“Nhưng khi con nghiêm túc ôn thi, mẹ lại mắng con là đứa vô tâm, bố bệnh nặng mà cũng không thèm đến thăm.”

“Dường như mẹ luôn quên mất con đang chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng mỗi khi con xuất hiện ở bệnh viện, mẹ lại nhớ ra.”

“Sau đó, con nghe lời mẹ, tập trung vào kỳ thi.”

“Kể từ lúc đó, con chỉ nghe vài giây đầu của tin nhắn thoại, xác nhận không có gì quan trọng thì sẽ không nghe tiếp.”

“Rồi đến ngày thi, mẹ xông vào điểm thi, đứng trước mặt mọi người chỉ tay vào con mà mắng.”

“Mắng con vì không trả lời tin nhắn, vì không đến gặp bố lần cuối.”

“Lúc đó con mới biết, bố đã mất rồi.”

“Kỳ thi hôm đó con làm không tốt, cũng không còn muốn thi lại nữa.”

“Mẹ ơi, tại sao mẹ luôn đặt trọng tâm của câu chuyện ở giữa tin nhắn thoại?”

“Một câu có thể nói rõ ràng, tại sao mẹ cứ phải gửi một tin nhắn tận sáu mươi giây?”

“Con cũng muốn được gặp bố lần cuối mà…”

“Kể từ ngày đó, mỗi khi họ hàng khen con, mẹ lại thêm một câu: ‘Thì có gì hay ho đâu, đến thi nghiên cứu sinh còn thi trượt nữa là’.”

Bên kia điện thoại, Tiểu Giai bắt đầu nấc lên, rồi khóc nức nở.

Tôi im lặng rất lâu, đợi đến khi tiếng khóc của cô ấy dần nhỏ lại.

Tôi bắt chước giọng mẹ cô ấy, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Giai, đừng khóc nữa, mẹ sai rồi, mọi chuyện đã qua rồi.”

Nhưng cô ấy dường như không nghe thấy, tiếp tục nói với chính mình:

“Con mệt lắm rồi, con không muốn cố gắng nữa.”

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức bật dậy khỏi giường.

“Tiểu Giai, nghe chị nói này, em đã thi đậu vào một trường đại học tốt, còn có thể đi làm kiếm tiền, em rất giỏi!”

Tiểu Giai hét lên trong tuyệt vọng:

“Chị im đi! Em không muốn nghe!”

“Đến bây giờ, em vẫn không dám kết bạn, không dám yêu ai!”

“Bởi vì mẹ luôn hạ thấp em trước mặt họ, biến em thành một kẻ vô dụng!”

“Bạn bè xa lánh em, người yêu bỏ rơi em, mẹ cũng mắng em không có bản lĩnh, bảo rằng chẳng ai cần một đứa như em.”

“Có phải khi em chết rồi, những lời mẹ từng nói mới không còn vang vọng bên tai em? Em mới không còn gặp ác mộng?”

“Đúng rồi, chắc chắn là vậy, nhất định là vậy!”

Bên kia điện thoại, giọng Tiểu Giai gần như mất kiểm soát.

Vừa an ủi cô ấy, tôi vừa lập tức bấm vào trang cá nhân của cô ấy.

Cô ấy ở cùng thành phố với tôi.

Trước đây, trong những video cô ấy đăng, tôi từng thấy định vị ở một nơi chỉ cách tôi khoảng hơn 20 phút lái xe.

Để giữ cô ấy bình tĩnh, tôi không dám cúp máy mà lặng lẽ nhắn tin báo cảnh sát.

Họ trả lời rằng đang xác định vị trí chính xác của cô ấy và yêu cầu tôi tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện.

Nhưng chính gia đình tôi cũng như vậy, tôi biết phải an ủi cô ấy thế nào đây?

Tôi tập trung lắng nghe từng câu từng chữ của Tiểu Giai.

