7
Tôi đang mải nhìn bình luận thì Lục Khinh Chu đột nhiên hỏi:
“Vãn Vãn, hai nốt ruồi nhỏ trên eo anh trông xấu lắm, em có thấy khó chịu không?”
“Không phải chỉ có một nốt thôi sao? Mà đâu có xấu gì, ngược lại còn rất…”
… quyến rũ.
Tôi đột ngột im bặt.
Vì tốc độ nói quá nhanh, đến khi tôi nhận ra mình đã nói gì, thì…
Mọi chuyện không thể vãn hồi nữa rồi.
Lục Khinh Chu đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần tôi, che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, hơi thở ấm áp lướt qua cổ tôi, khiến không khí xung quanh cũng trở nên ám muội hơn.
Mặt tôi nóng bừng.
Hoảng hốt cúi đầu né tránh ánh mắt anh, nhưng lại vô tình nhìn thấy cơ bụng săn chắc lộ ra dưới lớp áo choàng tắm chữ V sâu hoắm.
Mặt càng đỏ hơn.
Bầu không khí và tư thế này, quá mức phạm quy rồi!
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Lục Khinh Chu ra, lao thẳng vào phòng tắm.
8
Bình luận toàn là tiếng than thở tiếc nuối.
Có người than xong còn tốt bụng nấu thêm một “nồi cơm thơm” trên bình luận.
Tôi xả nước lạnh, rửa mặt cho bớt nóng, sau đó ngước mắt nhìn màn hình.
Lập tức… trời sập.
Trước mắt tôi hiện ra một hàng chữ cảnh báo đỏ đen:
【Xây dựng bình luận văn minh, bắt đầu từ tôi.】
【Nếu tiếp tục bị cảnh cáo, nữ phụ sẽ không thể nhìn thấy bình luận nữa.】
Tôi sợ đến mức chắp tay vái lạy:
“Mọi người, cẩn thận lời nói nhé!”
Bình luận im lặng một cách kỳ quái vài giây, sau đó nổ tung.
【Nữ phụ, cô nhìn thấy bình luận của chúng tôi á???】
【Vậy nãy giờ, cô có thấy… thôi bỏ đi, tự vả một cái, do tâm hồn và chữ nghĩa của tôi dơ bẩn quá.】
【Không nói nữa, cũng tự vả một cái.】
“Tôi sắp cười chết mất, mấy người nấu cơm dũng cảm vừa nãy sao bây giờ lại ấp úng thế?”
“Nữ phụ, cô thật sự bị ràng buộc với hệ thống à?”
Ừm… hệ thống thì không có.
Tôi hỏi bình luận:
“Vậy tôi nên gọi mọi người là gì đây?”
Bình luận nhao nhao lên, chọn cái nào cũng có người không hài lòng.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi thăm dò:
“Hay là… gọi mọi người là hệ thống đại nhân?”
Bình luận hiếm khi hòa thuận như vậy.
【Aaaa, hệ thống đại nhân!!! Cái tên này hay quá!】
【Nữ phụ, cô thật tốt quá đi!】
【Nữ phụ, vì cô gọi chúng tôi là hệ thống đại nhân, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cô sống đến cuối cùng!】
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lục Khinh Chu đã lên giường.
Giọng anh có chút khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi:
“Vãn Vãn, mau lại ngủ đi.”
“Mai sáng còn đi đăng ký kết hôn nữa.”
【Mới thế mà đã mệt à? Tôi thấy Lục Khinh Chu không ổn lắm đâu.】
【Cười xỉu, nếu Lục Khinh Chu mà không ổn, thì trên đời này chẳng còn người đàn ông nào ổn nữa.】
Tôi bảo anh đợi một lát, rồi đi lấy một con gấu bông đặt vào giữa giường.
“Hệ thống đại nhân ngủ ở giữa.”
【Nữ phụ, cô thật sự… tôi khóc mất thôi.】
【Báo con, mèo nhỏ, tôi ra đời rồi đây!】
【Rời xa nữ phụ, ai còn coi chúng tôi là trẻ con nữa chứ!】
9
Tôi vừa lên giường được vài phút, Lục Khinh Chu bỗng nhíu chặt mày.
Anh kéo tay tôi đặt lên ngực mình:
“Vãn Vãn, tim anh đập nhanh quá, có phải bị bệnh không?”
Tôi khó tin ngẩng đầu nhìn anh, tay dò dẫm xung quanh, rồi cúi đầu xuống với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Không đúng, đàn ông nghiêm túc ai lại đeo dây xích ngực trong áo ngủ chứ?!
Bình luận đầy vẻ khó hiểu:
【Nữ phụ đừng dừng lại, hảo cảm của Lục Khinh Chu đang tăng nhanh kìa!】
【Hóa ra Lục Khinh Chu ngủ sớm là để làm màn này sao? Hay là do tôi nghĩ quá đơn giản rồi?】
Vì điểm hảo cảm, tay tôi không dám ngừng lại dù chỉ một giây.
