10

Khi sự thật được làm sáng tỏ, cộng đồng mạng nhanh chóng đổi chiều.

【Trời ơi, hóa ra chính tiểu tam đứng sau giở trò, chúng ta đã trách nhầm vợ chính thất rồi!】

【Con Lâm Điệp này quá độc ác, vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn!】

【Thương chị vợ, bị tổn thương nặng nề mà còn phải chịu hiểu lầm. Chị ấy mạnh mẽ lắm mới vượt qua được.】

【Cần trừng trị Lâm Điệp bằng pháp luật. Loại người như cô ta chính là “rác thải” của mạng xã hội, cần bị nghiêm trị!】

Một làn sóng chỉ trích nhắm vào Lâm Điệp tràn ngập mạng xã hội.

Đồng thời, nhiều người bắt đầu gửi lời xin lỗi đến tôi, vì những hiểu lầm và lời mắng nhiếc trước đây.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ dõi theo mọi chuyện, không nói một lời.

Thái độ của đồng nghiệp trong công ty đối với tôi cũng thay đổi rõ rệt.

Những người trước đây từng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ vì tin vào những lời đồn, giờ đây đều đến để bày tỏ sự xin lỗi và ủng hộ.

Một số người phẫn nộ nói với tôi: “Cô Lâm Điệp đó thật quá quắt! Chị nhất định phải kiện cô ta ra tòa. Chúng tôi đều đứng về phía chị.”

Trần Tự vì hành vi cố ý hành hung tôi mà bị cảnh sát giam giữ một đêm.

Ra khỏi đồn, anh ta không buồn chỉnh sửa lại quần áo và vẻ ngoài lôi thôi của mình, lập tức chạy thẳng đến công ty của tôi.

Ban đầu, tôi không muốn gặp anh ta. Nhưng nghĩ lại, tôi quyết định rằng nên nói rõ về chuyện ly hôn.

Khi mở cửa phòng tiếp khách, tôi đi thẳng đến ghế đối diện anh ta và ngồi xuống.

“Nếu anh muốn bàn chuyện ly hôn, chúng ta có thể bắt đầu ngay. Còn lại thì miễn bàn.”

Trần Tự hơi run rẩy, giọng chậm rãi:

“Tiếu Niệm, anh biết bây giờ nói gì cũng không thể bù đắp sai lầm của mình. Nhưng trong đêm ở đồn cảnh sát, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh thực sự hối hận, hối hận vì đã ngoại tình, và hối hận hơn khi để Lâm Điệp kích động khiến anh làm ra những điều kinh khủng với em.”

Tôi không muốn nghe những lời biện minh của anh ta, liền đứng dậy định rời đi.

Anh ta vội vàng đứng bật dậy, nghẹn ngào:

“Anh biết anh không xứng đáng được tha thứ. Anh đồng ý ký tên vào đơn ly hôn.”

Nghe vậy, tôi dừng bước, ngồi xuống ghế.

Thấy tôi không rời đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm và nói:

“Nhà và tiền anh để lại hết cho em và con. Anh sẽ ra đi tay trắng.”

Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

“Tôi chấp nhận đề nghị của anh. Nhưng về những chi tiết khác trong thỏa thuận ly hôn, như quyền nuôi con và thăm nom, chúng ta cần thảo luận kỹ lưỡng. Dù sao, con cũng vô tội.”

Trần Tự cười cay đắng:

“Anh biết mình không có tư cách để giành quyền nuôi con. Nhưng anh xin em cho anh được định kỳ thăm con. Anh không muốn nó nghĩ rằng cha đã bỏ rơi nó. Anh sẽ cố gắng sửa chữa lỗi lầm của mình.”

Giọng anh ta khàn đặc, vẻ mặt mệt mỏi và đầy sự thất bại.

Hình ảnh người đàn ông tự tin và kiêu ngạo ngày nào giờ chỉ còn là một bóng dáng lụi tàn.

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tôi sẽ không ngăn cản anh thực hiện trách nhiệm làm cha. Nhưng điều kiện là sự xuất hiện của anh không được ảnh hưởng tiêu cực đến con. Tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo lại thỏa thuận ly hôn. Hôm nay, chúng ta ký tên chấm dứt.”

Trần Tự gật đầu khó nhọc:

“Anh sẽ ký.”

11

Sau bao sóng gió, chuyện ly hôn cuối cùng cũng được giải quyết.

Lâm Điệp bị kết án 2 năm tù giam vì tội xâm phạm danh dự và quyền riêng tư của tôi, đồng thời phải bồi thường 50.000 nhân dân tệ.

Khi tin tức về bản án của cô ta lan truyền, mạng xã hội dậy sóng.

Cư dân mạng vừa lên án hành vi xấu xa của Lâm Điệp, vừa bày tỏ sự cảm thông và ủng hộ dành cho tôi.

Lúc đó, dự án tôi phụ trách cũng bước vào giai đoạn thi công quan trọng.

Hầu như ngày nào tôi cũng phải đến công trường để kiểm tra tình hình, cẩn thận giám sát từng khâu.

Song song với công việc, tôi không quên mở rộng kiến thức và kỹ năng chuyên môn.

Tôi tham gia các diễn đàn và hội thảo kiến trúc cao cấp, giao lưu và học hỏi từ những kiến trúc sư hàng đầu trong nước và quốc tế, không ngừng tiếp thu những ý tưởng thiết kế mới và công nghệ tiên tiến.

Sau đó, tôi đưa những điều học được vào hoàn thiện dự án và các ý tưởng thiết kế mới.

Hai năm sau.

