Tôi cắn môi, nhìn về phía anh ta.
Góc nghiêng của anh ta vẫn đẹp đến thế, đường nét xương hàm sắc sảo, đầy mạnh mẽ nam tính.
Tôi từng đặc biệt thích hôn lên yết hầu của anh ta, nhất là khi hai chúng tôi gần gũi.
Mỗi lần tôi hôn lên đó, nhẹ nhàng cắn lên xương hàm của anh ta, anh ta luôn trở nên cuồng nhiệt và dữ dội hơn.
9
Chỉ là, bây giờ tôi chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm hôm đó có thể Lâm Bạch Lộ cũng đã chạm vào, hôn lên, là tôi lại thấy buồn nôn.
Tôi mở cửa xe bước xuống mà không nói một lời, cũng không quay đầu lại.
Vì thế, tôi không nhìn thấy ánh mắt của Từ Tĩnh Châu vẫn dõi theo bóng lưng tôi qua cửa sổ xe.
Cho đến khi dáng tôi khuất hẳn, ánh mắt anh ta vẫn chưa thu lại.
Tâm trạng chán nản kéo dài suốt một tuần. Trong khoảng thời gian này, Cố Hoài Sâm tìm đủ mọi cách để liên lạc và gặp tôi, nhưng tôi đều từ chối.
Tôi cứ ở lì trong nhà mãi, cho đến khi An Noãn rủ tôi đi mua sắm và uống trà chiều.
Chúng tôi điên cuồng mua sắm, chất đầy quần áo và túi xách, quả nhiên điều có thể khiến phụ nữ vui vẻ ngoài mua sắm cũng chỉ có mua sắm.
Tôi gọi một ly trà khoai môn cỡ lớn, vừa mới cắm ống hút vào thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng hình mảnh mai.
Tôi ngước lên nhìn, Lâm Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi với ánh mắt có chút áy náy.
“Giang Dao.”
Cô ta dịu dàng gọi tên tôi.
Tôi đánh giá cô ta một lượt. Mái tóc dài đen mượt, váy dài màu be, trang điểm nhạt, không quá xinh đẹp nhưng dịu dàng và thanh tú, rất hợp gu đàn ông.
Nhưng tôi với cô ta không quen thân, sao cô ta lại gọi thẳng tên tôi?
“Có chuyện gì không?”
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?”
“Không thể.”
“Giang Dao… tôi biết cô rất hận tôi.” Giọng Lâm Bạch Lộ run run.
“???”
Tôi mới nói có sáu chữ mà cô ta đã muốn khóc rồi?
Thôi thôi thôi, cô ta mà khóc thì Từ Tĩnh Châu chẳng phải sẽ đau lòng đến mức muốn bóp chết tôi sao?
Tôi vội đặt ly trà xuống, đổi sang giọng điệu nhiệt tình hơn:
“Lâm tiểu thư, cô muốn nói chuyện gì? Tôi thấy bên kia ít người, hay qua đó đi?”
Lâm Bạch Lộ mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn gật đầu như một chú thỏ nhỏ:
“Được, tôi nghe theo cô.”
Tôi và An Noãn liếc nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một chữ: “Bái phục.”
Bảo sao Từ Tĩnh Châu lại để tâm đến cô ta đến vậy.
Một đóa bạch liên hoa yếu đuối như thế này, nếu tôi là đàn ông, có khi tôi cũng thích.
Trong lòng tôi chua xót, chắc hẳn dáng vẻ giả ngoan ngoãn trước đây của tôi trong mắt Từ Tĩnh Châu chỉ là một trò hề mà thôi.
Nhìn xem, Lâm Bạch Lộ diễn mới tự nhiên, mới xuất sắc làm sao.
Khó trách, tôi gả cho anh ta hơn hai năm, cho anh ta chiếm đủ lợi lộc, vậy mà Từ Tĩnh Châu vẫn không thích tôi.
