Hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Phó Ngôn đã trầm xuống.

“Giang Thanh Ngọc, ta từng nghĩ rằng, ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta.”

Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt đó, ngoài căm hận chất đầy, còn có một tia… ủy khuất?

“Khi ta mới đến biên cương, ta thường xuyên viết thư cho ngươi, kể ngươi nghe tất cả những gì ta thấy, ta nghĩ.

“Lúc ấy, ngươi là một trong số ít điều trên thế gian này khiến ta lưu luyến.

“Nhưng ngươi—một lá thư cũng không hồi âm!

“Mẫu thân ta nói, ở kinh thành, ngươi ngày càng tỏa sáng rực rỡ, Giang hầu phủ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ ta—một công tử sa cơ của phủ tướng quân—để lựa chọn một phò mã tốt hơn.

“Bà ấy nói, ngươi cũng vui vẻ chấp nhận điều đó.

“Sau đó, ta không còn gửi thư cho ngươi nữa.

“Ta xông pha chiến trận, nhanh chóng lập được danh tiếng, nhưng vấn đề cũng ùn ùn kéo đến.

“Chiến phí không đủ.

“Ta khốn đốn vô cùng, không có ai giúp ta—

“Chỉ có mẫu thân, bà đã lấy toàn bộ của hồi môn của mình gửi đến, giúp ta vượt qua kiếp nạn đó.

“Trên thế gian này, không ai đối với ta tốt hơn mẫu thân ta.

“Ngay cả Lưu Nhược—nữ tử từng liều mạng cứu ta, ta cũng dốc toàn bộ chân tình để báo đáp.

“Nhưng thì ra, nàng cũng giống như ngươi—đều chỉ là đang lừa ta!”

Cố Vị càng nói càng kích động, cả người bao phủ trong oán hận và sự tuyệt vọng ngập trời.

Ta im lặng nhìn hắn.

Cuối cùng, nhẹ giọng mở miệng.

“Cố Vị.

“Có lẽ, mẫu thân ngươi thực sự đối với ngươi rất tốt.”

“Nhưng ngươi có biết không?

“Tất cả những bức thư ngươi gửi cho ta, ta đều hồi âm từng lá một, đều đã giao cho mẫu thân ngươi gửi đến biên cương.

“Ngươi nói chiến phí không đủ, mẫu thân ngươi gửi đến số tài sản khổng lồ—

“Nhưng bà ấy vốn không giỏi buôn bán.

“Những thứ đó, toàn bộ đều là của hồi môn ta đã tích góp bao năm qua, dốc sạch để gửi đến biên cương cho ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng khi ta giao du với những công tử thế gia, ta đang vui vẻ lựa chọn phò mã?

“Khi đó, ta đang lo lắng cho ngươi, ta vì ngươi mà thêu khăn, vì ngươi mà mỗi bước mỗi khấu đầu cầu nguyện bình an.”

Ta thở dài.

“Không ngờ tất cả những khổ sở ta phải chịu đựng, lại chỉ là vì một lý do nực cười như vậy.”

Hứng thú biến mất, ta đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa nhà lao.

“Cố Vị, ta không nợ ngươi.”

Không để ý đến tiếng hắn khàn giọng lẩm bẩm ‘Không thể nào’ phía sau, ta một bước lại một bước, vững vàng rời đi.

Mãi đến khi, từ sau lưng truyền đến tiếng khóc thê lương xé gan xé ruột của thiếu niên ấy.

Cuối cùng, khóe mắt ta không kìm được, rơi xuống một giọt lệ.

“A Ngọc, đây là cây trâm ta tự tay khắc cho ngươi, đẹp không? Hehe, tặng ngươi!”

“A Ngọc, đừng luyện đàn nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi đi!”

“A Ngọc, sau này ta nhất định sẽ trở thành đại tướng quân! Sẽ dẫn ngươi cưỡi ngựa tung hoành trên vùng đất biên cương!”

“A Ngọc, mấy cô nương đó cứ nhìn ta chằm chằm, ngươi yên tâm, ta chỉ thích một mình ngươi!”

“A Ngọc…”

“A Ngọc…”

Tất cả những hình ảnh ấy, như vỡ vụn trong một tiếng nổ lớn.

Cũng giống như tình cảm cuối cùng ta còn dành cho hắn—hóa thành giọt nước mắt này, rơi xuống đất, tan vào cát bụi.

35

Bước ra khỏi nhà lao, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Phó Ngôn.

Hắn tựa người vào tường, ánh mắt trầm lắng dừng lại trên gương mặt ta.

Bỗng nhiên, hắn giơ tay lên.

Ta khẽ nhắm mắt lại.

Một ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau đi giọt nước bên khóe mắt ta.

Đầu ngón tay lướt qua hàng mi ta, khiến nó khẽ run rẩy, mang theo một cảm giác nhột nhột.

Ta mở mắt ra.

Hắn vừa lúc thu tay về.

Sự tiếp xúc vừa rồi, có lẽ đã là giới hạn lớn nhất hắn dám vượt qua.

Nhưng trong lòng ta bỗng dâng lên một cơn kích động mãnh liệt.

Không kịp suy nghĩ, ta lao thẳng vào lòng hắn, siết chặt vòng tay ôm lấy eo hắn.

