“Còn nữa, để ta nhắc thế tử một điều. Quốc triều có luật, thê giả ‘tề dã’, kỳ nghĩa nhất dã.”

“Cái gọi là tam thê tứ thiếp, chẳng qua là lời văn nhân bỡn cợt mà thôi. Quốc triều xưa nay chỉ công nhận chế độ một vợ một chồng.”

“Ngươi nói muốn cưới ‘bình thê’? Chỉ có đám thương nhân không hiểu luật, không tôn trọng lễ pháp mới tự dối mình mà bịa đặt ra chuyện hoang đường này.”

“Hiện tại ngươi đã là ‘Hoài Viễn tướng quân’ phẩm hàm ngũ phẩm, lại được hoàng thượng hạ chỉ phong làm thế tử Tĩnh Quốc công phủ.”

“Nếu ngươi dám làm loạn danh phận chính thê và thiếp, lấy thiếp làm vợ, sẽ bị cách chức, đánh trượng một trăm, đi đày một năm.”

“Ngay cả phụ thân ngươi, Tĩnh Quốc công, cũng sẽ bị liên lụy bởi ngươi.”

Miệng Phó Chiếu mấp máy, nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng cũng không nói nên lời.

【Ký chủ, sao ngươi lại quen thuộc luật pháp của thời đại này như vậy?】

【Bị tra nam hành hạ ba năm, giờ mới hả giận được chút!】

Hệ thống háo hức hóng chuyện, tiếng điện lưu tạch tạch vang lên không ngừng.

Nói đùa gì chứ, luật hôn nhân, phụ nữ đi đến đâu cũng phải thuộc nằm lòng!

Tiếng nức nở kìm nén của Thôi Hà phá vỡ thế bế tắc.

“Phó lang, đừng vì thiếp mà tranh cãi với tỷ tỷ nữa.”

“Tất cả là lỗi của thiếp, thiếp không nên quay về vào lúc này, cũng không nên không kiềm chế được lòng mình.”

Lời còn chưa dứt, người đã yểu điệu quỳ xuống.

“Tỷ tỷ, muội biết tỷ cũng dành tình cảm sâu nặng với Phó lang, chính vì vậy, hẳn tỷ càng có thể thấu hiểu tấm chân tình của muội.”

“Tỷ trên có Hoàng thượng yêu thương, dưới có phụ mẫu thay tỷ sắp đặt chu toàn, còn muội đã sớm nhà tan cửa nát, đơn độc trên đời.”

“Phó lang là chỗ dựa duy nhất của muội trong cõi đời này.”

“Muội nguyện làm tỳ nữ, ở bên hầu hạ tỷ và Phó lang. Chỉ cầu xin tỷ thương xót, giữ lại muội…”

Ta vội vàng lùi tránh, ba lần chối bỏ liên tiếp.

“Ta không có, ta không phải, ngươi đừng nói bậy!”

“Thôi cô nương, chữ ‘tỷ tỷ’ này, ta không dám nhận.”

“Còn nữa, ta chỉ nói Phó Chiếu không thể cưới ‘bình thê’, chuyện khác ta không quản.”

Phó Chiếu lập tức bắt lấy cơ hội, cướp lời:

“Ý ngươi là, ngươi đồng ý để Hà Nhi vào phủ, nhận tách trà thê thiếp của nàng ấy rồi?”

“Nếu ngươi biết điều, ngày mai về thăm nhà ta sẽ đi cùng ngươi, bằng không, cứ chờ mất mặt đi!”

Giỏi lắm, thì ra ở đây chờ ta!

Một màn hiệu ứng tháo dỡ nhà* rất bài bản!

(*Tức là từng bước ép người ta phải thỏa hiệp.)

Ta lập tức lạnh mặt.

“Xin lỗi, tách trà của Thôi cô nương, ta không uống nổi. Ý ta là…”

“Ai nói ngươi không uống nổi trà của nàng ấy?”

Không biết từ khi nào, Phó Thận đã từ thư phòng bước ra, khoanh tay đứng trên bậc thềm, lạnh nhạt quan sát màn kịch trước mắt.

Hôm nay hắn đổi sang một bộ trang phục võ phục tay hẹp, thắt lưng siết chặt, dáng người cao lớn thẳng tắp, cơ bắp săn chắc, từng đường nét rắn rỏi từ lưng hổ, eo ong đến chân bọ ngựa đều hiện rõ mồn một.