Tôi theo sau Lâm Bạch Lộ, cô ta đi trên giày cao gót, dáng người uyển chuyển, trông như một đóa sen trắng mảnh mai.
Còn tôi, mặc quần short, áo thun, cột tóc củ tỏi, chẳng khác nào một nữ sinh chưa dậy thì.
Haizz.
Tôi khẽ cúi vai, cảm giác như mất hết sức lực.
Nhưng, dù tôi có trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc đoan trang như trước đây, thì trước tình yêu thiên vị tuyệt đối của người đàn ông ấy, Từ Tĩnh Châu vẫn sẽ không nhìn tôi thêm một lần nào.
Vậy nên, cứ sống là chính mình đi.
Ít nhất tôi sẽ cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn một chút.
“Giang Dao, tôi biết, tất cả đều là do tôi, tôi đã khiến cô và Tĩnh Châu ly hôn.”
Lâm Bạch Lộ vừa đứng yên, đã lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Hừ, kịch bản này tôi đã đọc cả trăm lần trong mấy bộ tiểu thuyết tổng tài rồi.
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào nhìn cô ta:
“Đúng vậy, tất cả đều là vì cô.”
Lâm Bạch Lộ thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Giang Dao, cô đừng hiểu lầm.
Tôi và Tĩnh Châu chỉ là bạn học cũ, anh ấy giúp tôi cũng chỉ vì tình nghĩa bạn bè thôi.”
“Hơn nữa, cho dù giữa chúng tôi có từng có chút gì đó, thì cũng là chuyện từ rất lâu trước rồi.
Cô không cần phải để tâm đến chuyện này.”
“Cô đột nhiên đòi ly hôn với anh ấy, trong lòng tôi thực sự cảm thấy rất áy náy.
Nếu vì tôi mà hai người mâu thuẫn, thì tôi đúng là có lỗi nặng nề rồi.”
Tôi nghiêng đầu, nhếch môi cười:
“Đã hiểu đạo lý như vậy, sao vẫn còn thân thiết với đàn ông đã có vợ?”
“Nếu đã thấy áy náy, thì tại sao còn để anh ta ngủ lại nhà cô?
Có phải ngủ với chồng người khác rất kích thích không?”
Lâm Bạch Lộ lại sững sờ, giọng điệu lộ rõ vẻ uất ức:
“Giang Dao… cô hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm gì chứ? Hai người chỉ trùm chăn nói chuyện thôi sao?”
“Tôi chỉ vì mới ly hôn nên tâm trạng không tốt, cộng thêm vừa về nước chưa quen khí hậu, Tĩnh Châu lo lắng nên mới ở lại trông tôi thôi.”
Nước mắt trong mắt cô ta long lanh sắp rơi:
“Giang Dao, cô đừng hiểu lầm.
Tôi và Tĩnh Châu hoàn toàn trong sạch, chúng tôi thực sự không làm gì cả.”
“Hơn nữa, nếu giữa chúng tôi thật sự có điều gì như cô nghĩ, thì ngay từ đầu tôi đã gả cho anh ấy rồi.”
“Giang Dao, bây giờ Tĩnh Châu đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, vô cùng bận rộn.
Lúc này cô không nên gây thêm phiền phức cho anh ấy.
Cô cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.
Trước đây, Tĩnh Châu nói cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng bây giờ, hai người đã kết hôn hai năm, cũng nên biết suy nghĩ chín chắn hơn rồi.”
Giọng điệu khuyên nhủ của Lâm Bạch Lộ đầy kiên nhẫn, nếu tôi không biết cô ta là kẻ thứ ba của chồng cũ tôi, có khi tôi cũng cảm động mất.
Ngay cả ba tôi cũng chưa từng kiên nhẫn khuyên răn tôi như vậy.
Tôi nhướng mày, giọng điệu lười biếng:
“Nói xong chưa?”
