ruột của tôi, tôi có thể đối xử tốt với nó như thế sao?”

Cô chồng lên tiếng phụ họa:

“Lý Vi Vi, có phải cô sợ phải trả tiền nên cố tình gây chuyện không?”

Bố chồng âm thầm gật đầu:

“Đúng vậy, từ trước đến nay, Quỳnh đối xử với Chu Tùng tốt hơn cả Từ Hàn, không có người mẹ nào không thương con ruột mình cả.”

Mọi người xì xào bàn tán, có người ủng hộ xét nghiệm, có người phản đối.

“Có!”

Giọng Từ Hàn đột nhiên vang lên.

Anh bước lên phía trước, nhìn bố chồng, lại nhìn mẹ chồng, sau đó lấy một tập tài liệu từ túi ra, đưa cho bố chồng.

“Trên đời này có những người mẹ không yêu con ruột mình. Bố! Bố bị mẹ lừa rồi! Con mới chính là con trai ruột của bố!”

“Kết quả giám định: Từ Lãng là cha ruột của Từ Hàn!”

Bố chồng cầm tờ kết quả xét nghiệm, đọc to lên.

Mẹ chồng hoảng loạn, giật lấy tờ giấy rồi xé nát:

“Giả! Giả hết! Tất cả đều là giả!”

Tôi nhướng mày: T:h/u Đ[i,ế]u. Ng/ư

“Nếu mẹ nghĩ là giả, thì bây giờ chúng ta đến trung tâm xét nghiệm lại. Bốn tiếng sau là có kết quả.”

Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi độc ác, rồi chộp lấy cây gậy bên cạnh định đánh tôi:

“Đều tại cô lo chuyện bao đồng! Đồ đàn bà thối tha!”

Tôi vội lùi lại, Từ Hàn lao lên giật lấy cây gậy, ném xuống đất:

“Mẹ điên rồi sao?!”

Mẹ chồng mặt mày dữ tợn, đấm liên tục vào ngực Từ Hàn:

“Sao tôi lại sinh ra một đứa con bất hiếu như anh! Anh chết quách đi cho rồi! Tôi không phải mẹ anh!”

Gương mặt Từ Hàn đầy đau khổ, trong mắt là sự kìm nén tột cùng.