Hệ thống trong đầu ta thì đang “hít hà, hít hà” một cách điên cuồng.

Nếu nói Phó Chiếu là măng trúc mới nhú, vẫn còn mang nét sắc bén non nớt của thiếu niên, thì Phó Thận chính là tùng bách trải qua trăm ngàn lần tôi luyện, trầm ổn, nội liễm, nhưng cũng không gì có thể lay chuyển.

“Bảo Châu, lại đây.”

Ánh mắt nghi hoặc của Phó Chiếu quét sang, mặt ta lập tức nóng ran, vội đưa khăn tay lên che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Đây là nhũ danh mà mẫu thân đặt cho ta, trước đây chỉ có phụ mẫu mới gọi vậy.

Khi công lược Phó Chiếu, ta cũng từng nói với hắn, nhưng hắn lúc nào cũng chỉ gọi cả họ lẫn tên ta, chưa từng dùng cái tên này.

Quỷ mới biết Phó Thận đào đâu ra cái tên này mà gọi!

Ta lề mề bước tới.

Phó Chiếu nóng nảy nói:

“Phụ thân, người xem nàng ta có chút phong thái nào của chính thất thê tử không?”

Phó Thận từ trên cao liếc hắn một cái.

“Ai cho ngươi đứng lên?”

Phó Chiếu lập tức ngậm miệng, vén tà áo, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Thôi Hà cũng vội quỳ theo, vừa quỳ vừa lau nước mắt, bộ dạng lê hoa đái vũ, đáng thương đến mức ai nhìn cũng phải xót xa.

“Thôi cô nương không cần vậy, trước khi mọi chuyện làm rõ, Phó mỗ không dám nhận đại lễ này của cô nương.”

Thôi Hà sững sờ, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn Phó Thận, rồi càng khóc dữ hơn.

“Phụ thân!”

Phó Chiếu hết nhìn Thôi Hà lại nhìn sang Phó Thận, lòng đau như cắt, muốn dỗ dành nàng ta nhưng lại không dám động đậy, chỉ có thể không ngừng khẩn cầu:

“Ta và Hà Nhi thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông, người cũng biết mà!”

“Trước đây người cũng từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện hôn sự của ta!”

“Nhà họ Thôi sa sút, nữ quyến trong nhà bị bán làm nô, ta phải vất vả lắm mới tìm được Hà Nhi!”

“Bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để nàng ấy… rời đi…”

Giọng nói của Phó Chiếu càng lúc càng nhỏ, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, miệng há ra nhưng không thể nói tiếp được nữa.

Vì Phó Thận đã vòng tay ôm lấy eo ta, trực tiếp kéo ta vào trong lòng.

Ta cúi đầu, lấy khăn che mặt.

Không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa!

“Phụ thân… người, các người…”

Phó Thận, người đã trải qua trăm trận sóng gió, dù trong tình cảnh này vẫn có thể thản nhiên, sắc mặt không đổi mà nói:

“Mấy ngày trước ngươi không có ở đây, ta và Bảo Châu đã bái đường thành thân.”

“Ngươi đã về rồi, tất nhiên phải dâng trà vấn an mẫu thân mới đúng lễ.”

Hệ thống nổ tung.

Trong đầu ta nó bò lổm ngổm khắp nơi, phát ra âm thanh chói tai:

【Phụ đoạt tử thê! Đây là lần đầu hệ thống tận mắt chứng kiến!】

【Đúng là phiên bản đời thực của Minh Hoàng – Dương Quý Phi! Kích thích quá!】

Kích thích cái đầu ngươi ấy!

Ta sắp móc ra cả một lâu đài ma pháp rồi đây này!

Ai tới cứu ta đi, tay Quốc công gia nóng quá, lồng ngực Quốc công gia cứng quá!

Nhưng Phó Thận chưa dừng lại.

Hắn tiếp tục bồi thêm cú chí mạng:

“Ngươi muốn lấy vợ, ta không ngăn cản. Nhưng mọi việc đều phải do mẹ cả của ngươi thay ngươi sắp xếp.”

“Ngày đại hôn, mẹ cả của ngươi cũng phải ngồi cao đường, nhận bái lạy của tân nương, uống tách trà chính thức.”

“Ngươi không có ý kiến chứ?”

Phó Chiếu trợn mắt há miệng, sắc mặt biến đổi liên tục, từ kinh hãi đến rợn tóc gáy.

