“Thế nên cảnh sát chỉ có thể kết luận đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, sau khi nhắc nhở vài câu thì thả bà ta đi.”
Nói đến đây, ánh mắt bố càng thêm áy náy.
“Haizz… Đều tại bố mải mê công việc, mới để bà ta có cơ hội ra tay.”
Tôi im lặng một lúc, cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn của mình.
“Phải rồi bố ơi, đồng hồ Tiểu Thiên Tài của con đâu rồi?”
Đó là món quà sinh nhật đầu tiên bố tặng tôi, ông tưởng tôi tiếc nuối.
Vậy nên khi lấy nó ra từ trong túi, ông vừa dỗ dành vừa cẩn thận lau chùi lớp bụi bẩn trên mặt đồng hồ.
“Đồng hồ dính bẩn rồi, lau mãi không sạch.
“Nếu con thích, bố sẽ mua cho con cái mới, được không?”
Tôi lắc đầu.
“Con chỉ cần cái này thôi.”
Bởi vì trong chiếc đồng hồ này, có bằng chứng đủ để đưa mẹ vào tù.
Thực ra, ban đầu thành tích của tôi rất tốt.
Nhưng từ khi tình cảm giữa bố và mẹ có biến chuyển, điểm số của tôi bắt đầu tụt dốc không phanh.
Bố vô tình phát hiện chuyện năm xưa ông say rượu chẳng qua chỉ là một cái bẫy do mẹ tỉ mỉ sắp đặt. Cộng thêm bản tính ích kỷ giả dối của bà ta dần lộ rõ, bố ngày càng lạnh nhạt với mẹ.
Chỉ là vì có tôi nên ông không lập tức đề nghị ly hôn.
Mẹ không chấp nhận được sự thay đổi thái độ của bố.
Bà ta tìm mọi cách để lấy lòng ông, nhưng dù có cố gắng đến đâu, bố vẫn không mảy may động lòng.
Thế là mẹ chuyển mục tiêu sang tôi.
Sáng sớm, khi tôi còn đang ngủ say, bà ta đã lôi tôi dậy, bắt tôi phối hợp diễn màn “bữa sáng yêu thương” để lấy lòng bố.
Tôi ngồi bên bàn học làm bài tập, bà ta ôm một đống tiểu thuyết bắt tôi nghĩ cách giúp bà ta “công lược” bố.
Tôi đang học trên lớp, bà ta ngang nhiên xông vào, kéo tôi ra ngoài chỉ để lấy tôi làm lá chắn, chạy đến công ty giám sát xem bố có lén lút qua lại với người phụ nữ khác hay không.
…
Dưới sự quấy nhiễu của bà ta, tôi trên lớp thì ngáp ngắn ngáp dài, bài tập làm không xong, bài giảng nghe chẳng trọn vẹn.
Thành tích ngày càng lao dốc.
Cuối cùng, tôi chỉ còn cách bật chức năng ghi âm trên đồng hồ Tiểu Thiên Tài trong giờ học, lén thu lại bài giảng của thầy cô, tối về nhà nghe lại.
Không ngờ, đúng hôm mẹ đến tìm tôi, đồng hồ vẫn còn đang ghi âm.
—
“Mạng của mày là tao cho, lấy mấy đồng của mày thì đã sao?”
“Mau đưa tiền đây!” Đọ[c, T:r/u”yện Tạ/i P]a”g.e Mộ/t: c.hé]n T,iêu Sầu/
“Không đưa? Mày có tin tao lấy lại cái mạng này không?”
“Đường cái bao nhiêu xe qua lại, cái thân nhỏ xíu của mày, chỉ cần một chiếc cũng đủ tiễn mày đi gặp Diêm Vương!”
Giọng nói độc ác của bà ta xen lẫn tiếng tôi nghẹn ngào cầu xin:
“Mẹ…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, bà ta đã lạnh lùng cắt ngang.
“Giờ mới nhớ đến mẹ à? Muộn rồi!”
“Ôm tiền của mày mà xuống âm phủ đi!”
—
Nghe đến đây, gân xanh trên trán bố nổi lên, mắt ông đỏ ngầu vì giận.
“Tần Vũ, mày còn là người không?! Ngay cả con gái ruột cũng ra tay được à?!”
Lần đầu tiên, vẻ kiêu ngạo tự phong “đại nữ chủ” của mẹ hoàn toàn sụp đổ. Trên mặt bà ta hiếm khi xuất hiện vẻ hoảng loạn.
“Cái… cái này chắc chắn là nó làm giả!”
“Anh không ở nhà nhiều, anh không hiểu con bé đâu. Bề ngoài nó giả vờ ngây thơ vậy thôi, nhưng trong nhà, kẻ có tâm cơ nhất chính là nó!”