Dưới sự dẫn dắt của tôi, tòa nhà trụ sở của công ty công nghệ được hoàn thành sớm hơn dự kiến, thể hiện trọn vẹn những điểm nhấn của bản thiết kế ban đầu.

Lãnh đạo công ty vô cùng hài lòng với thành tích của tôi, không chỉ trao cho tôi khoản tiền thưởng lớn mà còn thăng chức tôi lên làm Giám đốc Thiết kế, chịu trách nhiệm các dự án quan trọng hơn.

Kể từ đó, tôi dẫn dắt đội ngũ của mình liên tiếp đạt được các hợp đồng thiết kế cho các công trình thương mại lớn và các tòa nhà văn hóa mang tính biểu tượng.

Mỗi dự án, tôi đều coi như một tác phẩm nghệ thuật để chăm chút, hướng đến sự hoàn hảo nhất.

Nhờ những dự án thành công vang dội, tên tuổi của tôi ngày càng được biết đến trong ngành kiến trúc.

Tôi thường được mời tham gia các lễ trao giải lớn trong ngành và giành được nhiều giải thưởng danh giá.

Khi con trai tôi tròn 5 tuổi, tôi nghe tin từ một người bạn rằng sau khi ra tù, Lâm Điệp đã ép Trần Tự phải cưới cô ta.

Không lâu sau đám cưới, Lâm Điệp có thai.

Trần Tự bị phát hiện có mối quan hệ mập mờ với bạn thân của Lâm Điệp và bị cô ta bắt quả tang tại chỗ.

Lâm Điệp tức giận đến mức cãi nhau kịch liệt với Trần Tự, thậm chí cả hai còn động tay động chân, cuối cùng dẫn đến việc cô ta bị sảy thai.

Sau khi mất con, sức khỏe của Lâm Điệp bị tổn hại nghiêm trọng, tinh thần cũng gần như sụp đổ hoàn toàn.

Cô ta chìm trong tuyệt vọng và thù hận, bắt đầu không ngừng bám lấy Trần Tự để trả thù.

Lâm Điệp lan truyền khắp nơi những điều xấu xa về Trần Tự, khiến anh ta mất hết uy tín trong các mối quan hệ xã hội, bạn bè dần xa lánh.

Thậm chí công việc giao hàng mà anh ta đang làm cũng bị mất vì tai tiếng.

Mâu thuẫn gia đình giữa hai người ngày càng leo thang, cãi vã và xô xát trở thành chuyện thường ngày.

Trong một lần xung đột dữ dội, Lâm Điệp mất kiểm soát cảm xúc, cầm dao làm bếp lao về phía Trần Tự.

Trong lúc cố tránh né, Trần Tự vô tình ngã, đầu đập mạnh vào góc bàn và rơi vào trạng thái hôn mê.

Lâm Điệp hoảng sợ trước biến cố bất ngờ này và lại một lần nữa bị cảnh sát bắt giữ.

Dù được cấp cứu kịp thời, Trần Tự chỉ giữ được mạng sống nhưng trở thành người thực vật, phải sống nhờ vào các thiết bị hỗ trợ suốt đời.

Lâm Điệp bị buộc tội cố ý gây thương tích và phải đối mặt với một án tù dài.

Cuộc đời cô ta rơi vào bóng tối hoàn toàn.

Những tham vọng và khao khát từng cháy bỏng của cô ta giờ đây tan thành mây khói, chỉ còn lại sự hối hận và nỗi đau vô tận.

Trần Tự cũng phải trả giá đắt cho những lỗi lầm của mình.

Tôi chỉ lặng lẽ nghe về những chuyện này, không vui mừng, cũng không cảm thấy gì đặc biệt.

Hiện tại, tôi đã đặt trọng tâm cuộc sống của mình vào con trai và sự nghiệp.

Tôi tìm thấy giá trị của bản thân và đạt được sự tự do thực sự.

Về Trần Tự và Lâm Điệp, họ giờ đây chỉ là những nhân vật trong câu chuyện của người khác, tôi nghe rồi cũng để đó, không hơn.

Dưới ánh hoàng hôn vàng rực, tôi cùng con trai dạo bước trên con đường nhỏ trong công viên.

Thằng bé chạy nhảy vui vẻ, đuổi theo một chú bướm, tiếng cười trong trẻo vang như chuông bạc.

Chạy một lúc, nó thở hổn hển chạy về, níu lấy vạt áo tôi, đôi mắt sáng long lanh:

“Mẹ ơi, con bướm đẹp quá, giống như một bông hoa biết bay!”

Ngày trước, hình ảnh con bướm đối với tôi là một sự chế giễu.

Bây giờ, nhìn gương mặt bầu bĩnh đỏ ửng của con, tôi mỉm cười đáp:

“Con yêu, bướm là loài sinh vật tuyệt đẹp. Chúng ta cũng phải sống tự do như bướm vậy.”

Tôi không còn là người phụ nữ bị bó buộc trong hôn nhân và đau khổ nữa.

Tôi đã phá kén hóa bướm, trở thành một tâm hồn tự do, tìm thấy sức sống mới.

Giờ đây, tôi đứng ở một khởi đầu mới, không còn sợ hãi, tin rằng bức tranh tương lai sẽ do tôi và con trai cùng vẽ nên.

Mỗi nét vẽ sẽ rực rỡ và tràn ngập niềm hạnh phúc, sự bình yên.

Thời gian còn dài, và câu chuyện của chúng tôi chỉ vừa mở ra những chương đầu đẹp nhất.

Hy vọng rằng mỗi bà mẹ đơn thân đều có thể biến những khổ đau thành ký ức xa xôi, chỉ để lại những điều tốt đẹp tỏa sáng phía trước, mãi mãi không phai nhạt.

Hoàn