“Nói chuyện!”

Một câu này vang lên, ta, Phó Chiếu, Thôi Hà, ba người đồng loạt giật mình run bắn.

“Ta, ta… phụ thân… nàng… chính, chính…”

Đứa nhỏ đáng thương “chính” nửa ngày trời, vẫn không nói nổi một câu trọn vẹn.

Cuối cùng, vẫn là Thôi Hà phản ứng nhanh nhất.

Nàng ta “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt ta và Phó Thận.

Cúi đầu lạy thật mạnh.

“Đa tạ Quốc công gia, Quốc công phu nhân thành toàn!”

Ta theo phản xạ muốn tránh, nhưng đáng tiếc eo đã bị Phó Thận siết chặt, cứng rắn nhận lấy đại lễ của nàng ta.

Phó Chiếu hết nhìn Thôi Hà, lại nhìn sang ta và Phó Thận, cơn chấn động thứ hai bùng phát.

Phó Thận cuối cùng cũng hài lòng.

Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của hắn đã hòa hoãn hơn ba phần.

“Tiếp theo, Phó mỗ phải mời gia pháp. Thôi cô nương xuất thân danh môn khuê tú, e là không tiện chứng kiến.”

Phó Chiếu lập tức bất mãn:

“Tại sao lại đánh ta?!”

Phó Thận buông tay, sải bước xuống bậc thềm.

Áp lực đáng sợ bao trùm ta nãy giờ cuối cùng cũng chuyển sang Phó Chiếu.

Tạ trời tạ đất, lưng ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn lòng bàn tay Quốc công gia thì nóng như lò than.

Cuối cùng, ta cũng được giải thoát khỏi cảnh nóng lạnh đan xen này.

Ta thoát rồi, thì Phó Chiếu thảm rồi.

“Thánh chỉ là do ngươi tiếp, hôn sự là do ngươi trốn, gây ra họa lại bắt phụ thân phải thay ngươi thu dọn tàn cục.

“Giờ còn mặt mũi nào đứng trước mặt phụ thân mà kể lể thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông?”

Ừm, ta nghe ra rồi. Hai chữ “phụ thân”, Phó Thận nghiến răng nghiến lợi, như thể phải cố rặn ra từ trong cổ họng vậy.

“Nếu không phải Bảo Châu thông minh rộng lượng, hôm nay ta và ngươi đã phải gặp nhau trong đại lao rồi!

“Cả trăm năm môn hộ của Tĩnh Quốc công phủ, đều sắp bị ngươi hủy hoại trong một ngày!”

“Còn dám nói đến cưới bình thê, nạp thiếp?

“Hưởng hạnh phúc kiểu Tề Hoàn Công à, hay là nằm mơ giữa ban ngày vậy, Phó Hành Tri?!”

“Còn hỏi vì sao đánh ngươi?”

Phó Chiếu lập tức rũ người.

Gia nhân mang “gia pháp” đến.

Ta nhìn kỹ, trời ạ, là một cây quân côn dài và thô!

Giờ ta mới hiểu tại sao hôm nay Phó Thận lại đổi sang bộ võ phục bó sát này.

Trang phục chuyên dùng để thi hành gia pháp!

Ta lặng lẽ lùi hai bước, chuẩn bị chuồn.

Hệ thống lại gào rú điên cuồng:

【Đừng đi! Bản hệ thống muốn xem!】

【Tra nam bị đánh! Ta không quan tâm! Ta muốn xem!】

Ta mặc kệ ngươi muốn xem hay không!

Dù chỉ một giây, ta cũng không muốn đứng cạnh Phó Thận thêm nữa!

Phó Chiếu tuy cũng cao lớn, nhưng vẫn thấp bé hơn phụ thân hắn.

Đứng cạnh Phó Thận, hắn như một cây măng, còn cha hắn như một ngọn núi lớn.

Thêm vào đó là khí thế sát phạt của một võ tướng dày dạn chiến trường, áp lực lớn đến mức ta không dám ngẩng đầu.

Nhưng Phó Thận như có mắt mọc ở sau lưng, không cần quay đầu, chỉ hờ hững giơ tay chỉ một cái.

“Mời phu nhân lên ngồi trên.”

Gia nhân bên dưới đã trói chặt Phó Chiếu vào ghế dài.

Ta cười gượng hai tiếng:

“Quốc công gia dạy dỗ con cái, ta không tiện có mặt đâu nhỉ?”

