9

Tôi đã giấu kín tình cảm thầm mến này trong lòng, chưa từng nói với ai.

Cho đến tận bây giờ.

Nhưng người biết về mối quan hệ của chúng tôi không ít.

Không bao lâu sau, có một “bạn học cũ” nào đó đứng ra tung tin:

“Minh Tây Tây chỉ là biệt danh, cô ấy chính là thanh mai trúc mã của Kỳ Ngôn Triệt, quan hệ rất thân thiết.”

Không chỉ vậy, hắn ta còn đăng một bức ảnh tôi thời trung học.

Mặc dù khuôn mặt đã bị làm mờ, nhưng dáng người mập mạp vẫn khiến tôi lập tức thoát khỏi bài đăng.

Bức ảnh nhanh chóng lan truyền khắp nơi, kẻ đó còn kể lể rất nhiều chuyện thời cấp ba của chúng tôi.

Không ít cư dân mạng bắt đầu bàn tán về ngoại hình của tôi:

【Tưởng là một câu chuyện tình yêu lãng mạn, ai ngờ nhìn thấy dáng người này, thất vọng thật sự.】 M,ộ/t” C[hé/n: T]iê/u S.ầ/u

【Đúng là giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần khiết, trừ khi một người trong đó quá xấu.】

Tiếng chê bai ập tới như cơn lũ, dù tôi có tránh cũng không thể ngăn được.

Tôi mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau vác theo hai quầng thâm mắt đến công ty.

Vừa xuống nhà, đã thấy chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu trước cổng.

Tôi vừa bước lên, cửa xe mở ra, đập vào mắt là nụ cười xấu xa của Kỳ Ngôn Triệt:

“Chúc mừng cô đã trúng giải! Phần thưởng là được bản công tử đích thân đưa đi làm.”

“Ai thèm cái giải thưởng này chứ?”

Tôi quay người định bỏ đi, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Kỳ Ngôn Triệt giơ túi bánh nướng lên trước mặt tôi:

“Bánh của tiệm trước cổng trường cấp ba chúng ta đấy.”

“Nhưng mà bà chủ tiệm đã nghỉ bán sớm từ lâu rồi mà?”

Dù sao thì sáng nào sáu rưỡi chúng tôi cũng phải vào lớp, bà ấy cũng dọn hàng rất sớm.

“Đúng vậy, cho nên tôi đã đợi từ lúc 5 giờ sáng để mua. Đây là mẻ bánh đầu tiên trong ngày. Nhưng tôi đã mang đến cửa hàng tiện lợi hâm nóng lại rồi.”

Bánh nướng hâm nóng lại mất đi chút giòn tan, nhưng khi ăn vào, tôi lại nhớ về những ngày tháng đi học cùng anh ấy. Mộ/:t C.hé]n T”iê,u Sầ[u”

Lúc vào công ty, tâm trạng tôi đã tốt lên không ít.

Các đồng nghiệp vẫn đang bàn luận về hot trend trên mạng:

“Đám anh hùng bàn phím bây giờ thật hết nói nổi, ngay cả người bình thường cũng bị tấn công trên mạng.”

“Đúng vậy, nhưng mà Kỳ Ngôn Triệt cũng mạnh tay ghê. Tối qua 11 giờ đến sáng nay 4 giờ, chửi nhau hơn nghìn bình luận.”

Tôi lập tức mở lại Weibo.

Bài đăng bóc phốt trước đó đã bị xóa.

Bên dưới, fan của Kỳ Ngôn Triệt vẫn đang bảo vệ tôi.

Tôi chỉ có thể xem qua một vài ảnh chụp màn hình, thấy những bình luận đối đáp của anh ấy:

【Thanh mai trúc mã này trông cũng thường thôi, chân còn to hơn cả tôi.】

Kỳ Ngôn Triệt: “Một thằng con trai mà chân còn nhỏ hơn con gái, cậu không thấy tự ti à? Đồ chân gà!”

【Xấu quá, làm tổn thương mắt tôi.】

Kỳ Ngôn Triệt: “Mắt không cần thì đem đi hiến đi, nhìn thấy bình luận của cậu, tôi cảm thấy mình mới bị tổn thương đây.”

【Vợ tôi mà béo thế này tôi cũng bỏ.】

Kỳ Ngôn Triệt: “Không có gương thì ít nhất cũng có bãi nước tiểu mà soi đi? Ai bảo cậu có vợ hả?”

Thậm chí sáng nay, anh ấy còn đăng một icon giơ ngón giữa.

“Mấy kẻ chỉ biết gõ bàn phím, soi gương xem bản thân là cái loại gì đi. Đã báo cho luật sư rồi, hẹn gặp trên tòa nhé!”

Từ trước đến nay, Kỳ Ngôn Triệt luôn giữ hình tượng thân thiện.

Tôi lo anh ấy sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng, nên vội vàng gọi điện cho anh ấy.

Nhưng người nghe máy lại là quản lý của anh ấy:

“Cô Minh Khê phải không? Kỳ Ngôn Triệt đang quay phim, nhưng anh ấy dặn tôi nhắn lại với cô, đừng để tâm đến chuyện này, anh ấy sẽ lo liệu tất cả.”

Cách xử lý của Kỳ Ngôn Triệt là gửi thư cảnh cáo pháp lý.

Liên tục cảnh cáo không ít người, đến mức fan cũng đùa rằng đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của bộ phận pháp chế công ty anh ta.

Mấy ngày sau, cơn bão tin tức dần lắng xuống.

Tôi bận rộn giải quyết công việc của công ty, mấy ngày liền đều đầu tắt mặt tối.

Ngay khi vừa xử lý xong mọi thứ, chuẩn bị được nghỉ lễ, sếp lại đột nhiên giao cho tôi một nhiệm vụ khẩn cấp.

