06
Khi xe rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe quen thuộc lướt qua.
Tôi ngoái lại: “Đó có phải là xe của Lục Dao không?”
Lăng Nhạc thản nhiên: “Không phải, cậu nhìn nhầm rồi. Giờ chắc anh ta đang nằm trên giường nào đó kể khổ với ánh trăng sáng của anh ta, còn tâm trí đâu để lo cho cậu.”
Tôi vốn là người giữ cảm xúc ổn định.
Tính chia tay cũng phải thật văn minh.
Nhưng nghe cô ấy nói vậy, tự nhiên cảm thấy chẳng cần giữ văn minh gì nữa.
Tôi chặn hết mọi liên lạc với Lục Dao.
Không nhìn thấy, lòng sẽ bớt phiền.
Lăng Tiêu đến nhà chỉ sau chúng tôi vài phút.
Vừa vào nhà, anh liền chui vào phòng thay đồ.
Suốt cả quá trình, mặt anh lạnh tanh.
Phải đến khi bà Vương dọn cơm lên bàn, Lăng Tiêu mới từ phòng bước ra.
Vừa nhìn thấy anh, Lăng Nhạc giật mình.
“Anh bị bệnh à? Ở nhà mà ăn mặc thế này làm gì?”
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn ăn, dáng vẻ nghiêm túc.
Trên người là bộ vest chỉnh tề, tóc chải gọn không lệch một sợi.
Nhìn chẳng khác nào một tổng tài mặt lạnh.
“Anh bình thường, chẳng phải vẫn như vậy sao?” Lăng Tiêu nghiến răng hỏi.
Khóe miệng Lăng Nhạc co giật mấy lần, nhưng không nói gì.
Đúng lúc đó, ba của họ về nhà.
Ông vui vẻ chào hỏi tôi, rồi ngồi xuống bàn ăn.
Lăng Tiêu nhìn bộ vest chỉn chu của ba mình.
“Ba không thay đồ à? Bình thường về nhà là ba thay áo thun ngay, nói mặc vest không thoải mái mà?”
Ba Lăng nhìn tôi, rồi lại nhìn Lăng Tiêu đang ăn mặc nghiêm chỉnh, tâm trạng khá tốt: “Khó khăn lắm các con mới đưa bạn về, ba phải tươm tất một chút chứ.”
Khóe miệng Lăng Tiêu cũng co giật mấy lần.
Bữa ăn chính thức bắt đầu.
Lăng Tiêu cầm nửa bát cơm, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
“Đem đĩa giò heo, chân giò kia đi chỗ khác, nhiều dầu mỡ quá.”
Bà Vương làm theo.
Lăng Tiêu nhã nhặn nhai rau xanh từng miếng nhỏ.
Ba Lăng ngạc nhiên: “Bình thường con không có thịt là không ăn, một cọng rau cũng không đụng mà?”
Động tác của Lăng Tiêu khựng lại.
Anh nhìn ba mình đang rất điềm nhiên cắt bò bít tết.
“Ba chẳng phải bình thường ăn bò bít tết cũng dùng đũa sao?”
Ba Lăng nghẹn lời.
Tôi vội vàng phá băng: “Dao nĩa đúng là không tiện bằng đũa, nhiều lúc cháu cũng ăn bò bít tết bằng đũa.”
Không khí có vẻ dịu lại.
Lăng Tiêu tiếp tục: “Ba bình thường thích nhất là cá hấp ớt, ăn xong xương cá vứt đầy bàn.”
“Con hôm nay bị làm sao vậy?!” Ba Lăng nghiến răng, đặt đũa xuống, rời bàn.
“Ăn đi, ba no vì tức rồi.”
Lăng Nhạc cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Không dám nói, cũng không dám hỏi.
Cuối cùng, bà Vương phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Có chiếc xe đậu trước nhà mình lâu lắm rồi, không biết đang chờ ai. Hình như là… xe BYD?”
Nghe vậy, Lăng Tiêu lập tức đứng dậy.
“Mọi người cứ ăn đi, tôi xuống xem.”
Một lát sau, giọng Lăng Tiêu vang lên từ dưới nhà.
“Bác Trương, đuổi chiếc xe biển xanh kia đi, bảo với họ nhà mình không gọi xe công nghệ, chắc họ nhầm chỗ.
“Nhân tiện đưa họ 500 tệ, bảo họ ra quán ven đường ăn bát mì. Đợi cả tối cũng không dễ dàng gì.”
Tôi khẽ nói với Lăng Nhạc:
“Anh cậu dù có hơi kỳ lạ, nhưng thực ra cũng tốt tính phết.”
Lăng Nhạc: “…”
07
Sợ Lục Dao đến nhà quấy rầy tôi, Lăng Nhạc bảo tôi tạm thời ở nhà cô ấy vài ngày.
Lăng Tiêu không phản đối.
Thậm chí còn chủ động nhường phòng mình cho tôi, nói rằng phòng đó nhiều ánh sáng.
