Bà lão cũng lập tức im miệng.
Một viên cảnh sát bước tới, kiểm tra tình trạng cửa nhà tôi rồi quay sang nói:
“Cô Văn, may mà chúng tôi đến kịp, cửa vẫn chưa bị mở.”
Tôi gật đầu cảm ơn bảo vệ, khoanh tay lạnh lùng nhìn bà lão đang trừng mắt nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bà ta đã tỏ vẻ ấm ức trước.
“Cô lấy tiền của con trai tôi nhiều như vậy, tôi chỉ muốn vào nhà xem thử thì có gì sai?”
Sau đó, bà ta quay sang hai viên cảnh sát, bắt đầu bịa chuyện:
“Các anh cảnh sát, cô ta là bạn gái của con trai tôi! Chúng tôi quen biết nhau đấy! Đừng để cô ta lừa các anh!”
“Cô ta nhìn bề ngoài thì tử tế, nhưng thật ra nhân phẩm cực kỳ tệ hại! Nếu không phải bị ép đến đường cùng, tôi cũng không làm chuyện này đâu!”
Cảnh sát vẫn giữ thái độ công bằng, không vì lời bà ta mà thiên vị.
Họ bình tĩnh hỏi thăm chi tiết vụ việc.
Sau khi nắm rõ đầu đuôi câu chuyện, ngay cả cảnh sát cũng không biết nói gì hơn.
Nhưng bà ta vẫn khăng khăng không chịu nhận sai.
8
Bà ta tức giận đến phát điên, hét lên:
“Tôi có bằng chứng cô nhận tiền của con trai tôi! Chúng tôi chỉ là dân thường, con trai tôi làm lụng vất vả cả năm trời mới kiếm được bao nhiêu đâu!”
“Vậy mà cô thản nhiên cầm hết số tiền đó, cô có biết chúng tôi sống sao không? Cô có biết năm nay chúng tôi còn không có tiền ăn Tết không? Cảnh sát, anh phải giúp chúng tôi đòi lại công bằng! Phải bắt cô ta trả lại tiền!”
“Tôi với con trai chỉ có đúng hai món ăn lèo tèo trong bữa cơm tất niên, vậy mà cô ta thì ăn ngon uống sướng, mua tận hai cân sườn mà còn chẳng thèm mặc cả! Sao cô không ăn đến chết luôn đi cho rồi?!”
Nghe đến đây, tôi càng thấy buồn cười.
Không ngờ lý do bà ta kiếm cớ gây chuyện lại là vì tôi mua sườn mà không trả giá.
Hơn nữa, trên trang cá nhân của Cao Lương, cậu ta còn khoe một bàn tiệc tất niên đầy ắp món ngon, phong phú vô cùng.
Cậu ta còn tự nhận tất cả đều do mình nấu.
Nếu lời mẹ cậu ta nói là thật, vậy thì đống ảnh kia chắc là lấy cắp từ đâu đó rồi.
Tôi không muốn phí lời với bà ta, cũng chẳng buồn tranh luận.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Nhưng cái gọi là “bằng chứng” của bà ta hoàn toàn không có giá trị.
Vì tôi có hợp đồng thuê nhà và giấy chứng nhận quyền sở hữu.
Cảnh sát càng nghe càng thấy phi lý, quát lớn vào mặt bà ta:
“Bà không chỉ vu khống, mà còn tự ý phá hoại tài sản của người khác! Cô ấy hoàn toàn có quyền kiện bà đấy!”
“Tốt nhất là bà nên thay đổi thái độ, mau xin lỗi người ta đi!”
Bà ta lập tức giả bộ đau đớn, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa ôm ngực kêu đau:
“Ôi trời ơi, tôi không chịu nổi nữa rồi! Các người ỷ vào tôi già cả không hiểu luật mà bắt nạt tôi sao? Còn có công lý hay không đây?”
“Các người nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn ép tôi bồi thường tiền thôi! Muốn đẩy tôi đến đường cùng sao? Muốn tôi chết à?!”
Nói xong, bà ta đột nhiên ngồi phịch xuống đất, khóc lóc ầm ĩ như thể bị ức hiếp đến mức không thể chịu đựng nổi.