“Còn gì muốn bổ sung nữa không?”
“Nếu không còn gì thì tôi đi trước đây.”
“Giang Dao… tôi chỉ có ý tốt, không muốn thấy hai người mâu thuẫn.
Tĩnh Châu là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.”
Tôi bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt:
“Tôi và Từ Tĩnh Châu đã có giấy chứng nhận ly hôn rồi.”
“Cô muốn anh ta hạnh phúc sao?
Giờ cô có thể đi làm vợ kế của anh ta rồi đó, cô Lâm.
Cô gả vào nhà họ Từ, anh ta chắc chắn sẽ rất vui, mẹ anh ta cũng sẽ hài lòng, em gái anh ta vốn thân với cô, chắc chắn càng vui hơn.
Mấy người đúng là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Gia đình hòa thuận, phúc lộc đầy nhà, cô mau đi đi, cô Lâm.
Nhanh chóng gia nhập gia đình bọn họ, hoàn thành bức tranh đại đoàn viên trong cuộc đời này đi.
Tôi chúc mừng cô trước nhé, chúc mừng Từ phu nhân!”
10
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn cô ta.
Nhưng bàn tay giấu sau lưng tôi lại siết chặt đến mức lòng bàn tay mềm mại đau rát.
Dù đau đến chết, tôi cũng không thể khóc trước mặt cô ta.
Từ Tĩnh Châu, tên khốn này, lại có thể nói tôi chẳng ra gì trước mặt bạch nguyệt quang của anh ta…
Phải rồi, tôi trẻ con, tôi không trưởng thành, tôi không hiểu chuyện. Nhưng ai bảo anh cưới tôi? Ai bảo anh hứa sẽ đối tốt với tôi, chăm sóc tôi, khiến tôi mãi mãi vui vẻ không lo âu?
Trước khi kết hôn, chính anh đã theo tôi đến mộ mẹ tôi, quỳ xuống thề thốt. Anh nói sẽ coi Giang Dao như một đứa trẻ mà yêu thương, cưng chiều.
Thế mà sau này, chính anh lại ghét bỏ tôi vì tôi giống một đứa trẻ, không đủ chín chắn.
Nhưng suốt hai năm kết hôn, tôi ngày ngày làm bữa sáng, giúp quản lý việc nhà, thậm chí giặt quần áo, dọn dẹp phòng cho Từ Tĩnh Huyên.
Tôi theo mẹ chồng đi dạo phố, xách túi, đánh bài, rót nước, cùng bố chồng đi khám sức khỏe, học nấu canh bồi bổ.
Anh uống rượu khó chịu, tôi nấu canh giải rượu cho anh. Anh đi công tác một tháng, tôi nhớ anh đến mức khóc giữa đêm, nhưng cũng không dám quấy rầy công việc của anh, thậm chí còn chẳng dám gọi video.
Hai năm kết hôn, thời gian anh ở nhà ít đến đáng thương.
Thế giới của tôi từ xoay quanh anh, dần dần biến thành xoay quanh gia đình anh.
Dù họ đối xử với tôi không tốt, tôi cũng nhịn, vì tôi yêu anh. Vì yêu anh, nên tôi ngốc nghếch mà yêu luôn cả những gì thuộc về anh.
Thi thoảng tôi có chút bướng bỉnh, có chút làm nũng trước mặt anh, cũng chỉ là muốn nhận được một chút quan tâm từ người chồng của mình.
Nhưng anh luôn hờ hững, ngoài những lúc có nhu cầu mới hôn tôi, nói vài lời ngọt ngào.
Bước xuống giường, anh lại quay về dáng vẻ cấm dục lạnh nhạt, công tư phân minh không chút tình cảm.
Tôi còn phải trưởng thành thế nào, phải hiểu chuyện ra sao?
Hai năm qua, tôi không hề hạnh phúc. Giờ đây, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm ly hôn, vậy mà tiểu tam của anh vẫn muốn đến chọc tức tôi?