Anh tự dọn sang phòng khách cạnh phòng ba mình để ngủ.
Lăng Nhạc ngạc nhiên ra mặt.
“Anh tôi từ trước đến giờ không bao giờ cho tôi đưa con gái về nhà, càng không cho ai động vào đồ của mình. Tôi còn nghi ngờ anh ấy có chút ghét phụ nữ.
“Nhưng anh ấy lại rộng lượng với cậu như vậy! Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”
“Là gì?” tôi hỏi.
Bước chân của Lăng Tiêu trên cầu thang đột nhiên chậm lại.
“Có nghĩa là đôi cẩu nam nữ kia đã quá đáng đến mức ngay cả anh tôi, một kẻ máu lạnh, cũng thức tỉnh được chút lòng đồng cảm!” Lăng Nhạc bức xúc nói.
“Nếu không biết nói thì im đi.” Lăng Tiêu bực bội nói.
Sau đó, tiếng “thình thịch thình thịch” vang vọng khi anh bước xuống cầu thang rất mạnh mẽ.
Phòng của Lăng Tiêu vô cùng sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương gỗ nhè nhẹ.
Tôi mở cửa sổ, muốn để gió thổi vào cho thoáng.
Gió làm rơi mấy tài liệu trên kệ sách xuống.
Tôi cúi xuống nhặt lên.
Từng tờ, từng tờ, đều là bệnh án tôi viết cho Lăng Nhạc ba năm trước.
Tờ dưới cùng lại do Lăng Tiêu viết.
Nét chữ rất đẹp, từng đường bút sắc nét.
【Sơ Đường, bác sĩ bệnh viện trực thuộc Đại học Thanh Hoa.】
Nhìn qua thì chẳng có chút cảm xúc nào.
Nhưng cũng có vẻ như từng nét chữ đều kìm nén đầy cảm xúc.
Hình như tôi vừa phát hiện ra một bí mật gì đó không nhỏ.
Tay run rẩy, tôi nhanh chóng xếp gọn mọi thứ về chỗ cũ.
Lúng túng bò lên giường, nằm im như cái xác.
Tự nhủ rằng đừng nghĩ lung tung, đừng nghĩ lung tung.
Nhưng trong phòng, đâu đâu cũng có cảm giác tồn tại của Lăng Tiêu.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt anh cứ như thước phim tua đi tua lại trong đầu tôi.
Và tôi không thể cản được bản thân mất ngủ.
08
Sáng hôm sau, cả nhà tụ họp tại bàn ăn.
Tôi xuất hiện với đôi mắt gấu trúc.
Lăng Tiêu cũng thế.
Ba Lăng thì trông mệt mỏi như già thêm chục tuổi.
Lăng Nhạc ngạc nhiên: “Sao thế này, tối qua mọi người không ngủ à?”
Tôi ấp úng: “Chắc là vì đổi giường, không quen.”
Lăng Tiêu: “Tôi cũng đổi giường, không quen.”
Ba Lăng yếu ớt nhìn Lăng Tiêu.
“Con đổi giường không ngủ được thì đi quậy ba? Cả đêm không biết phát điên gì, ba vừa ra đi vệ sinh thì con lao ra nhìn chằm chằm. Làm ba cả đêm chẳng ngủ được.”
Lăng Tiêu thản nhiên: “Nhà ai bình thường mà một đêm đi vệ sinh tám lần chứ?”
Ba Lăng run run môi: “Ba già rồi, tiểu đêm nhiều, không được sao!”
Nói xong, ông đập mạnh đũa xuống bàn, vẻ mặt đầy uất ức rời đi.
Đây đã là bữa thứ hai ông no vì tức giận.
Chả trách ông chẳng béo nổi.
Lăng Nhạc vừa cắn bánh bao hấp vừa nói: “Lát nữa để anh tớ tiện đường đưa cậu đi làm. Tớ không đi nữa.”
Tôi vội từ chối.
“Không cần làm phiền bác sĩ Lăng đâu, tớ tự bắt xe được rồi.”
Lăng Tiêu đứng dậy nói: “Dù sao cũng tiện đường, mấy ngày này tôi chở cậu đi.”
Rồi anh cầm điện thoại lên, vành tai đỏ ửng: “Thêm WeChat đi.”
Tôi đang nghĩ xem có nên từ chối không.
Lăng Nhạc lên tiếng: “Không phải chứ anh, đưa đồng nghiệp đi làm thôi mà, cũng phải thêm WeChat để xin tiền đổ xăng à?”
Tôi bừng tỉnh, hóa ra là vì chuyện đó.
Đúng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Nhanh chóng lấy điện thoại ra thêm WeChat của anh.
Sau đó chuyển cho anh 600 tệ.
“Thế này đủ không?”
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lăng Nhạc.
Trông như thể anh đã mất hết sức lực và khả năng ứng phó.
09
Trên đường đi làm.
Lăng Tiêu lái xe, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như núi băng.