Cảnh sát đau đầu, vừa trấn an bà ta, vừa quay sang khuyên nhủ tôi.
Tôi từ chối hòa giải, kiên quyết đợi Cao Lương xuất hiện.
Cuối cùng, cậu ta cũng đến.
Vừa gặp tôi, mặt cậu ta trắng bệch, gấp gáp nói lời xin lỗi, thậm chí còn muốn quỳ xuống, nhưng bị cảnh sát kéo lại.
“Chị Huệ, em biết lần này mẹ em quá đáng lắm, là bên em sai. Em thay mặt mẹ xin lỗi chị, thật sự xin lỗi.”
“Em sẵn sàng bồi thường, chịu mọi trách nhiệm. Mẹ em tuổi đã cao, suy nghĩ không thông, hơn nữa bây giờ là Tết, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này không?”
Tôi nhìn gương mặt đầy vẻ chân thành của Cao Lương, nhưng trong lòng chỉ thấy giả tạo.
Bề ngoài trông ngoan hiền, nhưng những gì cậu ta làm sau lưng lại không thể chấp nhận được.
Tôi nói thẳng:
“Cao Lương, đây là lần thứ hai rồi. Tôi sợ lắm rồi. Thế nên, cứ làm theo hợp đồng đi. Tiền cọc trả lại, bồi thường đầy đủ, và dọn đi ngay.”
“Nhà tôi không chứa nổi mẹ con cậu nữa. Tôi cũng không dám cho các người ở lại thêm ngày nào nữa, hiểu chưa?”
Cao Lương mặt cắt không còn giọt máu, tiếp tục cầu xin:
“Chị Huệ, em đã ở đây hơn một năm rồi, bình thường cũng đâu có làm phiền chị. Giờ chị đuổi em đi, em biết tìm đâu ra chỗ trọ tốt như thế này chứ?”
“Nể tình chúng ta đã quen biết hơn một năm, chị cho mẹ em thêm một cơ hội được không? Chỉ lần này thôi, em xin chị đấy!”
Tôi giữ vững lập trường:
“Không. Nếu cậu không dọn đi, tôi sẽ kiện mẹ cậu đến cùng.”
Vừa dứt lời, bà lão liền thét lên.
“Được lắm! Cái con tiện nhân thối tha này! Hại bà già này chưa đủ, giờ còn định đuổi con trai bà ra đường? Cô cố tình không muốn để chúng tôi sống yên ổn phải không?!”
“Cô nhiều tiền như vậy, sống trong cái nhà to thế này, cho chúng tôi chút tiền thì sao? Ai biết được tiền cô kiếm từ đâu ra? Đúng là đồ mặt dày, không biết xấu hổ!”
Bà ta cứ tưởng càng hét to thì càng có lý.
Nhưng tôi sẽ không vì những lời vu khống vô lý đó mà thay đổi quyết định.
9
Cuối cùng, Cao Lương cũng đồng ý dọn đi trong vòng năm ngày, lúc này tôi mới ký vào giấy hòa giải.
Sau đó, bất chấp tiếng chửi rủa của bà lão, tôi lên xe trở lại công ty.
Tề Chiếu tối qua bảo đi tụ tập với bạn bè, đến giờ vẫn chưa nhắn tin cho tôi.
Nghĩ lại, nếu không phải ổ khóa cửa nhà tôi có độ an toàn cao, có lẽ bà lão kia đã đột nhập thành công.
Đến lúc đó, thiệt hại của tôi sẽ không thể đong đếm được.
Cao Lương không đăng gì lên mạng xã hội, nhưng lại dùng nick chat than thở với nick phụ của tôi.
“Haizz, thật xui xẻo! Đúng vào Tết nhất, vậy mà bà chủ nhà lại đuổi tôi đi chỉ vì mẹ tôi chạm vào ổ khóa của bà ta!”
“Đúng là chuyện bé xé ra to! Tôi đã ở đây suốt một năm, chưa từng có mâu thuẫn gì. Nếu biết trước bà ta là loại người này, tôi đã chẳng thèm thuê nhà của bà ta!”
“Người đẹp ơi, chỗ em có phòng nào cho thuê không? Tốt nhất là thuê ngắn hạn ấy, giới thiệu cho anh đi!”