Giọng cô ấy bắt đầu ngập ngừng, ngắt quãng.

Tín hiệu có vẻ bị nhiễu.

Tôi tăng âm lượng, cố gắng nghe rõ hơn những âm thanh bên kia đầu dây.

Có tiếng nước vỗ vào bờ.

Cả tiếng gió rít ngày càng mạnh.

Cô ấy đang ở bên sông!

Tôi lập tức nhắn tin báo lại thông tin này cho cảnh sát.

Cùng lúc đó, tôi vội khoác áo và chuẩn bị chạy ra ngoài.

Đúng lúc tôi mở cửa, vì tiếng động quá lớn, mẹ tôi bị đánh thức.

Bà chặn trước cửa, hỏi tôi giữa đêm đi đâu.

Tôi nhanh chóng nhấn tắt âm trên cuộc gọi, sốt ruột đáp:

“Con phải đi cứu người! Có người định nhảy sông!”

Mẹ tôi lập tức kéo tôi lại, giọng the thé:

“Không được đi! Nhỡ nó chết thật rồi đổ oan cho con thì sao?”

5

Tôi giậm chân, gấp đến phát điên:

“Mẹ! Con đã báo cảnh sát rồi! Họ sẽ không đổ oan cho con đâu!”

“Đã báo cảnh sát rồi thì mày còn đi làm gì? Về phòng ngay!”

Phải rồi, tôi đã báo cảnh sát, tôi còn đi làm gì?

Nhưng tôi chỉ muốn gặp Tiểu Giai.

Tôi muốn ôm cô ấy một cái.

Tôi luôn cảm thấy Tiểu Giai chính là tôi.

Cô ấy chỉ đang làm điều mà tôi đã từng muốn làm nhưng không dám.

Hai mươi mấy tuổi rồi, tôi vẫn không có bạn bè, không có người yêu.

Sống đến bây giờ, vẫn phải về nhà trước 9 giờ tối, không được ra ngoài vào ban đêm.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.

Tôi hất tay bà ra, lao ra khỏi cửa.

Sau lưng, giọng bà vang lên đầy phẫn nộ:

“Con gái mà sống buông thả thế này, sau này ai thèm lấy mày nữa!”

Tôi bịt tai, chạy như điên ra khỏi khu chung cư.

Chỉ đến khi ra khỏi cổng, tôi mới vội vàng cầm điện thoại lên.

May quá, cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt.

Tiểu Giai vẫn đang thì thầm gì đó ở bên kia, không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

Tôi tắt chế độ im lặng, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giả giọng mẹ cô ấy:

“Tiểu Giai, là mẹ không hiểu con, là mẹ đã đè nén con quá nhiều, mẹ sai rồi!”

“Nhưng con rất giỏi, con đã đậu vào trường đại học tốt, còn đi làm thêm để đỡ đần mẹ, còn kiếm tiền để đưa mẹ đi du lịch.”

“Mẹ rất vui! Tiểu Giai, ngày mai pha cho mẹ một ly trà sữa được không? Mẹ rất muốn uống.”

Tiểu Giai cười nhạt, giọng uể oải:

“Mẹ à, mẹ đừng giả vờ nữa… Mẹ không phải người như vậy…”

“Mẹ không thể nào nói ra những lời này được…”

“Mẹ để lại cho con một tấm thẻ có 170,000 tệ trước khi mất, mẹ nói sau này mẹ không thể đưa con về nhà chồng được nữa.”

“Mẹ bảo đó là số tiền mẹ dành dụm cả đời, vì để lại tiền cho con, mẹ biết mình bị bệnh cũng không dám đi khám.”

“Mẹ sợ tiêu hết tiền, cũng sợ con lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.”

“Mẹ nói số tiền này là của hồi môn của con, bảo con tìm một người đàn ông tốt để gả đi.”

