Đại tỷ ta vốn là bậc nữ nhân cao quý, thanh cao thoát tục, được người đời tán tụng như thánh mẫu.

Kiếp trước, đại tỷ ta – Hiền Phi – biết được rằng Mã Nô si mê ta, liền ép ta phải gả cho hắn.

Ta không đồng ý, nàng liền cầu Hoàng thượng ban hôn.

“Người không nên phân biệt sang hèn. Mã Nô tuy xuất thân thấp kém, nhưng hắn thực lòng yêu muội. Chân tình ấy là điều hiếm có, muội nên gả cho hắn.”

Ta bị bức ép thành thân cùng Mã Nô, kết cục bị hắn hành hạ đến chết, một thi hai mệnh!

Chợt mở mắt, ta trở lại thời điểm đại tỷ cầu hôn thay ta, ép ta gả cho Mã Nô.

Lần này, ta chủ động quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, thần nữ tâm duyệt người, nguyện dâng phân nửa hồi môn sung vào quốc khố, không cầu danh phận, chỉ cầu được bầu bạn bên người.”

Kiếp này, ta nhất định khiến bọn họ phải máu trả bằng máu!

1

“Triệu Bình, ngươi thực lòng yêu Nhị tiểu thư chăng?”

Hiền Phi Tống Vũ Yên – đại tỷ ta – cất lời hỏi Mã Nô Triệu Bình, kẻ đang quỳ bên cạnh ta.

Triệu Bình vội vàng dập đầu thưa:

“Khải bẩm Hiền Phi nương nương, nô tài một lòng ái mộ Nhị tiểu thư, dù có mất mạng cũng không tiếc!”

Ta bỗng chốc mở bừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chính là ngày gia yến hôm ấy.

Phụ thân có lòng mang ta nhập cung mừng sinh thần đại tỷ Tống Vũ Yên, còn dâng lên vô số tiền tài, mong nàng được hưởng phú quý trong cung.

Nào ngờ nàng lại cho người dẫn Mã Nô Triệu Bình vào, nói hắn si mê ta, muốn ta phải gả cho hắn.

Phụ thân cùng ta không thuận, nàng liền cầu Hoàng thượng ban hôn.

Chẳng qua chỉ là một tên nô tài, cưới ta về liền tham lam vinh hoa, giàu sang đổi tính.

Hắn nạp hơn mười phòng thiếp, còn muốn thú kỹ nữ thanh lâu làm bình thê.

Ta không thuận.

Tống gia có gia quy, tuyệt không để kỹ nữ thanh lâu làm chính thất!

Triệu Bình tức giận, điên cuồng đánh mắng ta:

“Ta cho ngươi thể diện, ngươi lại dám khinh thường ta! Hiện tại ta muốn thú ai thì thú, ngươi dám không thuận, lão tử đánh chết ngươi!”

Hắn thực sự đánh ta đến chết, một thi hai mệnh!

Nay ta đã trùng sinh, tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước tái diễn, càng không để mặc cho Tống Vũ Yên sắp đặt số phận của mình!

Tống Vũ Yên khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Triệu Bình mà nói:

“Vậy thì tốt, nếu ngươi thực lòng ái mộ Nhị tiểu thư, bản cung sẽ ban hôn, gả nàng cho ngươi.”

Triệu Bình vừa định tạ ơn.

Ta lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh như băng.

“Hiền Phi nương nương, phụ mẫu ta còn tại thế, hôn nhân đại sự vốn phải do phụ mẫu làm chủ, mời nương nương thu hồi ý chỉ.”

Kiếp trước, khi Tống Vũ Yên ban hôn, ta chỉ biết khóc lóc phản đối, chưa từng dám cứng rắn như lúc này.

Tống Vũ Yên hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo.

“Thanh Chi, Triệu Bình thực lòng yêu muội, đây hẳn là một chuyện tốt. Người không nên phân biệt sang hèn, Mã Nô tuy thân phận thấp kém, nhưng hắn thật lòng với muội. Chân tình ấy đáng quý, muội nên gả cho hắn.”

