11
Hứa Đóa tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên.
“Khi cha cô đến gặp tôi vì đau ngực đột ngột, tôi chẩn đoán ông bị nhồi máu cơ tim cấp tính và lập tức sắp xếp phẫu thuật. Dù tôi đã cố gắng hết sức, nhưng ông không qua khỏi.
Cô tức giận và đẩy tôi ngã. Tôi mất đứa con của mình vì cú đẩy đó. Tôi chấp nhận đó là lỗi của tôi, là do tôi không đủ năng lực. Nhưng sau này, khi xem lại hồ sơ bệnh án, cô nhận ra mình đã hiểu lầm. Cô có xin lỗi tôi không?
Hay lúc đó, cô còn thầm mừng rỡ vì đã khiến tôi mất con, để mối quan hệ giữa cô và Cao Minh không còn rào cản?”
Môi Hứa Đóa run rẩy, nhưng không thể thốt nên lời.
Cô cầu xin:
“Là lỗi của tôi. Nhưng xin cô hãy đến gặp con tôi. Tôi xin cô!”
Tôi cười chua chát:
“Tôi từng nghĩ cô chỉ vì đau khổ mất cha mà đẩy tôi. Nhưng sau khi Cao Minh đến ôm cô an ủi, tôi nghe thấy những lời cô nói. Tôi mới hiểu cô tưởng tôi đã phát hiện ra chuyện của hai người, và cô cho rằng tôi cố ý giết cha cô để trả thù.”
Tôi là bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất. Công việc bận rộn đến mức tôi chẳng nhận ra chồng mình đã ngoại tình suốt hai, ba năm.
Tôi đã quá ngây thơ. Nghĩ rằng mình cùng anh đi qua những ngày tháng khó khăn, lấy từng ca phẫu thuật để giúp anh xây dựng sự nghiệp. Tôi nghĩ hôn nhân của chúng tôi cũng vững chắc như sự nghiệp của anh.
Nhưng niềm tin sâu sắc tôi dành cho anh, anh đã giẫm nát dưới chân.
Tôi mỉm cười, nhìn Hứa Đóa:
“Hứa Đóa, cô có thể bỉ ổi, nhưng không phải ai cũng bỉ ổi như cô.”
“Tôi đã biết con cô có vấn đề từ lâu. Là bác sĩ, tôi cũng học qua y học cổ truyền, nhìn khí sắc của cô ở đồn cảnh sát lần trước, tôi đoán được cô không khỏe. Nhưng tại sao tôi phải nói với cô? Tôi biết con cô không ổn, nhưng không vội. Tôi muốn xem ông trời sẽ trừng phạt cô thế nào.”
“Tưởng chừng buồn cười, nhưng hóa ra con cô bị bệnh tim bẩm sinh. Một loại dị tật chỉ có tôi mới phẫu thuật được.”
Tôi mỉm cười, nụ cười càng tươi hơn:
“Nhưng Hứa Đóa, cô còn nhớ lúc cô đẩy tôi ngã không? Lúc đó, tay tôi va vào góc bàn, bị cứa một vết sâu đến tận gân.”
Ánh mắt cô ta ánh lên sự sợ hãi. Tôi tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:
“Cô có biết tại sao tôi rời bệnh viện không? Có thật chỉ vì cú sốc mất con?”
Hứa Đóa không nói được gì, chỉ run rẩy:
“Cô… cô…”
“Tôi không làm được nữa.” Tôi cười, giọng đầy vẻ mỉa mai.
“Tay tôi đã bị thương. Tôi không bao giờ có thể cầm dao mổ nữa.”
Khi phát hiện sự thật, tôi muốn báo cảnh sát, muốn bắt cô ta phải trả giá. Nhưng Cao Minh, bố mẹ anh ta và mọi người đều ngăn cản tôi.
Họ nói từng lời từng chữ:
“Hứa Đóa còn trẻ, nếu bị ghi vào lý lịch sẽ hủy hoại cả cuộc đời cô ấy. Cô đừng nhẫn tâm như thế.”
Lúc đó, tôi đau đớn, tuyệt vọng, giận dữ, và mù quáng. Tôi nghe theo những lời dối trá của họ.
Căn biệt thự này, thực ra là món quà Cao Minh ép tôi nhận. Anh ta giả vờ tặng cho bố mẹ tôi, để tôi không báo cảnh sát, để Hứa Đóa không bị điều tra.
Đó không phải điều tôi muốn. Nhưng anh ta kéo tay tôi, ép tôi nhận lấy.
Trong video công chứng, anh ta nói rất thoải mái, như thể mọi chuyện đều đúng ý. Nếu ai xem kỹ, sẽ thấy trong video, tôi trông thật thất thần, u ám.
Cao Minh nghĩ rằng căn biệt thự này có thể mua được đứa con tôi đã mất, mua được nghề nghiệp mà tôi coi như mạng sống.
Nhưng căn biệt thự này, trong từng viên gạch, từng mảng tường, đều nhuốm máu của đứa con tôi, và tro tàn của sự nghiệp tôi từng yêu quý.
Khi họ – bố mẹ Cao Minh và Hứa Đóa – rời đi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng vui vẻ gì.
Con người là vậy. Khi còn một mục tiêu để theo đuổi, dù đó là lòng hận thù, họ cũng sẽ cảm thấy mạnh mẽ. Nhưng khi mục tiêu đó không còn, họ sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.