Gương mặt ta vùi vào ngực hắn, mùi hàn mai lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy ta.

Cơ thể trong lòng ta cứng đờ trong khoảnh khắc, sau đó dần dần thả lỏng.

Hai cánh tay mạnh mẽ cẩn thận ôm lấy ta.

Như một bến cảng vững chãi nhất thế gian.

Ta nguyện được chìm đắm ở nơi này.

36

Chuyện xảy ra sau đó… ta hoàn toàn không ngờ tới.

Hoàng đế công khai sự thật về cái chết của Cố đại tướng quân.

Ngay lập tức, sự tàn bạo ngu xuẩn của tiên đế lại một lần nữa trở thành đề tài bị dân chúng mắng chửi thậm tệ.

Ta vô cùng ngạc nhiên:

“Bệ hạ làm vậy, không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia sao?”

Phó Ngôn cầm một cuốn sách, thản nhiên nói:

“Tiên đế là tiên đế, hoàng gia là hoàng gia.”

Ta lập tức hiểu ra.

Đúng nhỉ!

Vị hoàng đế hiện tại vốn không phải lên ngôi bằng con đường quang minh chính đại, bôi nhọ tiên đế, chắc chắn hắn vui còn không kịp.

Nhưng dù vậy, tội danh mưu phản của Cố Vị vẫn không thể tha thứ.

Gia tộc bách niên tướng môn, cuối cùng cũng sụp đổ.

Phó Ngôn đặt sách xuống, nhìn ta:

“Chuyện kết thúc rồi, ngươi định làm gì tiếp theo?”

Ta ngước nhìn hắn, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi:

“Ta sao? Đương nhiên là làm điều ta muốn nhất rồi.”

Gương mặt luôn bình thản của Phó Ngôn dường như sáng lên một chút.

37

Ta đeo hành trang lên lưng, cùng Giang Tầm cưỡi ngựa đứng trước cổng thành.

Dân chúng nô nức vây quanh tiễn chúng ta lên đường.

À, tiện thể nói luôn—

Với nguyên tắc không thể để bản thân chịu thiệt, ngay khi vừa rời khỏi nhà lao, ta lập tức quảng bá rầm rộ chuyện mình đã quyên góp toàn bộ của hồi môn cho biên cương.

Dân chúng cảm kích ta hết mực, hình tượng của ta trong dân gian bỗng chốc trở thành “tiên nữ sống”.

Thật ngại quá đi!

Nhưng đang hớn hở hưởng thụ vinh quang, ta bỗng thấy một bóng dáng màu tím quen thuộc.

Nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Lập tức chui ra sau lưng Giang Tầm trốn.

Nhưng vẫn bị túm ra ngoài.

Phó Ngôn nhìn ta, cười như không cười:

“Đây là chuyện ngươi muốn làm nhất sao?”

Ta rất muốn kiên cường đáp lại một tiếng “Đúng!”

Nhưng thực tế… ta cười gượng, lén túm lấy tay áo Giang Tầm kéo về phía trước chắn cho mình.

Giang Tầm vỗ ngực một cái, nghĩa khí nói:

“Ngươi định làm gì? Phó Ngôn, ngươi muốn cướp người sao?”

Phó Ngôn lạnh lùng cười:

“Câm miệng. Đây là vị hôn thê của ta!”

Giang Tầm bĩu môi:

“Vị hôn thê thì sao? Không thấy nàng ấy không muốn sao? Nam tử hán đại trượng phu, sao lại ép buộc một cô nương chứ?”

Ta vội vàng phụ họa:

“Đúng vậy đúng vậy!”

Sắc mặt Phó Ngôn đen như mực.

Hàn khí từ trên người hắn tỏa ra không chút tiếc rẻ.

Giang Tầm lặng lẽ ngậm miệng.

Quay đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

Ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại như kẻ ra pháp trường:

“Tới đi.”

Chờ hồi lâu, không thấy bị đánh, mà chỉ cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu.

Vuốt ve dịu dàng.

Ta mở mắt ra, lập tức bị một gương mặt tuyệt mỹ chiếu thẳng vào mắt.

Đúng là sắc đẹp gây sát thương cao quá mức cho phép!

Phó Ngôn khẽ cười:

“Ta biết ngươi muốn làm gì.

“Đi đi, ta sẽ luôn ở lại kinh thành.”

Sẽ luôn ở đây, làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi.

Đôi mắt ta hơi cay cay, vội vàng quay mặt đi, giọng nhẹ như muỗi kêu:

“Ừm.”

Giang Tầm cười hì hì, vẻ mặt đầy vẻ chọc ghẹo.

Ta tức giận hét lên:

“Đi thôi!”

Cố Vị bị xử trảm, biên cương rơi vào cảnh hỗn loạn, không ai đứng đầu.

Phó tướng Giang Tầm chính thức được sắc phong làm đại tướng quân.

Còn ta, với năng lực tài chính xuất chúng của mình, đã được bệ hạ để mắt đến.

Nhân cơ hội này, ta xin lệnh xuất chinh, cùng Giang Tầm đến biên cương.

Xây dựng lại nơi đó!

Ta muốn tận mắt nhìn xem, bầu trời bên ngoài kinh thành, là như thế nào!