Ta khẽ cười lạnh.

“Nương nương, kẻ yêu thích ta, trên kinh thành này, không nghìn thì cũng đến trăm. Nếu ta phải gả cho tất cả, chẳng lẽ có thể gả hết sao?”

Phụ thân ta là võ tướng phẩm hàm Ngũ phẩm, dù không quá cao, nhưng cũng là đích tử phủ Quốc Công.

Mẫu thân ta lại là thiên hạ đệ nhất thương gia, tài sản phong phú, giàu có sánh ngang quốc khố.

Dưới gối phụ mẫu chỉ có một mình ta, kẻ muốn cưới ta đếm không xuể.

Phụ thân ta không giấu nổi vẻ bất mãn, lên tiếng phản bác:

“Đúng vậy, Hiền Phi nương nương, hôn sự của Thanh Chi, không nhọc đến nương nương bận tâm. Ta cùng phu nhân tự nhiên sẽ chọn cho con bé một mối hôn nhân xứng đáng.”

Tống Vũ Yên nhíu mày, lại khuyên nhủ:

“Hôn sự tốt ư? Chưa chắc gả cho Mã Nô đã không phải là hôn sự tốt. Triệu Bình vì Thanh Chi mà ngay cả mạng cũng không tiếc, thế gian có bao nhiêu nam tử si tình như thế? Thúc phụ, người thật hồ đồ!”

Ta cười nhạt. Nếu đã là chuyện tốt, sao nàng không gả muội muội ruột của mình cho hắn?

“Ồ, theo như ta được biết, trong phủ có một mã phu lại si mê Tam tiểu thư. Hay là Hiền Phi nương nương cũng nên ban hôn một đạo chỉ?”

Nàng chẳng qua chỉ muốn thao túng ta, dùng ta để xây dựng danh tiếng cao quý, công bằng bác ái của mình.

Cớ gì chuyện nhân duyên của ta lại thành công cụ cho nàng chơi đùa, để nàng diễn một màn chúng sinh bình đẳng, yêu dân như con?

Lời ta vừa dứt, Tống Vũ Yên lập tức á khẩu, không cách nào phản bác.

Nét cười trên môi nàng biến mất, gương mặt tối sầm, giận dữ quát mắng ta.

“Thanh Chi, muội thật nông cạn! Chẳng qua là vì chê Triệu Bình xuất thân thấp hèn mà thôi! Có một muội muội trọng giàu khinh nghèo như muội, bản cung thật xấu hổ. Nếu muội đã không chịu, vậy chỉ có thể nhờ Hoàng thượng ban hôn!”

Tống Vũ Yên nhờ xuất thân cao quý, nên Hoàng thượng đối với nàng cũng coi như có chút sủng ái.

Sinh thần của nàng, Hoàng thượng đích thân đến dự.

Kiếp trước, chính vì ngày sinh thần này, Hoàng thượng đã chuẩn y thỉnh cầu của Tống Vũ Yên, ban thánh chỉ tứ hôn.

Khiến ta không thể không gả cho Triệu Bình, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

Kiếp này, Tống Vũ Yên vẫn giở lại trò cũ.

Nàng chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng Cố Cảnh Vực.

“Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của thiếp, người chẳng phải đã nói sẽ ban tặng thiếp một phần lễ vật hay sao? Thiếp không cầu gì cả, chỉ mong Hoàng thượng có thể cho Triệu Bình một công bằng, ban hôn cho hắn, để bá tánh thiên hạ đều biết rằng Hoàng thượng thánh minh, đối xử công bằng, yêu dân như con.”

Kiếp trước, Tống Vũ Yên dùng những lời lẽ hoa mỹ này để đội lên đầu Cố Cảnh Vực một chiếc mũ cao ngất, khiến hắn lập tức ban hôn cho ta mà không cần suy nghĩ.

Lời nàng vừa dứt, ta tiến lên một bước, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, hôm nay việc đã đến nước này, thần nữ không thể không nói.”

“Nói gì?”

