“Em gọi một phần khoai tây chiên, rồi nằm trên đùi anh, nói em bị dị ứng với khoai tây, sau đó đẩy hết phần ăn cho anh.”
“Về sau anh mới biết, khoai tây là món em thích nhất.
Vì muốn che giấu lời nói dối đó, suốt gần một năm, em không ăn một món nào có khoai tây.
Mãi đến một lần anh về sớm hơn dự kiến, thấy em tự nấu một bàn đầy món khoai tây.
Em có lẽ không biết đâu, khi đó mặt em đỏ bừng, tay chân luống cuống, trông thật sự rất đáng yêu.”
“Càng ở bên em lâu, anh lại càng yêu em hơn.”
Anh ngừng lại, đôi mắt phủ đầy hối hận và đau khổ.
“Đối với Trần Vi, anh nhiều hơn là sự không cam lòng vì bị bỏ rơi, và cả sự hận thù vì bị phản bội.
Ngày hôm đó, tại lễ cưới, anh cũng không biết mình bị làm sao.
Nghe thấy lý do của cô ta, nghe thấy cô ta muốn tự sát, nghe thấy em là người xúi giục…”
“Khi nhìn thấy em trên tầng thượng, anh đã hối hận.”
“Suốt một năm qua, anh chưa từng ngừng hối hận.”
“Anh không biết mình phải làm gì, không biết làm cách nào để em tha thứ.”
“KiKi, xin lỗi.
Thật lòng xin lỗi.”
“Anh chỉ biết nói xin lỗi thôi…”
Tôi nhìn xuống sàn nhà tối đen, ánh mắt mơ hồ, đầu óc rối bời, lồng ngực đau nhói.
“Thật sự khó đến vậy sao, để đối xử với tôi một cách tử tế?”
“KiKi…”
Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng không ngăn nổi những giọt nước lăn dài.
“Lục Tĩnh Châu, vô ích thôi.”
“Hôm tụ họp, anh bề ngoài là đang sỉ nhục Trần Vi, nhưng ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô ta.”
“Anh luôn miệng nói hận cô ta, nhưng khi có chuyện xảy ra, người đầu tiên anh cứu vẫn là cô ta.”
“Sau đó, anh đã giải thích rất nhiều.
Được thôi, vì tôi yêu anh, vì tôi coi anh là người thân duy nhất, tôi đã chọn tin tưởng anh thêm một lần nữa.”
“Tôi luôn mong đợi tương lai của chúng ta.
Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, muốn xây dựng một gia đình chỉ thuộc về hai ta.”
“Nhưng chắc anh cũng đã nhận ra, tôi đã bắt đầu nghi ngờ về cuộc hôn nhân này.”
“Vậy nên, anh mới hứa với tôi, cho dù Trần Vi có lý do gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không dao động.”
“Nhưng sau đó thì sao, Lục Tĩnh Châu?”
Tôi nhìn anh, ánh mắt đầy oán hận.
Những gì tôi thấy, là gương mặt tràn đầy day dứt, khổ sở, tiếc nuối của anh.
Nhưng có ích gì đây?
Quá khứ không thể thay đổi.
Tổn thương không thể vãn hồi. Mộ.t” C,hé/n Tiê/u Sầ[u:
Những uất ức tôi kìm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng bùng nổ.
“Hôm đó, ngay tại lễ cưới, anh đã bỏ tôi lại.”
“Cô ta thậm chí còn chưa xuất hiện, chỉ là vài câu nói từ người khác, vậy mà anh đã vì cô ta mà ném tôi sang một bên.”
“Cái máy ghi âm đó, chúng ta đã bên nhau năm năm, nhưng anh đã bao giờ thực sự tin tưởng tôi chưa?”
“Anh biết không? Khi đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt gì?”
