Tình cờ lướt thấy một bài hot trên mạng với chủ đề:

“Ký ức tuổi thơ từng làm chuyện gì đáng ăn đòn nhất?”

Tôi đọc say mê, cười nghiêng ngả với những câu chuyện dở khóc dở cười của người khác.

Bỗng, một bình luận khiến tôi sững người, tim thắt lại.

“Hồi năm tuổi, tôi lấy điện thoại của ba gửi tin nhắn

‘Con yêu dì’ cho dì út. Dì biết ngay là tôi, nhắn lại:

‘Dì cũng yêu con.’ Ba tôi suýt nữa đánh chết tôi.”

Phía dưới, phần lớn bình luận đều cười ha hả.

Nhưng có một người đặt câu hỏi:

“Sao dì út cậu biết đó là cậu?”

Người kia đáp lại đơn giản mà lạnh lùng:

“Dì tôi đoán bừa thôi. Thật ra, ba tôi với dì đã sớm qua lại rồi.

Mẹ tôi là bà nội trợ, vốn không xứng với ba tôi.”

Tôi đọc đến đây, toàn thân tê dại, như bị ai bóp nghẹt cổ.

Bình luận ấy… là của con trai tôi.

Khi đọc đến dòng bình luận đó, cả người tôi run rẩy không ngừng.

Nhưng rất nhanh, tôi tự nhủ rằng mình đang nghĩ nhiều.

Con trai tôi, Trần Tư Trinh, hồi nhỏ cũng từng làm chuyện y hệt — lấy điện thoại của chồng tôi nhắn tin cho dì út rằng “Con yêu dì”.

Nếu tính lại thời gian, đó chính xác là lúc nó năm tuổi.

Nhưng làm sao có thể?

Tôi và Trần Châu Học đã kết hôn mười lăm năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Châu Học không những đưa hết tiền lương cho tôi giữ, mà mỗi ngày về nhà còn kiên nhẫn kèm con trai học bài.

Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tôi vì lấy được người đàn ông chung thủy như anh ấy.

Em gái tôi, Lưu Tuyết Hoa, cũng không chỉ một lần bày tỏ:

“Sau này lấy chồng, nhất định phải lấy người như anh rể.”

Hai người cười ngượng ngùng, mỗi lần tụ họp cũng không hề vượt giới hạn, tôi làm sao có thể nghĩ nhiều được?

Lướt tiếp xuống, lại thấy người đó đắc ý bình luận:

[Mẹ tôi và dì tôi đều là chị em ruột, nhưng một người là tinh anh ở nước ngoài, một người là bà nội trợ luộm thuộm , thật không trách được bố tôi ngoại tình.]

Có một người dùng mạng bên dưới bênh vực “người mẹ”.

[Nhưng mẹ bạn đã hy sinh rất nhiều vì gia đình này, sao bạn lại có thể cùng bố lừa dối mẹ như vậy?]

Người đó có vẻ nổi cáu, giọng điệu rất gay gắt:

[Liên quan gì đến bạn? Tôi và dì tôi tình cảm rất tốt.

Thực ra, tôi còn mong dì tôi là mẹ tôi hơn ấy!]

Đọc hai dòng bình luận này, trong lòng tôi nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Con trai tôi và Lưu Tuyết Hoa cũng rất thân thiết.

Cô ấy là một tinh anh từ nước ngoài trở về, ăn mặc vô cùng thời thượng.

Con trai tôi không chỉ một lần bày tỏ rằng nếu Lưu Tuyết Hoa là mẹ nó thì tốt biết bao.

Những thông tin này lại tình cờ trùng khớp một cách kỳ lạ!

Tôi còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì người đó lại bình luận thêm một dòng:

[Hì hì, dù sao tôi thấy hạnh phúc là được rồi. Tối nay tôi sẽ mời dì và bố đi ăn tối ~ chọc tức mấy người chơi!]

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Con trai tôi bị đau dạ dày, rất hiếm khi ăn bên ngoài, Trần Châu Học cũng chỉ quen ăn cơm tôi nấu.

Nhưng ngay sau đó, con trai tôi lại nhắn tin cho tôi:

[Tối nay con đi ăn với bạn, gửi cho con 1.000 tệ nhé.]

Đồng thời, Trần Châu Học cũng nhắn tin cho tôi:

[Vợ ơi, hôm nay anh phải làm thêm, không về ăn cơm được đâu.]

Em gái tôi, Lưu Tuyết Hoa, cũng không chỉ một lần bày tỏ:

“Sau này lấy chồng, nhất định phải lấy người như anh rể.”