“Bảo con ở nhà chồng phải chăm chỉ một chút, làm nhiều việc nhà, nói chuyện khéo léo một chút, như vậy mẹ chồng mới thích con.”

“Hôm mẹ mất, con vừa khóc vừa ôm mẹ, van xin mẹ đừng nói nữa.”

“Khi con cầm toàn bộ số tiền tiết kiệm sau nhiều năm đi làm để cầu xin bác sĩ cứu mẹ, bác sĩ chỉ nói: ‘Giờ mới lo cho mẹ à? Muộn rồi.'”

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết mẹ yêu con theo cách riêng của mẹ, nhưng những lời này cứ đè nặng trong lòng con, khiến con nghẹn thở.”

“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, con nhớ mẹ.”

“Con nhớ hình ảnh mẹ ôm con vào lòng hồi con còn học mẫu giáo. Khi đó, mẹ hay khen con, mẹ ít nói xấu hàng xóm và họ hàng bên tai con.”

“Nhưng khi con lấy hết can đảm để mở đoạn tin nhắn thoại mẹ gửi cho con trước khi mất, con lại sụp đổ lần nữa.”

“Giọng nói quen thuộc lại kéo con trở về với những ký ức cũ.”

“Mẹ luôn quan tâm con theo kiểu rủa xả.”

“Mẹ bảo con phải nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc với máy tính suốt ngày sẽ mù mắt.”

“Nhưng mỗi khi con có ngày nghỉ, mẹ lại gọi con dậy từ sáng sớm. Nếu con không dậy, mẹ mắng con là đồ lười biếng, nằm lì như xác chết.”

Ở đầu dây bên kia, tiếng khóc của Tiểu Giai đứt quãng, nghẹn ngào.

Nghe cô ấy kể, một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lòng tôi.

6

Không lạ khi cô ấy tìm đến tôi, muốn tôi trò chuyện với cô ấy bằng một giọng điệu không làm cô ấy mất hứng.

Cô ấy nhớ mẹ, cũng nhớ giọng nói của mẹ.

Nhưng cô ấy không thể đối diện với những tin nhắn thoại mà mẹ để lại.

Mẹ cô ấy đã dành cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.

Nhưng đồng thời cũng để lại vô số vết thương vô hình suốt bao năm qua.

Có lẽ, đây vốn dĩ là một bài toán không có lời giải.

May mắn là đường phố vào ban đêm không tắc nghẽn, tôi nhanh chóng đến bờ sông và bắt đầu tìm kiếm.

“Xin lỗi, Cloud JieJie, em uống nhiều quá, làm phiền chị rồi.”

Giọng Tiểu Giai có vẻ tỉnh táo hơn một chút.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao đâu, Tiểu Giai. Sau này, nếu có chuyện gì buồn, em cứ tìm chị tâm sự, không cần phải trả tiền.”

“Cảm ơn chị, nhưng em nghĩ em mắc bệnh nặng rồi. Lúc nào em cũng nghe thấy giọng của mẹ.”

“Em bị mất ngủ suốt một thời gian dài.”

“Chỉ khi trò chuyện với hình bóng tưởng tượng của mẹ, cũng chính là khi nói chuyện với chị, những âm thanh đó mới tạm thời biến mất.”

“Kể từ khi đứng tên ngôi nhà, mỗi dịp lễ Tết, em đều chỉ có một mình.”

“Ngay cả khi họ hàng gặp em, họ cũng chỉ nói: ‘Nếu không vì nuôi con bé này, mẹ nó đâu đến mức không có tiền chữa bệnh mà chết.'”

“Em thực sự rất mệt mỏi, còn trẻ như vậy mà đã có cảm giác cả đời sẽ cô độc.”

“Cảm ơn chị, vì đã lắng nghe em nói những lời này trong những giây phút cuối cùng của đời em.”

Cuộc gọi bị cắt.

Tôi khựng lại, rồi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng yếu ớt trong bóng tối phía xa vụt tắt.