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định dò hỏi thêm.
“Tôi ở khu nhà cũ, không được đẹp lắm đâu. Với lại phải đặt cọc ba tháng, trả tiền ba tháng một lần, môi trường cũng không tốt lắm. Nếu anh muốn thuê, tôi có thể giúp hỏi chủ nhà thử xem.”
Cao Lương căn bản không đủ khả năng thuê nhà kiểu này.
Thực tế, tôi đã cho hắn thuê với giá thấp, gia hạn hợp đồng cũng không tăng giá.
Hắn sẽ rất khó tìm được nơi nào tốt như chỗ tôi.
Quả nhiên, hắn gửi một sticker thở dài.
“Thôi vậy, để tôi xem thử quanh đây, như thế chuyển nhà cũng tiện hơn.”
Tôi không để lộ chút sơ hở nào, tiếp tục dẫn dụ:
“Chủ nhà đối xử với anh như thế, chẳng nể tình chút nào. Anh có thể báo cáo lên cơ quan chức năng, hoặc khi dọn đi thì chơi lớn một chút chứ?”
“Tôi thấy trên mạng có nhiều người bày cách trả đũa chủ nhà lắm. Dù không làm gì, ít nhất cũng khiến bà ta bực mình một trận.”
“Mà có khi tôi xấu tính quá rồi, haha. Chỉ là cũng từng nghĩ, nếu tôi gặp phải chủ nhà như vậy thì sẽ làm gì đây.”
Cao Lương không hề nghi ngờ về thân phận nick phụ của tôi, dù sao nick này không có bất kỳ thông tin cá nhân nào của tôi.
Hắn chỉ cười nhạt:
“Haha, tôi không cần làm mấy chuyện vô ích đó. Dù sao sau này căn nhà này cũng là của tôi, làm gì phải tốn công?”
Tôi ngẩn người.
Đang định hỏi tiếp thì hắn vội vàng xóa tin nhắn.
Ngay sau đó, hắn đổi chủ đề:
“Bỏ đi, tôi không phải loại người như vậy. Để tôi đi xem nhà cái đã, khi nào xong rồi nói chuyện sau.”
Tôi nắm chặt điện thoại, suy nghĩ rất lâu.
Tôi rất chắc chắn rằng mình đã không nhìn nhầm.
Cao Lương vừa nói rằng nhà của tôi sẽ trở thành của hắn.
Sao có thể như vậy được?
Làm sao hắn có thể hợp lý hóa việc biến căn nhà này thành của hắn?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái tên – Tề Chiếu.
Một ý nghĩ vừa điên rồ vừa hợp lý bỗng chốc hiện lên.
Và chỉ có khả năng này mới giải thích được mọi chuyện.
8
Bà ta tức giận đến phát điên, hét lên:
“Tôi có bằng chứng cô nhận tiền của con trai tôi! Chúng tôi chỉ là dân thường, con trai tôi làm lụng vất vả cả năm trời mới kiếm được bao nhiêu đâu!”
“Vậy mà cô thản nhiên cầm hết số tiền đó, cô có biết chúng tôi sống sao không? Cô có biết năm nay chúng tôi còn không có tiền ăn Tết không? Cảnh sát, anh phải giúp chúng tôi đòi lại công bằng! Phải bắt cô ta trả lại tiền!”
“Tôi với con trai chỉ có đúng hai món ăn lèo tèo trong bữa cơm tất niên, vậy mà cô ta thì ăn ngon uống sướng, mua tận hai cân sườn mà còn chẳng thèm mặc cả! Sao cô không ăn đến chết luôn đi cho rồi?!”
Nghe đến đây, tôi càng thấy buồn cười.
Không ngờ lý do bà ta kiếm cớ gây chuyện lại là vì tôi mua sườn mà không trả giá.
Hơn nữa, trên trang cá nhân của Cao Lương, cậu ta còn khoe một bàn tiệc tất niên đầy ắp món ngon, phong phú vô cùng.
Cậu ta còn tự nhận tất cả đều do mình nấu.
Nếu lời mẹ cậu ta nói là thật, vậy thì đống ảnh kia chắc là lấy cắp từ đâu đó rồi.