Hai người cười ngượng ngùng, mỗi lần tụ họp cũng không hề vượt giới hạn, tôi làm sao có thể nghĩ nhiều được?

Lướt tiếp xuống, lại thấy người đó đắc ý bình luận:

[Mẹ tôi và dì tôi đều là chị em ruột, nhưng một người là tinh anh ở nước ngoài, một người là bà nội trợ vàng vọt, thật không trách được bố tôi ngoại tình.]

Có một người dùng mạng bên dưới bênh vực “người mẹ”.

[Nhưng mẹ bạn đã hy sinh rất nhiều vì gia đình này, sao bạn lại có thể cùng bố lừa dối mẹ như vậy?]

Người đó có vẻ nổi cáu, giọng điệu rất gay gắt:

[Liên quan gì đến bạn? Tôi và dì tôi tình cảm rất tốt. Thực ra, tôi còn mong dì tôi là mẹ tôi hơn ấy!]

Đọc hai dòng bình luận này, trong lòng tôi nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Con trai tôi và Lưu Tuyết Hoa cũng rất thân thiết.

Cô ấy là một tinh anh từ nước ngoài trở về, ăn mặc vô cùng thời thượng.

Con trai tôi không chỉ một lần bày tỏ rằng nếu Lưu Tuyết Hoa là mẹ nó thì tốt biết bao.

Những thông tin này lại tình cờ trùng khớp một cách kỳ lạ!

Tôi còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì người đó lại bình luận thêm một dòng:

[Hì hì, dù sao tôi thấy hạnh phúc là được rồi. Tối nay tôi sẽ mời dì và bố đi ăn tối ~ chọc tức mấy người chơi!]

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Con trai tôi bị đau dạ dày, rất hiếm khi ăn bên ngoài, Trần Châu Học cũng chỉ quen ăn cơm tôi nấu.

Nhưng ngay sau đó, con trai tôi lại nhắn tin cho tôi:

[Tối nay con đi ăn với bạn, gửi cho con 1.000 tệ nhé.]

Đồng thời, Trần Châu Học cũng nhắn tin cho tôi:

[Vợ ơi, hôm nay anh phải làm thêm, không về ăn cơm được đâu.]

2

Tôi cảm thấy lòng mình trĩu nặng.

Không hiểu sao, thay vì trả lời tin nhắn, tôi lại nhấn vào trang cá nhân của người đó.

IP của cậu ta giống hệt với tôi, chỉ đăng vài bức ảnh sinh hoạt.

Trong số đó, có một bức ảnh kèm dòng chú thích:

“Yêu nhất bố mẹ của tôi.”

Tôi nhấn vào xem, và lập tức nghẹt thở.

Trong ảnh, tuy chỉ lộ ra tay cầm ly chạm cốc, nhưng tôi lại vô cùng quen thuộc với hai chiếc đồng hồ trên tay họ.

Một chiếc là quà kỷ niệm ngày cưới tôi đã chuẩn bị.

Chiếc còn lại là quà sinh nhật tôi tặng cho con trai.

Nhưng người mà cậu ta gọi là “mẹ” không phải tôi, mà là dì ruột của cậu ta, Lưu Tuyết Hoa!

Tôi lập tức ngồi bệt xuống đất, tim như bị bóp nghẹt.

So với sự phản bội của chồng và em gái, điều làm tôi đau đớn hơn là sự dối trá của con trai mình.

Ngày xưa, để giữ được cái thai trong bụng, tôi đã phải cắn răng uống thuốc bắc suốt tám tháng, lại còn tiêm đủ ba mươi mũi giữ thai.

Sau sinh, dáng vóc tôi xập xệ, tóc khô rối, mất luôn cả công việc, nhưng tôi chưa bao giờ than phiền nửa lời.

Tôi vẫn luôn tin rằng con trai là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng.

Vì thế, dù con có nổi loạn thế nào trong suốt những năm cấp hai, cấp ba, tôi cũng không nỡ đánh con một lần.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi đã sai hoàn toàn!

Thấy tôi mãi không trả lời, con trai bắt đầu sốt ruột.

“Này, Lưu Tinh Hoa, mẹ đang làm gì thế? Mau chuyển tiền cho con!

Lúc nào nói đến tiền cũng keo kiệt, sao tôi lại có người mẹ không ra gì như này chứ. Không kiếm nổi đồng nào đã đành, đối với con trai còn bủn xỉn như thế!”

Tôi hít sâu một hơi, rồi trả lời:

“Ăn ở đâu? Với bạn nào? Một ngàn có đủ không?”

3

Nónhanh chóng trả lời:

[Liên quan gì đến mẹ? Sao chuyện gì mẹ cũng hỏi, kiểm soát chặt vậy, đi tìm việc làm đi!]