Phải phối hợp với một tạp chí thời trang để phụ trách chuyên mục tin tức giải trí.

Nhưng vừa nhìn thấy tổng biên tập đối tác, tôi liền sững người:

“Minh Tây, đúng là cậu thật này!”

“Lớp trưởng?”

Tôi đánh giá người phụ nữ trước mặt với lớp trang điểm tinh tế và mái tóc thời thượng.

“Bao nhiêu năm rồi, tôi đâu còn là lớp trưởng nữa.”

Trong tài liệu tôi nhận được có ghi tổng biên Anna là du học sinh mới trở về nước.
Trước đây trong buổi họp lớp, tôi cũng từng nghe nói lớp trưởng đi du học.

“Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều thật, suýt nữa tôi không nhận ra cậu luôn đấy.”

Anna kéo tay tôi, nở nụ cười rạng rỡ.

Cuộc gặp gỡ công việc ban đầu bỗng chốc biến thành buổi hội ngộ giữa bạn học cũ.

“Chuyện trên mạng tôi đều thấy cả rồi, cậu đừng để trong lòng nhé.”

Ban đầu tôi thực sự rất giận, nhưng nhìn thấy Kỳ Ngôn Triệt nửa đêm vẫn lên mạng bảo vệ tôi, mọi bực bội trong lòng tôi lập tức tan biến.

“Nhưng mà hai người vẫn thân thiết như vậy, cũng thật tốt đấy.”

Hồi cấp ba, tôi rất ngưỡng mộ sự dũng cảm của cô ấy.

Có thể thẳng thắn tỏ tình mà không sợ bị từ chối.

Cô ấy đã sống cuộc đời mà tôi từng mong muốn.

“Hai người đang hẹn hò rồi à?”

Tôi giật mình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện của cô ấy.

“Chưa à? Không thể nào, cậu ấy sao có thể nhịn được mà không tỏ tình chứ?”

“Chắc cậu hiểu lầm rồi.”

Dù sao chúng tôi luôn thân thiết, người khác hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. M”ộ[t/ C:hé.n Ti/ê]u S”ầu,

“Tôi không nghĩ vậy đâu. Dù sao trước đây chính cậu ấy đã từ chối tôi, nói rằng cậu ấy đã thích một người rồi.”

Anna chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

“Thật ra tôi từng rất ghen tị với cậu. Khi ấy tôi thực sự thích Kỳ Ngôn Triệt, nhưng tình cảm của hai người quá tốt.

Tôi tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy bảo là không thể.

Cậu ấy nói…

‘Cậu ấy đang chờ một người. Chờ đến khi cô ấy nhận ra cậu ấy, chờ đến khi cô ấy đỗ đại học.’

Tôi không bỏ cuộc, tôi gửi thư tình cho cậu ấy, mang nước cho cậu ấy, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Lúc đó, tôi mới hiểu một điều.

Có những người chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên ở đó cũng có người yêu thích họ.”

Rời khỏi văn phòng, đầu óc tôi vẫn trống rỗng.

Trước khi tôi đi, Anna kéo tay tôi, thở dài nói:

“Hai người nhất định phải đến với nhau nhé.

Cậu ấy đã từ chối tôi chỉ để chờ cậu đấy.

Nếu bây giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau, tôi thật sự không phục đâu!”

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, tôi vẫn còn bàng hoàng.

Kỳ Ngôn Triệt thích tôi ư?

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy khó tin rồi.

Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm, tôi quyết định về nhà trước.

Vừa đi đến cổng sân, tôi liền thấy một bóng dáng quen thuộc:

“Minh Khê.”

Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Chẳng phải đây là anh chàng xem mắt hôm trước sao?

Người tự xưng là “Kỳ Ngôn Triệt trong giới IT” kia?

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u

“Cô không trả lời tin nhắn WeChat của tôi, tôi lo cô có chuyện gì nên đến xem thế nào.”

Hắn ta vuốt mái tóc thưa thớt của mình ra sau, cố nặn ra vẻ quan tâm săn sóc.

Đáp lại, tôi chỉ có thể cười gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự:

“Tôi tưởng lần trước tôi đã nói rất rõ rồi.”

Chẳng phải không trả lời tức là từ chối sao?

Có chút ý thức về ranh giới của người trưởng thành không đấy?

“Tôi biết, lần đầu tiên gặp một người xuất sắc như tôi, có thể cô sẽ cảm thấy bối rối. Nhưng không sao, tôi không ngại chủ động tìm cô đâu.”

Hắn ta từng bước tiến về phía tôi, nụ cười tự tin thái quá ngày càng rõ ràng.

“Không sao đâu, đừng căng thẳng, tôi mời cô ăn tối nhé?”

“MINH TÂY TÂY!”

Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng quát đầy tức giận.

Tôi quay đầu, liền nhìn thấy Kỳ Ngôn Triệt đang đứng trước cửa nhà tôi.

Trên người anh ta còn mặc tạp dề hình gấu hồng.

Chỉ là lúc này, sắc mặt anh ta đen như đáy nồi.

“Đứng đó làm gì? Tôi nấu cơm xong rồi, còn không mau về ăn!”

Anh ta về từ lúc nào?

Sao còn ở nhà tôi, lại còn mặc tạp dề của tôi nữa?

Gã xem mắt mặt mày cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại nhìn tôi chằm chằm:

“Người này là ai?”

Tôi nhìn người đang tiến đến, bỗng nhiên nảy ra một ý, chạy tới ôm chặt lấy tay anh ta:

“Đây là bạn trai tôi!”

Cánh tay Kỳ Ngôn Triệt rõ ràng cứng đờ, nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm nữa.

“Xin lỗi nhé, tôi có bạn trai rồi.”