Long Vương thấy cảnh thê thiếp hòa thuận, huynh đệ cùng lớn lên, vui vẻ đồng ý.

Ngày thứ hai sau khi chuyển đến, vương phi liền cướp lấy long tử.

Nàng nói rằng ta đã sinh được long tử, hẳn sữa của ta cũng tốt cho hài tử.

Thế là nàng đuổi hết nhũ mẫu của tiểu thanh xà, ép ta, một thị thiếp thấp hèn, làm nhũ mẫu cho hắn.

Không cam lòng, ta tìm đến Long Vương.

“Vương thượng, thần thiếp tuy địa vị thấp kém, nhưng vẫn là sinh mẫu của long tử, cũng là thiếp thất của người.

“Vương phi lại ép thần thiếp làm nhũ mẫu cho tiểu thanh xà, thần thiếp thật sự không cam nguyện.”

Long Vương phiền chán, lạnh nhạt nói:

“Khắp tứ hải bát hoang, việc bề bộn thế này, nàng cho rằng cô nhàn rỗi lắm sao mà ngày ngày bày chuyện quấy rầy cô?”

Ta quỳ rạp xuống đất, níu chặt giày ngài, khóc lóc:

“Vương thượng, xin người hãy cho thần thiếp và long tử quay về cung của mình.

“Thần thiếp ngày ngày không được gặp long tử, lại bị ép làm nhũ mẫu cho tiểu thanh xà, thần thiếp…”

Long Vương vẫy tay, lệnh tướng cua kéo ta ra ngoài:

“Thỏ phi, hãy lấy đại cục làm trọng.”

Lời cầu xin của ta không những không khiến vương phi thu liễm, mà còn để lộ sự lạnh nhạt của Long Vương đối với ta trước mắt nàng.

Nàng càng ngày càng công khai ức hiếp ta và long tử.

Nàng không cho ta bế long tử, cũng không cho ta nuôi dưỡng nó.

Ngày ngày ép ta cho tiểu thanh xà bú sữa.

Nhìn thấy bổ phẩm liên tục được đưa đến từ nhà bếp nhỏ, ta cười mãn nguyện.

Dưỡng chất đủ đầy, tiểu thanh xà trắng trẻo, mũm mĩm.

Nhưng long tử thì không có phúc phần ấy.

5

Hằng ngày, vương phi chỉ cho long tử uống nước rửa nồi, hoặc tệ hơn, là nước biển.

Long tử ngày ngày bị sặc đến ho ra mật xanh mật vàng.

Khuôn mặt vốn hồng hào, khỏe mạnh, giờ tái nhợt như nến.

Ta giả vờ không chịu nổi, lao đến tẩm cung của vương phi, van xin nàng đối xử tốt với long tử hơn.

Nhưng mỗi lần cầu xin, thủ đoạn của vương phi càng thêm tàn nhẫn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến lúc hai đứa trẻ nhập học.

Hai huynh đệ cùng đi, tiểu thanh xà cao hơn long tử một cái đầu.

Ta khóc lóc cầu xin vương phi trả lại long tử cho ta.

“Nương nương, nay tiểu thanh xà điện hạ đã không cần bú sữa, liệu người có thể trả lại long tử cho thần thiếp không?

“Người luôn nói trước mặt lão Long Vương và vương thượng rằng mình rộng lượng hiền hòa, nhưng người thử nhìn xem, long tử bị người hành hạ thành ra bộ dạng thế nào rồi?”

Long Vương phi bực dọc, phất tay áo:

“Đừng nhiều lời! Ta chịu nuôi long tử của ngươi là nể tình với vương thượng, nếu không ngươi nghĩ ta muốn nuôi hài tử của tộc thỏ các ngươi sao?”

Lời này vừa hay bị Long Vương nghe thấy, hai người liếc nhau, ánh mắt chan chứa, tựa như thế gian này chỉ có họ.

Ta đành giậm chân bỏ đi.

Long tử và tiểu thanh xà học trong học đường được vài ngày, tài năng giữa hai đứa trẻ lập tức bộc lộ rõ rệt.

