“Tiết gia kia vốn đã sa sút được hai năm, bây giờ lại dưỡng ra một phế vật, sợ là không trụ được lâu.”
Cho đến khi thái tử phi giải tán, Ngụy lương viện mới cầm chiếc quạt tròn đi ra.
“Ôi chao, vẫn còn sống à, nếu nhà ta sinh ra cái thứ như vậy, sớm đã đập đầu tự vẫn rồi.”
21
Không ai nghĩ rằng đêm đó Tiêu Văn Sơn sẽ đến phòng ta.
Hắn vừa ngửi thấy miếng da thùng khô đặt trên bàn liền bật cười.
“Thật dễ chịu, canh hoa mai của nàng khiến Cô thèm thuồng mấy hôm nay rồi, để hôm khác làm thử xem. Mấy ngày nay Cô uống theo phương thuốc của Trịnh thái y, thấy mũi dễ chịu hơn rồi.”
Ta chưa kịp hành lễ mà hắn đã nói rất nhiều rồi, khiến cho ta có hơi lúng túng.
Ta quỳ xuống đất hành lễ, lại được hắn đỡ dậy.
“Sau này không cần hành lễ nữa. Lần này Thi gia dâng lên món đồ hữu dụng, phụ hoàng rất vui vẻ, nàng cũng có công.”
Ta gật đầu, mỉm cười nói vâng, nhưng hơi bối rối nên khẽ nhích người, chắn hết cả bàn viết.
Tiêu Văn Sơn tò mò nhìn thử, ta bất đắc dĩ cho hắn xem chữ vừa viết xong.
Hắn dừng lại một chút, dù rất giỏi kiềm chế nhưng cũng không nhịn được nữa
“Chữ này có hơi khó đọc một chút.”
Ta cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng.
Tiêu Văn Sơn yêu thích thư pháp và hội họa, đặc biệt có tài viết chữ rất đẹp, nét bút vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, ngay cả hoàng đế cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Nhìn thấy chữ viết xấu của ta trên mảnh giấy, đêm hôm đó, hắn dạy ta cách điều khiển bút, đừng nói là thị tẩm, ngay cả cơm cũng không cho ta ăn.
May mắn thay, mỗi tối ta đều cặm cụi viết đến lúc đi ngủ, ấy là vì đã nhận thái tử đương triều làm thầy dạy viết chữ.
Tiêu Văn Sơn là người tốt, cũng là thái tử tốt.
Ngoại trừ nơi ở của thái tử phi, mỗi tháng hắn ta đều đến các viện khác với số lần như nhau.
Ngụy lương viện là người đầu tiên mang thai.
Nàng vui mừng đến mức phát tiền thưởng cho cả đông cung, giống như một đứa trẻ rải tiền.
Đáng tiếc quá phô trương, còn chưa được ba tháng đã bị sảy.
Bốn đại thái y đã truy xét kĩ lưỡng, cuối cùng đưa ra kết luận rằng, do khí thịnh âm suy, âm hư hỏa vượng mà nên.
“Bản cung rất tò mò, muội làm thế nào vậy?”
Thái tử phi thích thêu thùa, lại sợ hại mắt, nên luôn mời ta đến giúp nàng vẽ mẫu.
Khi bị hỏi câu này, tay ta vẫn thoăn thoát may vá, chẳng hề dừng lại.
“Điện hạ, thiếp thân bị oan, còn chưa kịp xuống tay, do nàng ta không bảo vệ được hoàng tôn.
Là ông trời phù hộ cho hoàng trưởng tôn trong bụng ngài, thiếp thân muốn tranh giành công lao này, nhưng không có bản lĩnh.”
Nàng nhìn ta với đôi mắt nặng trĩu, lúc sau liền mỉm cười.
“Cái gì cũng nói được.”
Ta lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục thêu lên chiếc khăn tay những đám mây tím cát tường.
Sau khi Ngụy lương viện mang thai, nàng rất thích ăn bánh bao hấp, nhân bánh đều nằm trong bột, người ngoài khó mà biết được khẩu vị của nàng. Người nhà còn đặc biệt xin một phương thuốc giữ thai, bên trong có một lượng nhân sâm vừa phải.
Vì vậy, không ai tra ra được, bánh bao được hấp trong vỉ mỗi ngày tại trù phòng, đều được hấp cùng với nhân sâm.
Nếu số lượng vừa phải biến thành quá liều, cơ thể người mẹ sẽ bốc hỏa, mặc dù bình an sinh con, cũng sẽ xảy ra xuất huyết sau sinh do dùng quá nhiều nhân sâm.
Càng nghĩ, tay ta càng di chuyển nhanh hơn, hết kim này đến kim khác.
Ngụy lương đệ có sai không?
Khi dễ một người không có bối cảnh như ta vốn không sai, sai là do nàng đã mang thai trước thái tử phi.