Tôi không muốn phí lời với bà ta, cũng chẳng buồn tranh luận.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Nhưng cái gọi là “bằng chứng” của bà ta hoàn toàn không có giá trị.
Vì tôi có hợp đồng thuê nhà và giấy chứng nhận quyền sở hữu.
Cảnh sát càng nghe càng thấy phi lý, quát lớn vào mặt bà ta:
“Bà không chỉ vu khống, mà còn tự ý phá hoại tài sản của người khác! Cô ấy hoàn toàn có quyền kiện bà đấy!”
“Tốt nhất là bà nên thay đổi thái độ, mau xin lỗi người ta đi!”
Bà ta lập tức giả bộ đau đớn, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa ôm ngực kêu đau:
“Ôi trời ơi, tôi không chịu nổi nữa rồi! Các người ỷ vào tôi già cả không hiểu luật mà bắt nạt tôi sao? Còn có công lý hay không đây?”
“Các người nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn ép tôi bồi thường tiền thôi! Muốn đẩy tôi đến đường cùng sao? Muốn tôi chết à?!”
Nói xong, bà ta đột nhiên ngồi phịch xuống đất, khóc lóc ầm ĩ như thể bị ức hiếp đến mức không thể chịu đựng nổi.
Cảnh sát đau đầu, vừa trấn an bà ta, vừa quay sang khuyên nhủ tôi.
Tôi từ chối hòa giải, kiên quyết đợi Cao Lương xuất hiện.
Cuối cùng, cậu ta cũng đến.
Vừa gặp tôi, mặt cậu ta trắng bệch, gấp gáp nói lời xin lỗi, thậm chí còn muốn quỳ xuống, nhưng bị cảnh sát kéo lại.
“Chị Huệ, em biết lần này mẹ em quá đáng lắm, là bên em sai. Em thay mặt mẹ xin lỗi chị, thật sự xin lỗi.”
“Em sẵn sàng bồi thường, chịu mọi trách nhiệm. Mẹ em tuổi đã cao, suy nghĩ không thông, hơn nữa bây giờ là Tết, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này không?”
Tôi nhìn gương mặt đầy vẻ chân thành của Cao Lương, nhưng trong lòng chỉ thấy giả tạo.
Bề ngoài trông ngoan hiền, nhưng những gì cậu ta làm sau lưng lại không thể chấp nhận được.
Tôi nói thẳng:
“Cao Lương, đây là lần thứ hai rồi. Tôi sợ lắm rồi. Thế nên, cứ làm theo hợp đồng đi. Tiền cọc trả lại, bồi thường đầy đủ, và dọn đi ngay.”
“Nhà tôi không chứa nổi mẹ con cậu nữa. Tôi cũng không dám cho các người ở lại thêm ngày nào nữa, hiểu chưa?”
Cao Lương mặt cắt không còn giọt máu, tiếp tục cầu xin:
“Chị Huệ, em đã ở đây hơn một năm rồi, bình thường cũng đâu có làm phiền chị. Giờ chị đuổi em đi, em biết tìm đâu ra chỗ trọ tốt như thế này chứ?”
“Nể tình chúng ta đã quen biết hơn một năm, chị cho mẹ em thêm một cơ hội được không? Chỉ lần này thôi, em xin chị đấy!”
Tôi giữ vững lập trường:
“Không. Nếu cậu không dọn đi, tôi sẽ kiện mẹ cậu đến cùng.”
Vừa dứt lời, bà lão liền thét lên.
“Được lắm! Cái con tiện nhân thối tha này! Hại bà già này chưa đủ, giờ còn định đuổi con trai bà ra đường? Cô cố tình không muốn để chúng tôi sống yên ổn phải không?!”
“Cô nhiều tiền như vậy, sống trong cái nhà to thế này, cho chúng tôi chút tiền thì sao? Ai biết được tiền cô kiếm từ đâu ra? Đúng là đồ mặt dày, không biết xấu hổ!”
Bà ta cứ tưởng càng hét to thì càng có lý.
Nhưng tôi sẽ không vì những lời vu khống vô lý đó mà thay đổi quyết định.
Tôi và Tề Chiếu quen nhau bốn tháng trước, vì một vụ tai nạn xe hơi.
Lúc đó, Tề Chiếu là người có lỗi hoàn toàn.