“Thần nữ tâm duyệt Hoàng thượng đã nhiều năm, nhưng vì Hoàng thượng đã thú đường tỷ của thần nữ, nên thần nữ không dám bày tỏ nỗi lòng. Nay, Hiền Phi nương nương bức ép thần nữ phải gả cho một kẻ mình không yêu, chi bằng, thần nữ nguyện dâng phân nửa hồi môn sung vào quốc khố, không cầu danh phận, chỉ mong có thể được bầu bạn bên Hoàng thượng.”

Ta ngước mắt nhìn thẳng vào Cố Cảnh Vực, viền mắt hơi đỏ, bộ dáng yếu đuối đáng thương.

Ánh mắt Cố Cảnh Vực thoáng hiện vẻ kinh ngạc, từ lạnh lùng dần chuyển sang đầy hứng thú.

Ta so với đường tỷ còn diễm lệ hơn vài phần, lại là khuê nữ chưa từng xuất giá, đường nét gương mặt thừa hưởng từ phụ mẫu, dung mạo xuất chúng.

Một nữ tử cành vàng lá ngọc, không tiếc thân phận mà thẳng thắn bày tỏ tình ý trước mặt quần thần, huống hồ lại có diện mạo khuynh thành.

Dù có là đế vương, Cố Cảnh Vực cũng không khỏi động tâm.

Từ trong ánh mắt hắn, ta nhìn thấy hy vọng.

Tống Vũ Yên muốn áp chế ta, tuyệt đối không có khả năng!

Ta nhất định bắt bọn họ phải trả lại gấp trăm lần những gì đã gây ra cho ta kiếp trước!

Tống Vũ Yên không thể ngờ ta lại muốn vào cung, sắc mặt lập tức đại biến.

“Tống Thanh Chi, muội đang nói nhảm gì thế! Muội sao có thể theo Hoàng thượng? Triệu Bình yêu muội, muội phải gả cho hắn!”

Ta nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt băng lãnh nhìn thẳng vào nàng.

“Hiền Phi nương nương, Triệu Bình yêu ta, ta liền phải gả cho hắn. Vậy ta yêu Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng nên cưới ta?”

Theo như đạo lý của nàng, chẳng phải nên như vậy hay sao?

Sắc mặt Tống Vũ Yên tái nhợt.

“Không… không thể nào! Muội đừng nói bậy! Muội bất quá chỉ là nữ nhi của một võ tướng ngũ phẩm, mẫu thân lại là thương nhân, lấy thân phận này mà muốn vào cung? Tuyệt đối không thể!”

“Vừa rồi nương nương còn nói người người bình đẳng, Triệu Bình chỉ là một Mã Nô cũng chẳng đáng gì, vậy thân phận ta, có gì không thể nhập cung?”

Ta không chút e dè, trực tiếp đáp trả Tống Vũ Yên.

Nàng hận ta đến thấu xương.

Vốn định lợi dụng ta để tạo dựng hình tượng trước mặt Hoàng thượng, nào ngờ lại bị ta phản kích một chiêu, làm sao có thể không tức giận?

Tống Vũ Yên bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo lấy tay Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Thanh Chi tâm tư sâu xa, người không thể cưới nàng! Nàng nên gả cho Triệu Bình, nên gả cho…”

“Hiền Phi đang so sánh trẫm với một Mã Nô sao?”

Hoàng thượng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm Tống Vũ Yên.

Sắc mặt nàng lập tức tái xanh, vội vàng lắc đầu.

“Thần thiếp không có ý đó! Ý thần thiếp là, Thanh Chi không thể nhập cung làm phi, nàng không xứng với người…”

“Không xứng ở điểm nào? Giống như lời Hiền Phi vừa nói, nàng thích trẫm, tâm duyệt trẫm, vậy trẫm đương nhiên nên nạp nàng vào cung.”

Trong đôi mắt Cố Cảnh Vực thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Vừa rồi Tống Vũ Yên còn nói người người bình đẳng, nhưng đến lượt ta, lại thành không xứng.