Nhìn thấy từ “kiểm soát”, tôi chợt cảm thấy đau lòng.

Hồi nhỏ, con trai rất quấn tôi, nhưng lớn lên thì luôn đối đầu với tôi.

Nghĩ lại, chính từ “kiểm soát” này mà mọi chuyện bắt đầu.

Nhưng, cơ thể con trai từ nhỏ đã không tốt, nếu không phải ngày nào tôi cũng ép nó uống một bát sữa tươi, thì tôi làm mẹ sao có thể yên tâm được!

Hơn nữa, từ tiểu học con đã hay quấy rối các bạn nữ trong lớp, tôi nghiêm khắc ngăn cản cũng là vì tương lai của nó mà thôi!

Lưu Tuyết Hoa và Trần Châu Học thì sao?

Khi con trai làm nũng không chịu uống thuốc, một người thì dịu dàng đưa kẹo để dỗ, một người thì bảo tôi đừng chấp nhặt với trẻ con.

Khi biết con hay sờ lung tung các bạn nữ, Lưu Tuyết Hoa trước mặt mọi người lại nói tôi quá nghiêm khắc, còn Trần Châu Học thì đưa con trai đi ăn KFC.

Ý tôi là tốt, nhưng khi có sự so sánh giữa tôi với Lưu Tuyết Hoa và Trần Châu Học, tôi bỗng trở thành một bà mẹ “kiểm soát quá đà”.

Tôi từng phàn nàn chuyện này với Trần Châu Học, nhưng anh lại bảo:

“Bây giờ trẻ con ít nhiều đều có vấn đề về tâm lý, vợ chồng mình phải một người nghiêm khắc, một người mềm mỏng thì mới đảm bảo con trưởng thành khỏe mạnh.”

Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là hai người bọn họ cố tình phá hoại mối quan hệ giữa tôi và con trai!

Nghĩ đến đây, tôi lạnh mặt, gửi đoạn tin nhắn trò chuyện giữa tôi và con trai cho Trần Châu Học.

Bà mẹ tồi tệ này, tôi không làm nữa!

4

Trần Châu Học mất một lúc lâu mới trả lời:

“Tinh Hoa, tính tình Tư Trinh đúng là không tốt lắm, anh về nhà sẽ dạy dỗ nó.

Nhưng cũng không thể để nó mất mặt trước bạn bè được.

Anh đang tăng ca, nó cần bao nhiêu thì em cứ chuyển cho nó đi.”

Lúc này, tin nhắn của con trai vẫn liên tục gửi tới như oanh tạc.

Tôi nhìn chằm chằm vào những bình luận vẫn còn lưu lại trên điện thoại, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Mặc dù Trần Châu Học mỗi tháng đều nộp lương, nhưng chi tiêu trong nhà rất lớn, vậy còn lại được bao nhiêu để tiết kiệm?

Mà phần lớn chi tiêu là do con trai mở miệng xin tôi!

Học thêm, sinh hoạt phí, sinh nhật bạn bè, quần áo, giày dép đá bóng…

Một mình nó mỗi tháng tiêu hết bảy, tám ngàn!

Mỗi lần như vậy, tôi không hề nghi ngờ, lập tức chuyển tiền cho nó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là hai cha con họ cấu kết lừa tôi, để cùng nhau nuôi cái “gia đình nhỏ” của họ!

Nghĩ đến cảnh Trần Châu Học mỗi tháng đều giả vờ tử tế đưa thẻ lương cho tôi, lại còn âu yếm nói:

“Trên đời này chỉ có vợ là tốt nhất, có vợ quản gia tôi mới yên tâm,” tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Không những thế, Trần Tư Trinh còn chê bai tôi:

“Mẹ của người ta mỗi tháng tiết kiệm được ít nhất năm ngàn, còn Lưu Tinh Hoa sao không làm được?

Có phải ở nhà suốt ngày gọi đồ ăn ngoài không?”

Mỗi lần nghe như vậy, tôi lại cảm thấy áy náy.

Tôi thật sự nghĩ rằng khả năng quản lý tài chính của mình quá kém!

Nhưng thực tế, rõ ràng là bọn họ đã quá đáng!

Sau khi tức giận một hồi lâu, tôi mới bình tĩnh lại.

Cuộc hôn nhân này, tôi chắc chắn phải chấm dứt.

Nhưng con trai còn quá nhỏ, chưa đủ khả năng phân biệt đúng sai.

Tôi quyết định sẽ cho nó thêm một cơ hội.

Nhưng số tiền này, tôi sẽ không chuyển nữa!