Ân sư truyền thụ của Long Vương sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống nói:

“Vương thượng, tài năng giữa long tử và tiểu thanh xà thật sự không thể so sánh.

“Long tử thiên tư xuất chúng, học một hiểu mười. Tiểu thanh xà thì ngu độn, kém xa.”

Long Vương vui mừng khôn xiết, lập tức phong long tử làm thái tử.

“Đứa trẻ của cô chính là hài tử thông minh nhất tứ hải bát hoang. Cô đã có người kế tục!”

Long Vương tựa đầu vào cổ Long Vương phi, nói:

“Ngưng Hương, cô trước hết là Long Vương của Đông Hải, sau đó mới là lang quân của nàng.

“Cô không thể vì tình yêu mà bỏ mặc cơ nghiệp hàng triệu năm của long tộc.”

Vương phi cắn môi, cười gượng gạo, ôm lấy Long Vương:

“Vương thượng, long tử và tiểu thanh xà đều là hài tử của thần thiếp. Dù ai làm thái tử, thần thiếp cũng chỉ có vui mừng.”

Ta nấp sau khe hở, rõ ràng thấy trong mắt vương phi đầy sát ý.

6

Long thái tử và tiểu thanh xà cùng lúc sinh bệnh.

Long Vương phi mời đến một bà phù thủy tà môn nhất trong long cung để xem bệnh cho hai đứa trẻ.

Phù thủy quỳ trên đất, chỉ tay vào hai hài tử, lớn tiếng nói:

“Vương thượng, sai rồi! Tất cả đều sai! Hai hài tử đã bị tráo đổi!”

Ta nắm chặt tay, tim như nhảy lên tận cổ.

Chẳng lẽ chuyện ta tráo đổi hai đứa trẻ đã bị bà ta phát hiện?

Nhưng phụ thân từng dạy, đây là bí thuật hoàng tộc tộc thỏ, tứ hải bát hoang chỉ có ta và người là biết cách phá giải.

Long Vương kinh ngạc đứng bật dậy:

“Ngươi nói gì? Hai hài tử của cô bị tráo đổi? Nhưng ngày vương phi sinh, cô đã ở ngay bên ngoài sản phòng mà!”

Vương phi lập tức nước mắt như mưa:

“Vương thượng, ngài còn nhớ không? Rùa y từng nói, thần thiếp mang trong bụng là long tử. Sao đến lúc sinh, lại là tiểu thanh xà?”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía vương phi.

Khi còn ở tộc thỏ, ta từng nghe các bô lão nói, mẫu tử tâm linh tương thông. Chẳng lẽ vương phi đã nhận ra long thái tử mới là huyết mạch của nàng?

Ai ngờ câu tiếp theo của bà phù thủy lập tức khiến ta thở phào.

“Vương thượng, vương phi, lão thân lên tận thiên đình tìm hiểu, cuối cùng phát hiện ra uẩn khúc giữa hai hài tử.

“Vương phi mang thai long tử tôn quý nhất tứ hải bát hoang, nhưng khi long tử giáng sinh, bị hài tử do thỏ phi sinh ra làm xung khắc. Nếu không có sự xung khắc này, tiểu thanh xà của vương phi mới chính là long tử chân chính.

“Thật ra, long tử thực sự là tiểu thanh xà mà vương phi sinh ra.”

Long Vương đau đầu nhức óc:

“Đủ rồi! Đừng vòng vo nữa, cô nghe không hiểu. Ngươi chỉ cần nói rõ ràng, bây giờ cần làm gì!”

Phù thủy và vương phi liếc nhìn nhau, sau khi thấy vương phi gật đầu, bà ta nói:

“Vương thượng, để long tử chân chính – tiểu thanh xà – có thể trưởng thành mạnh mẽ, lão thân khuyên nên rút long đan và long cân từ kẻ mạo danh long thái tử, trả lại cho tiểu thanh xà.”

Long Vương phi đã sắp đặt mọi chuyện để rút long đan và long cân của long thái tử sao?

Ta thật mong chờ ngày vương phi phát hiện, kẻ mà nàng tàn nhẫn tổn hại lại chính là huyết mạch ruột thịt của nàng.