Đây không phải là sốt ruột đi tìm ch sao?
Vị điện hạ này trông có vẻ hiền lành, nhưng tâm địa lại càng âm hiểm hơn ta.
23
Tiêu Văn Sơn mất đi đứa con đầu lòng, rầu rĩ còn chưa đầy hai tháng thì biết mình có đích tử.
Cứ hạ triều là đều vui vẻ đi về.
Cuối năm, thái tử phi hạ sinh tiểu hoàng tôn, chính tay ta chăm sóc lúc nàng ở cữ.
Tiêu Văn Sơn hỏi, ta lắc đầu, chỉ nói cảm thấy rất thân với thái tử phi, giống như tỷ tỷ nhà mình.
Hắn thực sự bối rối nên đã nhờ người điều tra, mới biết được những ngày ta ở nhà đã trải qua những gì.
Từ đó trở đi, hắn thực sự có tình cảm thực sự với ta.
Thái tử phi vừa mới ra tháng, Triệu bà bà đã gửi tin đến cho ta, nói kế mẫu bị tiểu thiếp trong nhà làm cho tức ch rồi.
Vương Nhứ Âm ở hầu phủ chịu khổ, nghĩ hết mọi cách để gửi thư về nhà, cuối cùng thư cũng đến tay kế mẫu.
Bà ta lập tức cầm dao làm bếp lao ra, muốn đều hầu phủ để cứu nhi nữ đang chịu khổ của mình.
Vừa hay tiểu thiếp Yến Nhi của phụ thân đã hoài thai, chẳng những không sợ bộ dạng điên cuồng của bà ta, ngược lại nàng còn rất hưng phấn, kể cho bà ta nghe những đau khổ mà Vương Nhứ Âm phải chịu ở hầu phủ.
Kế mẫu đã bị giam cầm suốt hai năm, thân thể vốn đã không còn sinh khí, lần này trực tiếp bị chọc tức đến mức đột quỵ, nằm trên giường được hai ngày thì qua đời.
Ta buồn bã nhìn lá thư:
“Phải nói cho Triệu bà bà một tiếng, nhờ bà ấy đem chuyện này kể cho muội muội tốt của ta nghe. Mẫu tử liền tâm, mẹ con bọn họ rất yêu thương nhau, nên nhất định phải để cho nàng ta biết, nàng đã không còn ai để nương tựa nữa rồi.”
“Nhân tiện, nói với Yến Nhi, đợi nàng sinh con xong, phụ thân ta cũng không còn tác dụng nữa, muốn xử thế nào thì xử.”
Năm Tiêu Văn Sơn đăng cơ, ta cũng có thai.
Cũng trong năm đó, khi Ngụy nương đã trở thành cung phi, nàng bị bắt quả tang khi đang bỏ độc vào thuốc an thai của ta, những chuyện nàng ta âm mưu hãm hại ta suốt bao năm cũng bị phơi bày.
Tiêu Văn Sơn tức giận, trực tiếp đưa nàng vào lãnh cung.
Ngày tiểu hoàng tử của ta đầy tháng, hoàng đế mở yến hội.
Ta đã gặp lại Tiết Hành Chu, hắn nhìn ta một cách âm hiểm, tựa như ta là một sủng vật đã phản bội hắn.
Cái khí chất công tử dịu dàng, nhã nhặn trước kia, hắn hiện tại không thể giả bộ được nữa.
Nghe nói hắn hành hạ Vương Nhứ Âm rất tàn nhẫn, lại còn liên tục mắc sai lầm trong công việc, hắn ta suýt chút nữa đã bị cách chức và điều tra.
Cả người càng ngày càng uể oải.
Mà ta, thì lộng lẫy xinh đẹp ngồi bên cạnh đế vương, những người ngồi dưới đều phải cúi người dập đầu với ta.
Ai mà ngờ được, cuộc đời lại có những bước ngoặt như thế này.
24
Khi hoàng nhi của ta được ba tuổi, hoàng hậu qua đời sau cơn bạo bệnh kéo dài, để lại ngôi vị trống không.
Mấy vị phi tần tranh giành quyền quản lý hậu cung đến sứt đầu mẻ trán.
Còn ta thì viết một lá thư cho Thi gia ở Giang Nam, bảo họ bỏ ra một số tiền để mua lương thảo đưa đến Tây Bắc cho Trương tướng quân.
À, còn một chuyện nữa.
Ta còn bảo bọn họ dùng tiền tiến cử Tiết Hành Chu cho đương kim Bình An vương, Tiêu Văn Vũ.
Cũng chính là thủ lĩnh của đám phản loạn ở Tây Bắc lần này.
Chấp niệm của Tiết Hành Chu quá lớn, đời trước Tiêu Văn Vũ tạo phản, chỉ còn một bước nữa thôi là chiếm được Dục Đô.