Bố siết chặt nắm đấm, cả người run lên vì phẫn nộ.
Tôi đoán nếu mẹ là đàn ông, có lẽ giờ này bà ta đã bị đánh đến răng rơi đầy đất rồi.
“Một đứa trẻ làm sao mà làm giả được?!”
Bố giận dữ gầm lên.
Giám sát video cộng với bản ghi âm, việc mẹ cố ý hãm hại tôi đã là sự thật không thể chối cãi.
Thêm vào đó, bố bỏ ra số tiền lớn mời luật sư giỏi nhất, cố gắng tranh thủ mức phạt nặng nhất có thể.
Cuối cùng, mẹ bị tuyên án năm năm tù giam.
Trước khi vào trại, bà ta vẫn không quên duy trì cái danh “đại nữ chủ” của mình.
“Trời muốn giao trọng trách cho kẻ phi phàm, trước hết sẽ khiến kẻ đó chịu khổ tâm trí, mỏi mệt gân cốt.
“Ta là đại nữ chủ, gặp chút trắc trở cũng là chuyện bình thường.
“Chỉ là lần này, ta không muốn mềm lòng nữa.”
Bà ta nhìn tôi và bố bằng ánh mắt đầy căm hận.
“Cố Hoành, anh và con, tôi đều không cần nữa.”
Nói xong, bà ta cười lạnh:
“Đại nữ chủ chưa bao giờ dễ dàng gục ngã.
“Đợi tôi ra ngoài, tôi sẽ trả lại gấp bội tất cả những gì tôi đã chịu đựng!”
Bố kéo tôi rời khỏi tòa án, miệng lẩm bẩm:
“Đúng là điên rồi.”
Mẹ vào tù rồi, cuộc sống của tôi bỗng chốc tốt đẹp hơn hẳn.
Không khí trong nhà thậm chí còn ngọt ngào hơn trước.
Giấc mơ khi mới trọng sinh của tôi—trở thành một thiên kim nhàn nhã, vui vẻ—cuối cùng cũng thành sự thật.
Bố bận rộn công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc tôi, nên ông bà nội chủ động dọn đến ở cùng.
Cuộc sống hằng ngày của tôi diễn ra thế này:
“Nguyệt Nguyệt, làm bài tập mệt không con? Có muốn đi du lịch xả stress không?”
“Hôm nay Nguyệt Nguyệt ăn được hai bát cơm, có tiến bộ, ông nội thưởng con một căn biệt thự!”
“Ông già này, ông tặng biệt thự rồi, vậy tôi biết tặng gì bây giờ?”
Bố vì công việc mà ít có thời gian ở bên tôi, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi.
Thế nên mỗi lần ông đi công tác, số dư trong tài khoản của tôi lại tăng lên một chút.
Chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng con số trong thẻ của tôi đã dài hơn cả tuổi thọ của mình rồi.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc tôi đã lên cấp ba.
Lúc này, còn khoảng nửa năm nữa là mẹ được ra tù.
Hôm đó, tôi về nhà và thấy bố cùng ông bà nội đang ngồi trên ghế sô pha, nét mặt trầm trọng, rõ ràng là đang chờ tôi.
“Nguyệt Nguyệt.” Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[
Bà nội nhìn tôi, trông đầy lo lắng, không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng, bố là người nói ra sự thật.
Mẹ tôi do cải tạo tốt nên được phóng thích trước thời hạn.
Chuyện xảy ra năm đó vẫn là một bóng ma ám ảnh cả nhà, ai cũng lo mẹ sẽ tìm đến gây chuyện lần nữa.
Vì vậy, ba người thống nhất một quyết định: gửi tôi ra nước ngoài du học để tránh mọi nguy hiểm.
Dù không muốn rời xa quê hương, nhưng để gia đình yên tâm, tôi vẫn cắn răng đồng ý.
Trước khi đi, tôi hẹn bạn bè tụ tập một bữa.
Giữa bữa ăn, bạn tôi mở điện thoại xem video.
Chỉ vài giây sau, cô ấy đột nhiên nắm chặt tay tôi.
“Mẹ cậu!”
Tôi bĩu môi: “Tớ mời cậu ăn cơm mà, sao lại chửi thế?”
Bạn tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải, cậu tự xem đi!”
Cô ấy dí điện thoại vào mặt tôi.
Trên màn hình, một dòng tiêu đề chói mắt đập ngay vào mắt tôi:
【Chồng khinh rẻ xuất thân thấp kém của tôi, cấu kết với con gái đẩy tôi vào tù.】
Trong video, mẹ trang điểm theo phong cách “tan vỡ nhưng kiên cường,” đối diện camera, ung dung kể về quá khứ đầy nước mắt của mình.
Theo lời bà ta, bố tôi là một công tử bạc tình, lúc đầu bị nhan sắc của bà ta mê hoặc nên dùng mưu kế cưới về.