Để phá vỡ không khí ngượng ngùng, tôi lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè.
Và rồi, thế giới của tôi như sụp đổ.
Tôi phát hiện tối qua, vị bác sĩ Lăng lạnh lùng này đã đăng một bài lên vòng bạn bè.
【Hôm nay, nhà tôi thêm một đôi bát đũa. [Dễ thương]】
Ảnh đính kèm là bát cơm lớn trước mặt tôi.
Kèm theo đó là bàn tay phải đang cầm đũa của tôi.
Dù ảnh bị giảm chất lượng vì vòng bạn bè nén dung lượng, vẫn dễ dàng nhận ra…
Bát cơm này được nén rất chặt.
Vì tôi ăn khỏe, lần đầu đến nhà người khác ăn cơm không tiện xin thêm bát thứ hai, nên đã nén bát cơm thật chặt để ăn được nhiều hơn.
Lúc này, tôi cảm thấy muốn chết vì xấu hổ.
Nhưng còn tệ hơn là phần bình luận.
Tôi nhìn thấy bình luận của những người bạn chung.
Dư Lộc gần như bình luận ngay lập tức: 【Ai đây! Là ai vậy!】
Lục Dao có lẽ đã nhận ra chiếc vòng tay của tôi, nên bình luận đứt quãng đến mấy dòng:
【Cô ấy đang ở nhà anh? Không, anh đăng cái này là có ý gì??】
【Bảo cô ấy, tôi đang ở trước cửa nhà anh đợi cô ấy rồi.】
【Được, anh giỏi lắm! Anh cứ đợi đấy!!】
Tôi quay đầu nhìn Lăng Tiêu.
“Bác sĩ Lăng, tại sao anh lại đăng bài như vậy?”
Lăng Tiêu bình thản: “Bình thường mọi người đều nghĩ tôi lạnh lùng, không biết đối nhân xử thế. Tôi muốn thể hiện rằng mình là người nhiệt tình hiếu khách.”
Tôi cạn lời.
“Bác sĩ Lăng, sao anh quen Dư Lộc và… Lục Dao vậy?”
“Dư Lộc là bạn của bạn tôi. Ba năm trước, tôi đi du học, cô ấy cũng đến. Một ngày nọ, Lục Dao thêm WeChat của tôi, nói một đống chuyện khó hiểu, còn bảo tôi chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tôi đột nhiên nhớ ra.
Người ta nói rằng, năm đó Dư Lộc đi du học là để theo đuổi một chàng trai.
Giờ thì tôi hiểu: “Người mà Dư Lộc theo đuổi năm đó chính là anh sao?”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc vô cùng.
“Tôi và cô ấy không có bất kỳ mối quan hệ nào. Thậm chí, không thể coi là bạn bè.”
Tôi nhanh chóng xâu chuỗi lại các mối quan hệ.
“Vậy tức là, suốt ba năm nay, mọi bài đăng trên vòng bạn bè của Lục Dao anh đều thấy được sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhớ lại lần đầu gặp Lăng Tiêu ở bệnh viện, ánh mắt anh khi nhìn tôi đờ đẫn một lúc lâu.
Mãi đến khi Lăng Nhạc hét lên như bị giết, anh mới tỉnh lại.
“Vậy, khi đó ở bệnh viện, lần đầu gặp tôi, anh đã nhận ra tôi rồi, đúng không?” tôi hỏi.
“Không đúng. Thứ tự không phải vậy.” Lăng Tiêu vừa lái xe, vừa nói.
Từng từ, từng chữ, như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.
“Đầu tiên là gặp em ở bệnh viện. Sau đó mới nhận được lời mời kết bạn của Lục Dao.
“Trong vòng bạn bè của anh ta, tôi lại thấy em.
“Nếu không vì trong vòng bạn bè của anh ta có em… tôi sẽ không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm, và chắc chắn không giữ WeChat của anh ta đến bây giờ.”
Những thông tin này nổ tung trong đầu tôi như pháo hoa, đập tới tấp không ngừng.
Cuối cùng, tôi chỉ tóm được một điểm mấu chốt.
Hóa ra, khi đó, Lục Dao đã ở bên tôi nhưng vẫn không buông bỏ được ánh trăng sáng của mình.
Anh ta hèn hạ đến mức đi nhắn những lời vô nghĩa cho người mà ánh trăng sáng thích.
Mắt tôi cay xè, không nói được gì trong một lúc lâu.
Lăng Tiêu lặng lẽ đưa tôi một tờ khăn giấy.
“Đừng buồn, đàn ông còn đầy, đổi người khác là xong thôi.”
Tôi hít mũi, hỏi: “Những tin nhắn anh ta gửi cho anh, có thể cho tôi xem được không?”
Lăng Tiêu sững người vài giây.
Quyết đoán đáp: “Không! Tiện!”
Không tiện thì thôi.
Nhưng biểu cảm như thể vừa bị lột quần của anh ấy là sao?