“Thi Thư… chồng cậu chính là tỷ phú giàu nhất thành phố A, Cố Trạch Uyên sao?”
“Còn phải hỏi nữa à? Quản lý khách sạn gọi cô ấy là phu nhân, cậu bé gọi cô ấy là mẹ!”
“Rõ ràng chính là vợ bí ẩn của tỷ phú rồi!”
“Trời ơi, đây mới đúng là cuộc sống quý tộc thật sự…”
Xung quanh xôn xao bàn tán, tôi chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Cố Trạch Uyên nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.
“Lại vừa từ bệnh viện về à?”
“Xong họp lớp nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm.”
Tôi gật đầu, dịu dàng nói.
“Được.”
Ngay sau đó, người đàn ông lạnh lùng này hoàn toàn phớt lờ Trương Nhã Nhiên đang muốn bắt chuyện.
Anh ta dừng ánh mắt lại trên người Thẩm Phó Thần, nhếch môi, thản nhiên nói.
“Cậu là người yêu cũ của vợ tôi đúng không?”
“Cảm ơn vì năm xưa đã không cưới cô ấy.”
“Nếu không nhờ cậu buông tay, tôi sao có thể gặp được người vợ tuyệt vời thế này?”
Đối diện với sự mỉa mai của Cố Trạch Uyên, Thẩm Phó Thần không đáp lại.
Chỉ trầm mặc nhìn tôi, trong mắt dường như có chút gì đó hoảng loạn và suy sụp.
Anh ta nghiến răng hỏi.
“Chu Thi Thư, đây là cách em trả đũa tôi sao?”
“Em đã trả cho họ bao nhiêu tiền để đóng giả chồng và con em?”
Tôi buông con trai ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Trạch Uyên.
“Đây là chồng tôi, Cố Trạch Uyên.”
Biểu cảm của Thẩm Phó Thần từ kinh ngạc, đến sốc, rồi tái nhợt, cuối cùng chìm vào tuyệt vọng.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ đau lòng vì từng ánh mắt, từng hành động của anh ta.
Nhưng anh ta nói đúng.
Chuyện đã qua rồi, sao phải mãi chìm trong quá khứ?
Tôi có người chồng yêu thương mình.
Có một đứa con đáng yêu.
Có công việc mà tôi đam mê.
Có một cuộc hôn nhân và gia đình hạnh phúc, điều mà kiếp trước tôi chưa từng có.
Xét cho cùng, cuộc sống hiện tại của tôi tốt đẹp hơn rất nhiều.
Người tổ chức buổi họp lớp này vốn dĩ là Trương Nhã Nhiên.
Nhưng khi biết được thân phận thật của tôi.
Tất cả ánh mắt xung quanh đều thay đổi.
Từ nịnh bợ Trương Nhã Nhiên, giờ lại quay sang vồn vã hỏi han tôi.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi.
“Không ngờ Chu Thi Thư lại kết hôn với tỷ phú.”
“Thẩm Phó Thần vừa rồi còn định dùng một tờ séc để bố thí cô ấy, giờ nhìn lại đúng là nực cười!”
“Đúng vậy! Nghĩ rằng tình cũ sống khổ sở, ai ngờ cô ấy đã tìm được một người chồng còn tốt hơn cả trăm lần.”
“Trương Nhã Nhiên chẳng phải vừa rồi còn định giới thiệu cho cô ấy làm thợ nail sao?”
“Vậy mà tôi vừa nghe nói, Chu Thi Thư là bác sĩ phẫu thuật chính tại bệnh viện số một thành phố A, rất giỏi đấy…”
“Cô ấy đâu cần ai giới thiệu việc làm, chuyện này đúng là trò hề mà!”
“Thi Thư, chuyện lớn như kết hôn sao cậu không nói với tụi này một tiếng?”
“Bọn tớ còn có thể chuẩn bị phong bì đỏ chúc mừng cậu nữa chứ!”
Nhìn những người bạn học trước đó còn tỏ vẻ xa lánh, bây giờ lại cố gắng tỏ ra thân thiết, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng vẫn khách sáo đáp lại, giữ chút lịch sự tối thiểu.
Buổi họp lớp vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi đã chẳng còn hứng thú.
Nhanh chóng cùng chồng, Cố Trạch Uyên, bế con trai rời khỏi khách sạn Thành Hoa.
Vừa bước ra khỏi cửa.
“Chu Thi Thư!”
Thẩm Phó Thần chạy theo, gọi tôi lại.
6.
Tôi bảo Cố Trạch Uyên đưa con vào xe trước.
Dù gì tháng 11, buổi tối cũng khá lạnh.
Cố Trạch Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, như mọi khi, anh luôn tôn trọng và tin tưởng tôi.
Thẩm Phó Thần nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp và khó hiểu.
“Sao em lại kết hôn với Cố Trạch Uyên?” Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u
Chuyện này chẳng có gì phải giấu.