Tại sao tôi phải chịu ấm ức như thế này?
Nếu Lâm Bạch Lộ còn tiếp tục chọc tôi thêm chút nữa, tôi thực sự không ngại phát điên một lần để bọn họ nhìn thấy!
Dù là tượng bùn cũng có ba phần tính khí đấy!
Nhưng Lâm Bạch Lộ lại không cho tôi cơ hội đó. Có lẽ lời tôi nói vừa rồi đã làm cô ta tức giận.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, nước mắt tuôn rơi trông vô cùng đáng thương. Tôi đau đầu quay sang An Noãn cầu cứu.
Bất ngờ, Lâm Bạch Lộ vươn tay về phía tôi.
Tôi theo phản xạ nghĩ cô ta muốn đánh mình, liền đẩy tay cô ta ra.
Kết quả, cô ta lảo đảo một chút rồi… mềm oặt ngã xuống đất?
An Noãn thấy vậy lập tức chạy đến. Hai chúng tôi vừa định đỡ cô ta dậy, Lâm Bạch Lộ đã ôm bụng, rên lên khe khẽ:
“Giang Dao… làm ơn, gọi cấp cứu giúp tôi, tôi đang mang thai, vẫn luôn phải uống thuốc dưỡng thai…”
An Noãn nghe vậy lập tức quay sang nhìn tôi.
Còn tôi, sau thoáng sững sờ ngắn ngủi, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Từ Tĩnh Châu và cô ta, không phải mới đêm hôm đó mới tái hợp.
Năm ngoái, vào đúng sinh nhật tôi, bọn họ đã gặp nhau ở nước ngoài rồi.
Năm nay, Từ Tĩnh Châu cũng từng ra nước ngoài công tác…
Anh ta dốc hết tâm sức giúp Lâm Bạch Lộ ly hôn, bỏ tiền, bỏ công sức, bỏ cả con người.
Vậy nên, đứa bé trong bụng Lâm Bạch Lộ… có phải của anh ta không?
Tất cả sự mạnh mẽ giả tạo, vẻ ngoài bất cần, sự phóng khoáng mà tôi cố gắng duy trì, trong khoảnh khắc này, tất cả đều sụp đổ hoàn toàn.
Tôi đứng đó, trước mắt mờ mịt.
An Noãn hoảng hốt, không ngừng lay tôi:
“Dao Dao, Dao Dao, cậu đừng dọa tớ.
Nếu muốn khóc thì khóc ra đi, đừng như thế này, tớ sợ lắm…”
Nước mắt của tôi như dòng lũ vỡ đê, nhưng cổ họng tôi lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Tôi không thể khóc thành tiếng, không thể phát ra dù chỉ một âm thanh nhỏ.
Nó siết chặt đến mức tôi không thở nổi.
Tim tôi bị thứ gì đó siết lại, đau đớn đến tận cùng, như bị ai đó cầm dao xé nát.
Tôi không dám nghĩ đến những hình ảnh đó.
Không dám tưởng tượng cảnh anh ta ở trên giường của Lâm Bạch Lộ.
Không dám nghĩ đến việc anh ta hôn cô ta thế nào, thì thầm yêu cô ta ra sao khi hai người quấn quýt bên nhau.
Xe cấp cứu đưa Lâm Bạch Lộ đến bệnh viện, y tá đẩy cô ta vào phòng kiểm tra.
Có lẽ do vừa uống đồ lạnh, bụng dưới của tôi cũng đau âm ỉ, thế nên tôi vào nhà vệ sinh.
Trên quần lót có một vệt máu đỏ thẫm.
Tôi nghĩ là kỳ kinh nguyệt đến, liền lấy băng vệ sinh dự phòng dán vào.
Nhưng khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, đúng lúc nhìn thấy Từ Tĩnh Châu vội vàng chạy ra từ thang máy, sải bước về phía phòng kiểm tra.