Giây phút ấy, Hoàng thượng chợt nhận ra sự giả dối trong vẻ ngoài thanh cao của nàng, nàng chẳng hề thực sự coi trọng cái gọi là “chúng sinh bình đẳng” như thường ngày vẫn nói.

“Hoàng thượng…”

Tống Vũ Yên còn muốn nói gì đó.

Nhưng ánh mắt Cố Cảnh Vực đã dừng lại trên người ta.

“Ngươi thực sự nguyện ý nhập cung, nguyện lấy một nửa hồi môn sung vào quốc khố, không cầu danh phận, chỉ mong được bầu bạn bên trẫm?”

Giọng Hoàng thượng bỗng mềm đi vài phần.

Hắn nhắc đến hồi môn, chứng tỏ phần thắng của ta đã lớn hơn rất nhiều.

Ai ai cũng biết, mẫu thân ta giàu có bậc nhất thiên hạ, của cải so với quốc khố chẳng hề kém cạnh.

Hồi môn của ta, tuyệt đối không ít.

Mà với một vị Hoàng đế đang chinh chiến bốn phương, số bạc này chẳng khác nào than sưởi ấm giữa trời đông.

Dù hắn không thích ta, hắn cũng nhất định sẽ để ta nhập cung.

“Thần nữ nguyện ý, Hoàng thượng.”

Ta cung kính đáp.

“Vậy phong nàng làm cung nữ chấp đèn đi!”

Tống Vũ Yên biết rõ không thể ngăn cản ta vào cung, chỉ có thể nghiến răng hạ thấp thân phận ta, hướng về Hoàng thượng thưa.

Hoàng thượng cười nhạt, liếc mắt nhìn Tống Vũ Yên, chậm rãi mở lời.

“Tiểu thư Tống thị, đức tài song toàn, tâm hệ lê dân, nguyện lấy hồi môn sung vào quốc khố, thực là điển phạm của nữ tử thiên hạ. Nay phong làm Tứ phi chi thủ*, ban hiệu Đức Huệ, chọn ngày lành nhập cung.”

*Tứ phi chi thủ: Phi vị đứng đầu trong Tứ phi.

Tứ phi chi thủ, địa vị tuyệt đối cao hơn Tống Vũ Yên!

“Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng ban ân!”

Ta quỳ xuống lĩnh chỉ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tống Vũ Yên.

Từ hôm nay trở đi, ác mộng của nàng mới chính thức bắt đầu!

Tống Vũ Yên ghen ghét đến đỏ cả mắt.

“Hoàng thượng, không thể được!”

Lúc này, vẻ thanh cao đoan chính mà nàng vẫn giữ gìn bấy lâu cũng không thể duy trì nổi nữa.

Nàng ép ta gả cho Mã Nô, không chỉ vì muốn ra vẻ khoan dung bác ái, mà còn có một nguyên do khác.

Mỗi lần ta tiến cung, Hoàng thượng đều vô tình liếc nhìn ta đôi ba lần.

Tống Vũ Yên lo sợ Hoàng thượng để mắt đến ta, nên mới sớm an bài hôn sự, đem ta gả cho Mã Nô, muốn đè ép ta xuống, khiến ta vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.

Nhưng hiện tại, ta đã vào cung, hơn nữa còn có vị phần cao hơn nàng.

Lúc này, nàng nào còn để tâm đến danh tiếng cao quý thanh khiết gì nữa?

Phản ứng mãnh liệt của nàng khiến Hoàng thượng bất mãn.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mà đầy uy nghi:

“Có gì là không thể? Hiền Phi, ngươi muốn can thiệp vào chuyện của trẫm sao?”

“Thần thiếp không dám.”

Tống Vũ Yên lập tức cúi đầu, hoảng hốt quỳ xuống nhận sai.

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Tống Vũ Yên sắc mặt lạnh băng, ánh mắt găm chặt vào ta.

“Tống Thanh Chi, bản cung không ngờ, muội lại tâm cơ thâm sâu như vậy. Đúng là đã xem nhẹ muội rồi.”

Ta nhẹ nhàng nhếch môi.

“Nương nương quá khen.”