Sau khi cưới rồi lại chê bai bà ta xuất thân thấp hèn, suốt ngày gây khó dễ.
Còn tôi thì bị vẽ thành đứa con bất hiếu, vô ơn, hợp tác với bố ruột đẩy mẹ vào tù.
Bình luận phía dưới toàn là chửi rủa.
Có kẻ còn lần theo manh mối, đào ra danh tính của tôi và bố.
Chúng ghép ảnh hai bố con tôi thành di ảnh, đăng thẳng lên phần bình luận.
【Thằng lớn là đại súc sinh.】
Bình luận dưới video toàn là những lời sỉ vả:
【Thằng lớn là đại súc sinh.】
【Đứa nhỏ là tiểu súc sinh.】
【Nhìn mặt hai cha con này đã thấy chẳng phải người tốt.】
Mẹ tôi rưng rưng rơi vài giọt nước mắt, kết hợp với hiệu ứng làm đẹp, trông chẳng khác nào một đóa bạch liên hoa mong manh lay động trong gió.
“Rõ ràng tôi đã đồng ý ra đi tay trắng, tôi không hiểu vì sao họ vẫn muốn đẩy tôi vào đường cùng.
“Không ai biết, suốt năm năm qua tôi đã sống thế nào.”
Vừa nghe đến chuyện bà ta bị ép phải ra đi với hai bàn tay trắng, cư dân mạng lại càng phẫn nộ hơn. Đọ:c, T]r.u”yệ:n Tạ/i P”a[g:e Mộ:t/ c.hé]n T,iêu: Sầ”u/
Mẹ tôi tập trung quan sát hướng đi của bình luận, thấy lửa giận của đám đông bị đẩy lên đỉnh điểm, bấy giờ mới nhẹ nhàng đổi giọng:
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn dằn vặt chuyện cũ nữa, cứ để quá khứ ngủ yên.
“Cuộc đời tôi vẫn còn dài, tôi phải nhìn về phía trước.”
Chiêu này của bà ta đúng là cao tay.
Không chỉ bôi nhọ danh tiếng của tôi và bố, mà còn tạo dựng được hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ, vị tha, rộng lượng trước công chúng.
Bà ta chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần nói vài câu là có cả một đám người thay bà ta chửi bới chúng tôi.
Thì ra, đây chính là kế hoạch trả thù mà bà ta đã mất năm năm để nghĩ ra.
“Scandal” chủ tịch tập đoàn Cố thị ruồng bỏ người vợ tào khang lập tức leo lên top tin nóng trên khắp các nền tảng truyền thông.
Còn tài khoản của mẹ tôi thì chỉ sau một đêm đã tăng thêm năm triệu lượt theo dõi.
Bạn tôi lo lắng nhìn tôi:
“Cậu định làm gì bây giờ?”
Tôi lạnh lùng cười:
“Không làm gì cả.”
Chỉ lặng lẽ nhìn bà ta diễn.
Tôi muốn chờ đến lúc bà ta đắc ý nhất, rồi tự tay kéo bà ta từ trên cao xuống vũng bùn.
Tôi đã sống hai kiếp, tâm lý vững vàng không phải dạng vừa.
Thế nên, những lời chửi rủa của cư dân mạng đối với tôi mà nói chẳng khác nào cơn mưa bụi, thậm chí còn chẳng gây tổn thương bằng một con chó hoang ven đường sủa tôi hai tiếng.
Ngược lại, tôi lo cho bố hơn.
Trong tiểu thuyết thường có mấy tình tiết kiểu vì bê bối mà cổ phiếu rớt giá thê thảm.
Thấy tôi mặt mày âu lo, bố bật cười.
“Đồ ngốc.
“Bố con có thể gây dựng sự nghiệp lớn mạnh đâu phải nhờ danh tiếng, mà là nhờ thực lực.
“Cổ phiếu của một công ty niêm yết, nào dễ sụt giảm đến vậy?”
Lúc này tôi mới yên tâm.
“Vậy bố định làm thế nào? Để mặc mẹ tiếp tục bôi nhọ chúng ta trên mạng sao?”
Nghe vậy, ánh mắt bố thoáng qua một tia âm trầm.
“Muốn diệt ai, trước tiên hãy để họ phát cuồng.
“Không vội, cứ để bà ta nhảy nhót thêm chút nữa.”
Xem ra bố đã có tính toán trong lòng. Đ:ọ/c. T”r[u,yệ/n T.ạ[i P”a/g.e Mộ:t, c”hé.n T/iêu Sầu/]
Dựa vào nhan sắc xinh đẹp, EQ cực cao và hình tượng rộng lượng bao dung, mẹ nhanh chóng trở thành influencer hot nhất hiện tại.