12
Vài ngày sau, học trò của tôi – hiện là trưởng khoa tim – gọi điện báo cáo tình hình.
Ngoài tôi, không ai đủ khả năng thực hiện ca phẫu thuật sửa chữa dị tật tim bẩm sinh đó. Họ chỉ có thể điều trị bảo tồn.
Cậu bé đã tiêu tốn hàng trăm triệu, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Cả đời cậu ta sẽ phải sống cùng thuốc men, không thể chạy nhảy hay xúc động mạnh, nếu không, hậu quả có thể chết người.
Học trò tôi thở dài:
“Chị ạ, đứa trẻ này tội nghiệp quá. Giá như tay chị không bị thương thì tốt biết bao.”
Cậu ấy không biết về mối quan hệ giữa tôi và Hứa Đóa. Tôi chỉ khẽ cười:
“Ừ, đúng là vậy.”
Cúp máy, tôi nhận ra mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Tôi đi ra vườn sau của biệt thự, đến chỗ trồng một loại nấm tên là “nấm chó đái” mà tôi cố tình gieo.
Bên dưới lớp đất, tôi đào lên một chiếc két sắt đã chôn từ lâu.
Đúng vậy, tôi đã chôn két sắt ở đây. Ai có thể ngờ, bên dưới “nấm chó đái” lại là nơi tôi giấu hơn 100 tỷ vàng miếng?
Tổng cộng chỉ khoảng 200kg, gọn trong một chiếc hộp cỡ lớn.
Tôi rút một phần lớn số vàng đó để quyên góp cho một quỹ hỗ trợ trẻ em mắc bệnh tim.
Còn việc quỹ này có giúp được đứa con của Cao Minh hay không, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi nhớ lại ngày Cao Minh cầm đơn ly hôn đến trước mặt tôi, ép tôi ký. Chính hôm đó, tôi dự định lái xe đi bảo dưỡng.
Cao Minh nói rằng Hứa Đóa đã mang thai bảy tháng. Anh ấy muốn cho cô ta và đứa con một danh phận, còn tôi, vì lần sảy thai trước đã làm tổn thương cơ thể, sau này không thể sinh con được nữa. Anh nói sự nghiệp lớn của anh không thể không có người thừa kế, và vì vậy, tôi không còn xứng đáng làm vợ anh nữa.
Khi tôi phát hiện ra chuyện giữa Cao Minh và Hứa Đóa, đó cũng chính là lúc tôi mất con và sự nghiệp của mình.
Trong những ngày đen tối, đau khổ nhất, khi tôi cần một chỗ dựa, tôi lại nhận ra tình yêu của mình cũng không còn.
Điều khiến tôi không thể ngờ là tất cả những đau khổ này chỉ bắt nguồn từ những suy nghĩ hoang tưởng của tình nhân anh ta.
Tôi đã từng đau đớn, từng điên cuồng, cũng từng cố tưởng tượng rằng mình có thể bỏ qua tất cả, quay lại với Cao Minh.
Nhưng khi anh ta đặt lá đơn ly hôn trước mặt tôi, với thái độ lạnh lùng tuyệt tình như thế, tôi bỗng nhiên buông bỏ mọi cảm xúc.
Phụ nữ thường như vậy, trí thông minh của họ tỉ lệ nghịch với tình cảm.
Khi không còn tình yêu, họ trở nên tỉnh táo lạ thường.
Chỉ trong một khoảnh khắc, không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã lên một kế hoạch hoàn hảo trong đầu.
Tôi biết xe của Cao Minh có vấn đề. Hôm đó, tôi định lái xe đi sửa, nhưng rồi tôi không đi nữa.
Tôi biết Cao Minh đã chọn một bệnh viện phụ sản tư tốt nhất cho Hứa Đóa ở thành phố lân cận, và cô ta đã nhập viện. Anh ta cũng định đến đó thăm cô ta.
Tôi cũng biết để đến thành phố đó, anh phải đi qua Quốc lộ 4. Ở Quốc lộ 4 có một đoạn đường hẹp và nhiều khúc cua, một bên là vách núi cao hàng chục mét.
Cao Minh lười đăng ký tài khoản, nhiều thứ tôi phải làm giúp anh, kể cả việc đăng ký điện thoại.
Ngày anh đi thăm Hứa Đóa, tôi sử dụng tính năng định vị trên điện thoại của anh để theo dõi vị trí.
Khi thấy anh sắp đến đoạn đường nguy hiểm đó, tôi gọi điện cho anh.
Tôi và anh cãi nhau lớn. Tôi hét lên rằng anh đừng mơ ly hôn với tôi, rằng tôi sẽ kéo anh xuống cùng nếu cần.
Cao Minh là kiểu người nóng tính, đặc biệt khi lái xe. Một khi tức giận, anh sẽ vô thức đạp ga mạnh hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí trên màn hình điện thoại, giọng bỗng dịu lại:
“Cao Minh, anh đang chạy với tốc độ bao nhiêu?”
Anh ta trả lời theo phản xạ:
“180.”
Tôi nói:
“Cao Minh, tạm biệt.”
Luật nhân quả xoay vần, thiện ác rồi cũng rõ ràng.
Nếu Cao Minh không làm mọi thứ tuyệt tình để đề phòng tôi, liệu kết cục có khác đi không?
Tôi nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời dần xuyên qua lớp mây mù, sương khói tan đi.
Cuộc đời tôi vẫn còn dài, và tôi sẽ tìm thấy ánh sáng của mình.
(Hết)