Nhưng trước mắt, vở kịch này ta phải tiếp tục diễn cùng nàng.

“Vương thượng, ngài nghĩ mà xem, long thái tử của chúng ta thông minh, khỏe mạnh đến nhường nào.

“Dù là ai, đều là con ruột của ngài, hà cớ gì vì sự thật này mà đẩy long thái tử vào hiểm cảnh?”

Long Vương ngẩn người.

Ngài đi đi lại lại trong cung điện, liên tục nhìn tiểu thanh xà và long thái tử thêm mấy lần.

Ngài phất tay áo:

“Thôi thôi, đều là cốt nhục của cô.”

Long Vương phi ôm lấy tiểu thanh xà, đôi mắt khóc đến đỏ hoe.

“Vương thượng, hài tử của chúng ta vốn dĩ phải là long tử mạnh mẽ nhất thế gian này.

“Ngài nghĩ xem, chúng ta đều là long tộc, còn thỏ muội lại chỉ là loài thỏ thấp hèn.

“Nếu không phải hài tử của nàng ta cướp lấy phúc phần của con ta, tiểu thanh xà của chúng ta đã xuất chúng biết bao!”

Long Vương nghe vậy cũng đỏ cả mắt.

Ngài quanh quẩn bên hai đứa trẻ, hết nhìn long thái tử lại nhìn tiểu thanh xà.

“Phù thủy, nếu lấy long đan và gân cốt của long thái tử đổi cho tiểu thanh xà, hậu quả sẽ ra sao?”

Long Vương phi liếc mắt ra hiệu cho phù thủy.

Phù thủy lập tức quỳ xuống:

“Vương thượng, lão thân lấy tính mạng đảm bảo, nếu trả lại long đan và gân cốt cho tiểu thanh xà, không quá năm mươi năm, tiểu thanh xà sẽ hóa thành chân long.”

Long Vương phi thuận thế quỳ xuống bên cạnh phù thủy:

“Vương thượng, đến lúc đó, tiểu thanh xà của chúng ta sẽ là long tử có huyết thống thuần khiết nhất thế gian.

“Long tử mang dòng máu của tộc thỏ, làm sao có thể sánh với hài tử của chúng ta?”

Long Vương gật đầu.

Ta lập tức nhào đến trước mặt Long Vương, gào khóc:

“Vương thượng, không thể!

“Long thái tử là điềm lành của long cung chúng ta.

“Ngài nghĩ mà xem, long nhi cũng là cốt nhục của ngài, nếu rút đan, gân cốt, long nhi sẽ trở thành phế nhân.”

Long Vương phi vung tay tát mạnh vào mặt ta:

“Tiện nhân! Nếu không phải vì ngươi và hài tử của ngươi, tiểu thanh xà của ta đã là long tử ưu tú nhất tứ hải bát hoang.

“Nếu không phải vì long tử của ngươi nhiễm tà khí, tiểu thanh xà của ta làm sao từ long hóa thành xà?

“Vương thượng, ngài cũng nghe thấy lời rùa y nói ngày đó.”

Bất kể ta khóc lóc cầu xin thế nào, Long Vương vẫn đồng ý với kế hoạch của Long Vương phi: rút đan, lấy gân cốt của long thái tử.

7

Long thái tử vốn đã yếu, giờ đau đớn đến nỗi gân xanh nổi đầy người.

Ta quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy long thái tử:

“Vương thượng, xin đừng, xin đừng làm hại nó.

“Bao nhiêu trừng phạt, hãy để thần thiếp gánh thay cho hài tử này.”

Long Vương phi lệnh tôm thị kéo ta ra.

Ngay trước mặt ta, nàng tự tay mổ bụng long thái tử, lấy ra một viên long đan nhuốm máu tươi.

“Thỏ muội, nhìn xem, thứ cướp được, mãi mãi chẳng bền lâu.”

Nói rồi, nàng không thèm liếc nhìn long thái tử đang bất tỉnh, lập tức dâng viên long đan lên tiểu thanh xà.