Mẹ của Cố Trạch Uyên từng nằm viện vì bệnh tim, và tôi chính là bác sĩ điều trị chính của bà.
Vì vấn đề sức khỏe, chúng tôi thường xuyên trao đổi, rồi cứ thế quen biết nhau.
Anh ấy ngưỡng mộ sự tận tâm của tôi với bệnh nhân, cũng trân trọng niềm đam mê của tôi với y học.
Thế rồi, anh bắt đầu theo đuổi tôi một cách dứt khoát.
Tôi cũng nhìn thấy sự hiếu thảo của anh dành cho mẹ mình, cảm thấy người đàn ông này rất tốt.
Ngày Cố Trạch Uyên chính thức tỏ tình, tôi hỏi anh ba câu.
“Anh có muốn có con không?”
“Muốn.”
“Dù anh có thể nói những lời hoa mỹ kiểu như tôn trọng quyết định của em, nhưng anh muốn trả lời thật lòng.”
“Anh muốn một gia đình hạnh phúc với vợ và con cái.”
Tôi không biểu cảm gì, hỏi tiếp.
“Anh có ngăn cản em tiếp tục nghiên cứu y học không?”
Anh ấy lắc đầu, nghiêm túc đáp.
“Không.”
“Con người không chỉ có giá trị trong gia đình, mà còn có giá trị với xã hội, với bản thân.”
“Anh sẽ luôn ủng hộ tất cả những gì em muốn làm.”
Tôi hỏi câu cuối cùng.
“Anh có hối hận không?”
Anh cười.
“Anh, Cố Trạch Uyên, chưa bao giờ biết hối hận là gì.”
Từ ngày đó, tôi quyết định thử một lần, cho anh ấy và chính mình một cơ hội bắt đầu lại.
Sau này, chúng tôi yêu nhau rồi kết hôn.
Hôn lễ rất đơn giản, chỉ đăng ký kết hôn và mời một số người thân quen.
Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Thẩm Phó Thần dần đỏ lên.
“Cậu bé đó… thật sự là con em?”
“Nhưng chẳng phải em từng nói, chỉ muốn có con với anh thôi sao?”
“Giờ sao em có thể sinh con cho người đàn ông khác?”
Tôi bị câu hỏi của anh ta làm cho cạn lời, chỉ có thể nhắc lại chính những gì anh ta từng nói.
“Thẩm Phó Thần, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi.”
“Lời hứa của kiếp trước, không cần thiết phải giữ đến kiếp này, đúng không?”
“Chúng ta đã mặc định chia tay.”
“Kiếp trước lẫn kiếp này, không liên quan đến nhau mới là sắp đặt tốt nhất.”
“Hơn nữa, kiếp trước anh hối hận vì ở bên tôi, cũng không muốn có con với tôi.”
“Còn tôi thì không thể chấp nhận một cuộc sống như thế.”
Thẩm Phó Thần tức giận gào lên.
“Anh hối hận là vì em chưa bao giờ ủng hộ anh!”
“Chính em đã gửi email đến các nhà xuất bản âm nhạc, bảo họ đừng thu nhận bài hát của anh!”
Nghe đến đây, tôi hoàn toàn sững sờ.
Tôi nhíu mày, đầy khó hiểu.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Em hoàn toàn không hiểu.”
“Em chưa bao giờ gửi email nào cả!”
“Kiếp trước, vì giấc mơ âm nhạc của anh, em ngày làm ba công việc một lúc.”
“Em không có thời gian làm mấy chuyện vô vị đó, và hơn ai hết, em luôn mong anh thành công.”
“Anh không cảm nhận được điều đó sao?”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Thẩm Phó Thần lập tức tái nhợt.
Anh ta đứng sững tại chỗ, như thể vừa bị một cú sét đánh ngang trời.
Như thể vừa phải chịu một cú sốc vô cùng lớn.
Anh ta vô thức đưa tay che miệng, như thể không thể chấp nhận được sự thật này, tiếp tục chất vấn tôi.
“Vậy tại sao khi anh bảo em mua một cây đàn guitar, em lại không chịu?”
Ngay lúc này, tôi đã hiểu ra câu nói dở dang của Thẩm Phó Thần trong buổi họp lớp hôm đó có ý nghĩa gì.
“Anh nghĩ lúc đó nhà mình còn tiền sao?”
“Cha anh bệnh nặng, gia đình đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm để lo viện phí.”
“Anh nghĩ ngoài tiền mua thức ăn ra, chúng ta còn gì khác để mua đàn sao?”
“Hay là đi cướp một cây guitar về?”
Thẩm Phó Thần hoàn toàn tuyệt vọng. M,ộ[t C”hé/n: Tiê.u/ Sầ]u”
Anh ta lẩm bẩm như người mất hồn.
“Không thể nào… Nhã Nhiên nói chính em đã gửi email đến các công ty âm nhạc, bảo họ không nhận bài hát của anh.”