Nếu hắn giúp Bình An vương đoạt được đế vị, đến khi ấy không phải có thể tùy ý xử lý ta sao?
Bởi vì ta cũng được sống lại, nên hắn thận trọng chờ đợi Tiêu Văn Vũ điều động quân Tây Bắc, khi ấy mới yên tâm đầu quân.
Tiết Hành Chu tự phụ cho rằng, một phụ nhân bị hắn giam giữ ở hầu phủ, làm gì biết đến chuyện quốc gia đại sự, hiện giờ có hắn làm mưu sĩ, chẳng phải Bình An vương sắp làm nên nghiệp lớn rồi sao.
Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tới, trận đầu tiên mà Tiêu Văn Vũ dễ dàng thắng lợi ở Tây Bắc vào kiếp trước, chỉ sau ba tháng đã bị đánh bại.
Tiêu Văn Sơn luận công ban thưởng, đưa đệ tử dòng chính của Thi gia ở phía nam đến Dục Đô làm quan.
Ta được phong làm quý phi, tạm thời nhiếp chính hậu cung.
Ta từng nghĩ, một ngày nào đó, sẽ bắt Tiết Hành Chu quỳ gối dưới chân ta, phủ phục dập đầu, giống như chó vẩy đuôi mừng chủ.
Nếu có ngày đó thật, ta cảm thấy gặp lại hắn là quá nể nang hắn rồi.
Thật mất thể diện.
25
Ngày đầu tiên Thi Tắc Khoan, người có tiền đồ nhất của Thi gia được điều đến hình bộ, hắn đã xuống gặp Tiết Hành Chu.
Khi đó, Tiết Hành Chu đã vô cùng sa sút, hắn bị áp giải về thành, ăn gió nằm sương, những khổ cực về thể xác mà hắn phải chịu đựng chính là tai ương lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Thi Tắc Khoan đứng bên ngoài, cẩn thận nhìn người này một lúc:
“Kẻ này tội ác tày trời, là phụ tá đắc lực của phản vương. Chậc, huyết mạch tình thâm, bệ hạ lại là một vị quân tài đức.”
“Thế này đi, các ngươi đừng vội gi hắn, mỗi ngày nghĩ ra một hình phạt mới áp dụng lên người hắn, để cho thiên hạ biết kết cục của kẻ giúp kẻ ác làm điều tàn bạo là thế nào.”
Tiết Hành Chu lúc này mới tỉnh táo trở lại, hắn như điên muốn lao tới.
“Tiện nhân, là tiện nhân đó kêu ngươi đến tra tấn ta! Ta bất mãn với nàng ta, thứ kỹ nữ vô tình vô nghĩa, Vương Tự…”
Ta bất mãn với cô ta, con khốn vô tâm Vương Tư…
Lời còn chưa dứt, tên cai ngục phía dưới đã cắt lưỡi hắn.
Tên cai ngục nịnh nọt, nhìn về phía Thi Tắc Khoan:
“Đại nhân thứ tội, người này mồm miệng rất thối.”
Thi Tắc Khoan mỉm cười.
“Bản quan sẽ bẩm báo với nương nương, ghi nhận công này của ngươi. Đúng rồi, ta nghe nói vị Tiết thế tử này thích nam giới, lại càng thích những kiểu phong lưu khác lạ, nếu trong tù có người như vậy, hãy tác hợp cho họ đi.”
“Cho dù có ch, cũng phải để hắn ch dưới thân một nam nhân.”
Tiết Hành Châu bị cắt lưỡi, miệng đầy máu lắc đầu.
Đáng tiếc, không ai trả lời hắn.
26
Sau khi ta chưởng quản hậu cung, những chuyện khiến hoàng đế đau đầu hiếm khi xảy ra nữa.
Chẳng hạn như phi tử hư thai, hãm hại lẫn nhau, chẳng hạn như ai tranh đoạt ân sủng của ai, ai tự ý đánh cung nữ của ai và những chuyện xấu xa tương tự.
Hắn thường ở trong cung của ta, ngửi thấy mùi thơm nhẹ của vỏ cam.
“Tự Âm, lần đầu tiên trẫm gặp nàng ở vườn mai, đã cảm thấy trên trời dưới đất chẳng có nhan sắc nào sánh bằng nàng.”
Đúng vậy, có nam tử nào lại không yêu thích vẻ đẹp cơ chứ.
Hắn yêu dung mạo của ta, còn ta lại thích quyền lợi mà hắn cho ta.
Ai quan tâm trong hậu cung này, rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu người và cũng có ai thèm quan tâm đến việc tiên hoàng hậu đã mắc phải bệnh gì cơ chứ?
Phượng ấn đặt bên gối, ngay cả những cơn ác mộng đeo bám ta cũng không còn xuất hiện nữa.
Quả nhiên, quyền thế dưỡng người.