Nhưng Lục Khinh Chu có vẻ như đang tự đào hố cho mình, mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh nắm lấy bàn tay đang táy máy của tôi, giọng khàn đặc:
“Đừng động…”
Tôi đưa ra điều kiện:
“Cho tôi xem một chút, tôi sẽ không động nữa.”
Cơ thể Lục Khinh Chu cứng lại, sau vài giây giằng co, cuối cùng, với vẻ mặt xấu hổ, anh mở rộng áo ngủ.
Vừa nhìn thoáng qua, tôi liền thấy ngay bờ vai rộng, eo thon, cơ bụng rắn chắc.
Đường nét cơ bắp sắc sảo, gân xanh nổi bật cùng những mạch máu căng đầy, khiến người ta không khỏi rung động.
Dây xích mỏng màu xanh nhạt quấn quanh ngực và eo anh, theo từng nhịp thở dồn dập mà khẽ lay động, càng làm tăng thêm vẻ mờ ám.
【Hahaha, đây chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?】
【Lục Khinh Chu đúng là toàn năng quá rồi.】
【Thật lòng mà nói, thân hình của Lục Khinh Chu đẹp quá, tôi hít thở không thông rồi đây!】
【Còn là cơ bắp vừa vặn, không quá đô, yêu quá yêu!】
Lục Khinh Chu đỏ mặt, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, trông chẳng khác nào một đứa trẻ ngoan ngoãn chờ được khen thưởng.
“Vãn Vãn, thế nào?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng:
“Cũng… cũng được đấy.”
Anh lập tức lộ vẻ tự hào:
“Anh đoán mà, chắc chắn em sẽ thích.”
“Anh luôn tập luyện theo kiểu mà em thích nhất đấy.”
Kiểu tôi thích nhất?
Hình như tôi chưa bao giờ nói cho anh biết nhỉ?
10
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Lúc tôi tỉnh dậy, Lục Khinh Chu vẫn còn ngủ.
Anh ôm tôi chặt cứng trong lòng.
Tôi mượn ánh nắng ban mai, lặng lẽ quan sát gương mặt ngủ say của anh.
Đường nét xương hàm của Lục Khinh Chu vô cùng hoàn mỹ, gương mặt góc cạnh nhưng không hề sắc lạnh.
Môi mỏng hơi mím, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run run theo từng hơi thở.
Ánh sáng chiếu xuống, khiến anh càng trở nên rực rỡ.
Bên ngoài, Tàng Ngao đang cào cửa phòng, thỉnh thoảng còn “gâu” một tiếng.
Nhưng Lục Khinh Chu ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị đánh thức.
Tôi khẽ đẩy anh:
“Dậy đi nào, ăn sáng xong còn đi đăng ký kết hôn nữa.”
Nghe thấy hai chữ “đăng ký”, Lục Khinh Chu lập tức mở mắt, bật dậy khỏi giường.
Tỉnh táo hơn cả tôi.
Trên đường đến Cục Dân Chính, khóe miệng anh cong lên đến tận trời.
Nhìn kiểu gì cũng thấy anh sắp không nhịn được mà gọi tám trăm cuộc điện thoại thông báo với cả thế giới rằng mình sắp kết hôn.
Cho đến khi…
Chúng tôi gặp Phó Xuyên.
Anh ta và Hứa Vi Vi đang ngồi trong quán cà phê bên cạnh Cục Dân Chính.
Vừa thấy tôi và Lục Khinh Chu nắm tay nhau đứng trước cửa, anh ta liền mất kiểm soát lao ra ngoài.
Hứa Vi Vi lo lắng bám theo phía sau.
Chưa đợi Phó Xuyên lên tiếng, Hứa Vi Vi đã vội vã giải thích với tôi:
“Cô Du, tôi chỉ đi cùng tổng giám đốc Phó để bàn chuyện dự án thôi.”
“Xin cô đừng vì muốn trả đũa anh ấy mà cố tình đăng ký kết hôn với tổng giám đốc Lục để chọc tức.”
Bình luận tràn ngập sự cạn lời.
【Không phải chứ, sao nữ chính lại có vibe “trà xanh” thế này?】
【Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.】
【Còn bảo nữ phụ chỉ vì chọc tức Phó Xuyên mà tiếp cận Lục Khinh Chu? Lục Khinh Chu tốt hơn hắn ta cả trăm lần, ném đi tám trăm vòng cũng không cần quay lại!】
Lục Khinh Chu bên cạnh tôi cười khẩy đầy giễu cợt.
“Kết hôn với tôi là để chọc tức hắn ta?”
“Hắn xứng sao?”
Gân xanh trên trán Phó Xuyên nổi lên, giọng run rẩy:
“Vãn Vãn, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”