“Anh luôn thất bại là vì em không muốn anh thành công.”
“Em sợ nếu anh thành công, anh sẽ bỏ rơi em…”
Nếu kiếp trước tôi chỉ thấy thất vọng và đau lòng.
Thì giờ phút này, tôi thực sự đã hoàn toàn tuyệt vọng về tình yêu đã từng có với anh ta.
“Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm, vậy mà chỉ cần một câu nói của người khác, anh đã phủ nhận sạch trơn mọi hy sinh của em.”
“Anh không cảm thấy bản thân thật nực cười sao?”
Tôi thở dài.
“Chồng và con tôi vẫn đang chờ, tôi đi trước đây.”
Thẩm Phó Thần hoảng hốt gọi theo tôi.
“Chu Thi Thư! Em còn yêu anh không?”
Tôi kiên định lắc đầu.
“Tình yêu của kiếp trước đã sớm chấm dứt.”
“Bây giờ, tôi yêu chồng và con tôi hơn tất cả.”
Tôi thực sự không hiểu, vì sao anh ta lại hỏi như vậy.
Rõ ràng chính anh ta đã từng nói, những chuyện đã qua không cần phải bận lòng nữa.
Mà tôi cũng thực sự đã buông tay rồi.
7.
Không ngờ chỉ một tháng sau.
Trương Nhã Nhiên lại xuất hiện trên bản tin thời sự, nhưng không phải vì chuyện tốt đẹp gì.
Cha cô ta, Trương Khôn, bị phanh phui hàng loạt tội danh như trốn thuế, sử dụng vật liệu kém chất lượng để xây nhà, làm giả số liệu, hối lộ quan chức.
Khi tôi biết được tin này, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Người phụ nữ từng kiêu ngạo, chễm chệ đứng trên cao, giờ đây lại trở nên vô cùng thảm hại trước ống kính truyền thông.
Tất cả tài sản của cô ta đều bị tòa án phong tỏa, ngay cả chỗ để về cũng không có.
Còn cha cô ta, với chồng tội danh đó, e rằng cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội ra khỏi nhà tù.
Nhưng những người bị hại thật sự, chính là những người dân đã dành cả đời tiết kiệm để mua nhà.
Để rồi cuối cùng, thứ họ nhận lại chỉ là những công trình xuống cấp, kém chất lượng.
Khi đọc tin tức này, tôi không khỏi thở dài.
“Đúng là vô lương tâm, làm ăn mà không có đạo đức.”
Cố Trạch Uyên ở bên cạnh lập tức tỏ vẻ đáng thương.
“Vợ ơi, đừng đánh đồng anh nhé, anh có lương tâm lắm đấy!”
Tôi bật cười.
Cố Trạch Uyên luôn đề cao chất lượng sản phẩm với mức giá tốt nhất.
Mọi khách sạn, bất động sản, sản phẩm dưới tay anh ấy đều dùng nguyên liệu tốt nhất, bán ra với giá hợp lý.
Đó cũng là lý do công ty của anh ngày càng phát triển, danh tiếng ngày càng lớn.
Tôn trọng khách hàng, khách hàng sẽ hồi đáp xứng đáng.
Còn kiểu người như cha của Trương Nhã Nhiên, cắt xén vật liệu để kiếm lợi, đặt mạng sống của người khác vào rủi ro, đúng là mất hết nhân tính!
Không lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Do dự một chút, tôi vẫn nhấn nút nghe.
Giọng nói của Thẩm Phó Thần truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Em đã thấy tin tức đó chưa? Thi Thư, là anh đã tố giác bọn họ.”
Tôi cau mày, không hiểu vì sao anh ta lại nói chuyện này với tôi.
“Vậy thì thay mặt những người dân vô tội, cảm ơn anh.”
Giọng của Thẩm Phó Thần nghe có vẻ rất yếu ớt.
“Thi Thư, anh muốn gặp em một lần, có được không?”
Tôi giữ giọng nghiêm túc.
“Trước đây tôi đã nói rồi, tôi đã buông bỏ tất cả, anh không cần phải…”
Lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang bởi một tràng ho dữ dội.
“Khụ khụ…”
Thẩm Phó Thần cười khổ, chậm rãi nói tiếp.
“Vài ngày trước, anh đi bệnh viện kiểm tra…”
“Bác sĩ nói anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối.”
“Thi Thư, có thể gặp anh một lần được không?”
Nghe đến đây, tôi như có thứ gì đó trong đầu bất chợt đứt đoạn.
Tôi im lặng rất lâu, giọng nói khàn đi mới cất lời.
“Anh mang theo kết quả khám bệnh, đến bệnh viện tìm tôi.”
Buổi chiều.
Thẩm Phó Thần bước vào văn phòng của tôi.
Cả người anh ta gầy sọp đi trông thấy.
Anh ta đặt hồ sơ bệnh án lên bàn làm việc của tôi.
Tôi nhanh chóng lật xem, chân mày nhíu chặt.