Phó Thận vừa xắn tay áo, vừa quay lại nhìn ta, khóe môi nhếch lên, như cười mà không phải cười.

“Phu nhân thân là mẹ cả, dĩ nhiên phải ngồi bên cạnh, thay vi phu đếm số roi.”

Ta lạnh toát sống lưng, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống cổ vũ.

“Quốc công gia nói hay! Quốc công gia nói quá chuẩn! Quốc công gia nói cực kỳ hợp lý!”

Ta tóm lấy nha hoàn dâng trà bên cạnh, hạ giọng hỏi:

“Tại sao còn bày điểm tâm? Đây là định đánh bao nhiêu roi vậy?”

Nha hoàn lắc đầu.

“Không có số đâu ạ, đánh đến khi nào Quốc công gia nguôi giận thì thôi.”

“Phu nhân cứ uống trà, ăn điểm tâm, thong thả mà đếm số đi ạ.”

Ồn.

Rất ồn.

Cực kỳ ồn.

Trong sân, từng roi quất xuống da thịt, tiếng Phó Chiếu từ rên rỉ biến thành gào thét thảm thiết.

Phó Thận còn bắt hắn lặp đi lặp lại những sai lầm của mình.

Trong đầu ta, hệ thống vỗ tay như sấm, hò hét cổ vũ điên cuồng.

Nó hận không thể lộn nhào hai vòng để góp vui cho Phó Thận.

【Có cần ta ném chút tiền thưởng lên sân không?】

Hệ thống khựng lại một chút, rồi phấn khích móc ra một thỏi vàng sáng chói:

【Hay lắm hay lắm! Mau ném đi, mau ném đi!】

Ta lặng lẽ giấu thỏi vàng đột nhiên xuất hiện trong tay.

Tại sao ta lại có một cái hệ thống điên như vậy?

Lại còn gặp phải một cặp cha con điên như thế này nữa?!

Cuối cùng, Phó Thận cũng đánh chán.

Hắn quăng quân côn sang một bên.

Lập tức có gia nhân tiến lên, khiêng cả người lẫn ghế của Phó Chiếu về phòng.

Đại phu đã chờ sẵn ở hành lang, vừa đi vừa cắt quần, vừa rắc thuốc bột, động tác thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.

Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh, thấy Phó Thận đi tới, liền vội vã dâng trà.

“Quốc công gia vất vả rồi, mời ngài dùng trà.”

Phó Thận nhận lấy chén trà, liếc ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt:

“Ta không phải Phó Chiếu.”

“Đừng đem cái bộ dạng đối phó hắn mà dùng với ta.”

Ta đứng sững tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Phó Thận vào phòng, có chút mờ mịt.

“Vào đây.”

Ta thật sự muốn tự tát mình hai bạt tai.

Tại sao lại không chuồn sớm hơn chứ?!

Thư phòng của Phó Thận cũng tràn ngập hơi thở của một võ tướng.

Một nửa là giá sách, một nửa là giá binh khí.

Sạch sẽ, gọn gàng, không có bất kỳ đồ trang trí dư thừa nào.

Tiếng nước chảy truyền ra từ phía sau bình phong.

Ta liếc mắt nhìn, bóng dáng trên tấm bình phong có vẻ như đang lau người thay y phục, khiến ta giật mình vội vàng thu ánh mắt lại.

Lúc Phó Thận bước ra, ta đang tựa vào khung cửa, mặc cả với hệ thống về phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ.

“Đứng đó làm gì?”

Hắn rõ ràng đã chỉnh đốn lại bản thân, trông tinh thần sảng khoái, ngay cả râu cằm cũng được cạo sạch.

Đánh con ruột mà thoải mái đến mức này sao?

Ta nhìn quanh thư phòng một vòng.

Có một bàn thư, một ghế đại sư, một trường kỷ mềm.

Ý rất rõ ràng: không có chỗ nào cho ta ngồi.

Phó Thận vỗ nhẹ lên chiếc ghế đại sư.

Ta cười gượng:

“Không cần đâu, vừa rồi nhìn Quốc công gia dạy dỗ con cái, ta đã ngồi rất lâu rồi.”

“Có gì cứ dặn dò, ta đứng nghe cũng được.”

Phó Thận như thở nhẹ một hơi, sau đó cầm một xấp thư trên bàn đưa cho ta.