“Anh không cho tôi bất cứ cơ hội nào để giải thích, lập tức phán tôi có tội.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh thậm chí không phát hiện ra tôi đi theo sau anh, rồi ở trong cơn mưa lớn, anh hôn Trần Vi.”
“Anh nói là cô ta đã lừa dối anh.”
“Nhưng dối trá chỉ có thể lừa được những kẻ muốn tin vào nó.”
“Trong sâu thẳm trái tim anh, chẳng phải anh vẫn mong cô ta thực sự có lý do chính đáng sao?”
“Vậy anh bảo tôi phải tin vào tình yêu của anh thế nào đây?”
Nước mắt tôi trào ra như vỡ đê, giọng nói nghẹn lại.
“Làm sao anh có thể nói rằng anh yêu tôi đây?”
“Lục Tĩnh Châu, suốt năm năm em yêu anh bằng cả trái tim, nhưng chưa bao giờ em có thể chắc chắn rằng anh yêu em.”
“Vậy thì bây giờ, khi em không còn yêu anh nữa, làm sao em có thể tin rằng anh yêu em?”
“Mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhớ đến ánh mắt đầy nghi ngờ và trách móc của anh.”
“Nhớ đến ngày cưới, anh đã bỏ lại em mà chạy trốn.”
“Nhớ đến cảnh anh và Trần Vi hôn nhau ngay trước mặt em.”
“Những hình ảnh đó không ngừng lặp lại trong đầu em, từng lần, từng lần nhắc nhở em rằng—khi anh nói yêu em, anh đã phản bội em như thế nào.”
Đôi mắt Lục Tĩnh Châu đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy bi thương.
Nhưng tôi đã quá mệt mỏi, sau tất cả những cảm xúc bùng nổ, tôi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cuối cùng, tôi bình tĩnh nói:
“Lục Tĩnh Châu, chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
“Quên em đi. Nếu sau này anh gặp một cô gái tốt, anh chỉ cần làm một điều—hãy quên em. Đừng để cô ấy lặp lại bi kịch của em.”
“Còn nếu sau này em gặp một người tốt, em cũng sẽ quên anh.”
“Anh không cần để lại cho em cổ phần gì cả. Hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết. Và sau này, cũng đừng gặp lại nữa.”
M”ộ:t/ C]hé.n T/iêu, S”ầu.
Thời gian trôi qua rất lâu.
Lâu đến mức tôi nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ lên tiếng nữa.
Nhưng cuối cùng, anh khẽ nói, giọng khàn đặc:
“Công ty cũng là do em góp phần xây dựng. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ giữ lại 10% cổ phần cho em.”
Anh cúi đầu, nở một nụ cười tự giễu, ánh mắt đượm vẻ đau thương:
“Nếu có thể, anh thật sự mong trên đời có một loại thuốc khiến chúng ta mất đi ký ức.”
“Để ký ức của chúng ta dừng lại ở ngày trước lễ cưới.”
“Vì rõ ràng… chỉ còn một chút nữa thôi, chúng ta đã có thể kết hôn rồi.”
Tôi không hề dao động.
Không còn nhìn anh nữa, tôi quay lưng bước đi.
Trong những đêm trăng dịu dàng, giữa những đám đông huyên náo, trong khoảnh khắc những ánh mắt chạm nhau, trong từng giây phút yêu thương nồng cháy…
Tôi và Lục Tĩnh Châu đã từng nói với nhau rất nhiều lần “Anh yêu em.”
Chúng tôi từng coi nhau là chốn bình yên, là người duy nhất có thể cứu rỗi lẫn nhau.
Lúc đó, tình yêu của tôi dành cho anh là chân thành, mãnh liệt, không chút giữ lại.
Còn anh thì sao? Tôi không biết.
Có lẽ, anh đã từng yêu tôi.
Cũng có thể, anh chưa từng yêu.
Nhưng giờ đây, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi sẽ sống thật tốt, và trở thành chính anh hùng của cuộc đời mình.
(Toàn văn hoàn.)