Là ánh sáng từ màn hình điện thoại!

Tôi lập tức lao về phía đó, hét lên:

“Tiểu Giai! Chờ đã!”

Ánh sáng lại lóe lên một lần nữa, nhưng ngay sau đó, rơi xuống đất.

Tôi vẫn chậm một bước, chỉ kịp nhặt lên chiếc điện thoại của cô ấy.

Tôi bật đèn pin, quét ánh sáng ra phía sông.

Tôi thấy một cô gái trạc tuổi tôi, từng bước một, đi sâu vào dòng nước lạnh.

Cô ấy đưa tay khuấy động mặt nước, như thể đang cố nắm lấy thứ gì đó.

Cũng có thể, cô ấy đang muốn đẩy đi những ký ức đã giam cầm tuổi trẻ của mình.

Tôi lao xuống sông, làn nước lạnh buốt thấu xương.

Tiếng nước vỗ vào bờ, bóng tối bao trùm lấy tôi, khiến tôi nghẹt thở.

Dòng nước dần dâng lên, sắp nhấn chìm cô ấy.

Tôi hét lên một lần nữa:

“Tiểu Giai!”

Đúng lúc này, cảnh sát cũng đến nơi, ánh sáng từ đèn pin rọi khắp mặt sông.

Cô ấy khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn tôi.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, khóe mắt đọng nước, tôi không biết đó là nước sông hay nước mắt.

“Tiểu Giai! Là chị đây, Cloud JieJie! Đừng đi tiếp nữa! Chờ chị, được không?”

Cô ấy nghiêng đầu, đôi môi tái nhợt run rẩy, như thể đang tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không.

“Thật sự có người đang gọi em sao? Sao có thể chứ…”

“Đúng vậy! Là thật đó! Đừng di chuyển, chờ chị!”

May mắn thay, cô ấy không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Tôi từng bước chậm rãi tiến lại gần cô ấy.

Ngay khoảnh khắc tôi nắm lấy tay cô ấy, cả cơ thể cô ấy đổ sụp vào lòng tôi.

Do mất thăng bằng, tôi cũng bị kéo ngã xuống dòng sông lạnh buốt.

May mắn là cảnh sát đã kịp đến nơi, họ nhanh chóng kéo cả hai chúng tôi lên bờ.

7

Trong lúc chờ xe cứu thương đến, tôi không ngừng xoa tay lên cơ thể Tiểu Giai để giữ ấm cho cô ấy.

Những người dân sống quanh đây, đang đi dạo vào ban đêm, cũng tụ tập lại xem chuyện gì đang xảy ra.

Họ thì thầm bàn tán, rồi rút điện thoại ra quay phim.

“Trời ơi, còn trẻ thế này mà đã nghĩ quẩn, cha mẹ biết được chắc đau lòng lắm!”

“Nghe nói là bị trầm cảm nặng lắm.”

“Toàn là rảnh rỗi mà nghĩ bậy thôi. Hồi xưa chúng tôi chỉ cần có cơm ăn là mừng rồi, ai rảnh mà nghĩ mấy chuyện này?”

“Giới trẻ bây giờ sướng mà không biết hưởng.”

Tôi giận dữ bịt chặt tai Tiểu Giai.

Căm phẫn nhìn đám đông, tôi hét lên:

“Tắt điện thoại đi! Không được quay nữa!”

Những người đó chỉ lườm tôi, bĩu môi cười nhạt.

Thậm chí còn có kẻ mở livestream trực tiếp.

Khi ý thức của Tiểu Giai dần hồi phục, cô ấy khẽ nhếch môi nhìn tôi, nước mắt lưng tròng:

“Những người quen biết em… có thấy không?”

Tôi lập tức giơ tay che mặt cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy:

“Không đâu, chị sẽ che cho em, yên tâm đi.”

Cô ấy run rẩy trong vòng tay tôi.