Từng bước đi của anh ta đều lộ rõ sự lo lắng và nôn nóng.
Chân tôi như mất đi sức lực, chậm rãi tựa vào tường.
Chỉ khi bóng lưng anh ta khuất hẳn, tôi mới xoay người, thất thần rời đi.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi từ ba.
“Dao Dao, con và Tĩnh Châu… đang tốt đẹp sao lại ly hôn chứ?”
Giọng ba tôi nghe có chút mệt mỏi.
“Mấy năm qua nhờ có Tĩnh Châu giúp đỡ, ba mới có thể duy trì công việc làm ăn.
Giờ… hai đứa ly hôn rồi, mấy dự án hợp tác của ba cũng bị hủy hết.
Bỗng chốc thua lỗ hai mươi triệu, Dao Dao, con nói xem, giờ phải làm sao đây?”
Tôi đứng bên vệ đường, nhìn ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống đầu.
Người không có số hưởng, dù làm thế nào cũng vô ích.
Tôi nhận được hai mươi triệu tiền ly hôn, bây giờ, toàn bộ lại phải dùng để trả nợ cho ba tôi.
Nhưng ngay cả vậy cũng không đủ.
Mất đi chàng rể là Từ Tĩnh Châu, việc làm ăn của ba tôi nhanh chóng xuống dốc không phanh.
Tôi không đành lòng nhìn ông vất vả vì miếng cơm manh áo khi đã có tuổi, thế nên bắt đầu nộp hồ sơ xin việc khắp nơi.
Tôi học thiết kế ở đại học, nhưng không có nhiều kinh nghiệm làm việc.
Phần lớn đơn xin việc đều bị bộ phận nhân sự từ chối ngay lập tức.
Nhưng trời không tuyệt đường ai, cuối cùng cũng có một công ty quảng cáo quy mô vừa nhận tôi vào làm.
Chỉ là lương thực tập rất thấp, công việc lại cực kỳ vất vả.
Từ nhỏ, ba rất thương tôi.
Mẹ tôi mất sớm, ông không chịu tái hôn, chỉ sợ mẹ kế sẽ ngược đãi tôi.
Một mình ông vất vả nuôi tôi khôn lớn, chưa từng để tôi chịu bất kỳ uất ức nào.
Cũng vì thế mà từ nhỏ tôi có phần kiêu kỳ, được nuông chiều thành quen.
Bây giờ đi làm cực khổ vô cùng.
Nhưng tôi cắn răng chịu đựng tất cả.
Nhưng nỗi đau trong lòng, thực sự chẳng cách nào nguôi ngoai.
Đặc biệt là khi Từ Tĩnh Huyên cố tình dùng WeChat của người khác để gửi cho tôi vài bức ảnh chụp màn hình từ trang cá nhân của Lâm Bạch Lộ.
Trong một bức ảnh, Lâm Bạch Lộ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nở nụ cười bình yên như thể cả thế gian đều tĩnh lặng.
Dòng caption kèm theo:
“Bình an vô sự, may mắn có anh. Cảm ơn vì trong cuộc đời này, luôn có một người, một tình cảm như thế, mãi mãi bên tôi.”
Tôi mặt không biểu cảm, kéo thẳng tài khoản kia vào danh sách chặn.
Sau đó, người luôn không an phận như Từ Tĩnh Huyên lại bỗng dưng yên lặng hẳn.
Tôi lao đầu vào tăng ca, không muốn về nhà một mình để rồi suy nghĩ lung tung.
Kết quả, trong lúc đứng dậy rót nước giữa giờ làm, tôi bỗng nhiên ngất xỉu.
Khi được đưa đến bệnh viện, giữa chừng tỉnh lại, tôi lập tức gọi cho An Noãn, nhờ cô ấy đến với mình.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với tôi rằng… tôi đã mang thai được năm tuần.