Thẩm Quyển nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng trấn an tôi, nói rằng vừa rồi chỉ là hô hấp nhân tạo bình thường, nếu có một ông lão nằm gục bên cạnh, anh cũng sẽ không do dự mà làm như vậy.

Không do dự sao?

Thật là một lý do vĩ đại.

Ăn một viên kẹo, sức lực tôi cũng hồi phục nhanh chóng, liền để Thẩm Quyển đỡ tôi đứng dậy và đưa tôi về ký túc xá.

Trên đường đi, cả hai đều mang tâm sự riêng, chẳng ai mở miệng nói một lời.

Lên đến tầng, tôi thất vọng nghĩ, môi cũng đã chạm rồi, vậy mà người này vẫn không có ý định tỏ tình.

Chỉ có thể có một khả năng—

Anh ấy thật sự không thích tôi .

Tôi thất vọng vô cùng, trở lại ký túc xá, nhưng phát hiện ra còn có một người thất bại hơn cả tôi :

Hứa Nhu Nhu, cô bạn gái cũ vừa thô lỗ vừa mạnh mẽ của Thẩm Quyển.

Cô ấy nằm úp trên giường, cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ một cái đầu, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt.

Tôi nhìn thêm vài lần, vô tình thấy gương mặt lộ ra giữa những lọn tóc rối đó.

Khuôn mặt đầy dấu vết của nước mắt.

Tôi không thể hiểu được, nếu đã thích đến vậy, tại sao lúc ở bên Thẩm Quyển lại hết mắng mỏ rồi lại quát tháo, rồi cuối cùng lại còn chủ động chia tay anh ấy.

Nhìn một chút, tôi nhanh chóng rời mắt đi.

Tôi không phải người tốt bụng đến mức sẽ an ủi một cô gái từng suýt vung tay tát tôi .

Hôm nay ký túc xá yên ắng lạ thường.

Nhưng điều làm tôi bất ngờ là khi Hứa Nhu Nhu cuộn mình trong chăn khẽ thút thít, Tống Giai – người vốn luôn không ưa cô ấy – lại đi đến.

Tống Giai ném một gói khăn giấy lên giường cô ấy, ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên mông cô ấy một cái.

“Thôi nào, chia tay đâu phải mới ngày một ngày hai, cũng đã nửa năm rồi, giờ còn làm mình làm mẩy gì nữa.”

Thấy cô ấy không phản ứng, Tống Giai hơi thô lỗ vén tóc cô ấy ra, lấy khăn giấy lau nước mắt và nước mũi cho cô ấy.

“Thôi đi, khóc lóc vì một gã đàn ông làm gì.”

Hứa Nhu Nhu không nói gì, chỉ kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói nghèn nghẹn vang lên:

“Liên quan gì đến cô…”

Tôi càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Sao lại có chút… như đang làm nũng vậy?

Có lẽ là bị đánh cho phục rồi.

Nghĩ cũng phải, Hứa Nhu Nhu gặp phải Tống Giai đúng là số khổ, đánh thì đánh không lại, chửi thì chửi không tác dụng gì.

Từ một cô bạn gái cũ thô lỗ, đột nhiên biến thành một “bé thỏ đáng thương.”

Quả nhiên, đời này đúng là “vỏ quýt dày có móng tôi y nhọn.”

21

Thời gian cách ly ở khoa thể dục trôi qua rất nhanh.

Dù tôi và Thẩm Quyển chẳng có tiến triển thực chất nào, nhưng mỗi ngày nhìn ngắm những đôi chân dài trong trường, ít nhất cũng được mãn nhãn.

Nếu có chút chuyện đáng nhớ, thì chính là Tống Giai và cô bạn gái cũ của Thẩm Quyển – Hứa Nhu Nhu.

Hai người từ chỗ không đội trời chung, vậy mà trong thời gian cách ly lại trở thành bạn thân.

Mỗi lần nhìn hai người cùng nằm trên một chiếc giường, ôm điện thoại xem phim, tôi đều có chút ngẩn ngơ, như thể hình ảnh Hứa Nhu Nhu bị Tống Giai đè xuống sàn KO vẫn còn hiện lên trước mắt.

Đúng là sự đời khó lường.

Đến ngày gỡ phong tỏa, tôi và Tống Giai gần như lao ra khỏi cổng trường, phía sau còn có Hứa Nhu Nhu đi theo.

Cô ấy giờ đây gần như không rời khỏi Tống Giai nửa bước.

Thậm chí tôi còn nghi ngờ, có phải vì bị tổn thương từ Thẩm Quyển, nên cô ấy muốn tìm một chỗ dựa cảm xúc mới không.

Cứ thế, Hứa Nhu Nhu cố bám theo bọn tôi đi ăn một bữa, sau đó mới luyến tiếc trở về trường của mình.

Tôi và Thẩm Quyển mỗi tối đều gọi điện cho nhau. Thậm chí, gần đây tôi bị mất ngủ, hai chúng tôi còn để điện thoại WeChat bật suốt cả đêm, không nói gì, chỉ nghe tiếng thở của nhau.

Nói đúng ra, mối quan hệ của bọn tôi hiện tại đang trong giai đoạn mập mờ, trên mức tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu.

Chỉ cần một bước nữa, là có thể phá tan lớp màn ngăn cách này.

Vào cuối tuần sau khi rời khỏi khoa thể dục, buổi tối, tôi đang nằm trên giường đắp mặt nạ thì Tống Giai đột nhiên bò lên giường tôi .

Cô ấy cũng đang đắp mặt nạ, loại mặt nạ bùn tảo biển. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt đen thui bất ngờ xuất hiện bên giường khiến tôi giật mình thót tim, suýt chút nữa đã đá cô ấy xuống giường.

Cô ấy thần bí đưa điện thoại qua, trên mặt tràn đầy vẻ hứng thú khi hóng chuyện:

“Khoa thể dục có một cô nàng đăng bài lên ‘bức tường thổ lộ’, hẹn đúng 7 giờ tối mai ở sân vận động để tỏ tình với nam thần mà cô ấy thầm thương.”

Nói xong, cô ấy nhướn mày,

“Đi xem náo nhiệt không?”

Tôi liếc qua màn hình, phần bình luận sôi nổi vô cùng, rất nhiều người háo hức chờ đến tối mai để xem tận mắt.

Tôi cũng đồng ý ngay. Có lẽ đây là hội chứng hậu cách ly, bị giam lâu quá, giờ thấy chuyện gì thú vị cũng muốn tham gia.

Tối đó khi trò chuyện với Thẩm Quyển, tôi nhắc đến chuyện này và hỏi anh ấy có muốn đi cùng không.

Thực ra, đi xem cho vui chỉ là một phần.

Phần khác, tôi muốn nhân cơ hội này gặp anh ấy một lần.

Thẩm Quyển trả lời gần như ngay lập tức:

“Nếu cô đi, tôi sẽ đi cùng.”

Câu trả lời đó khiến tâm trạng tôi rất vui.

Hẹn thời gian gặp vào tối mai xong, tôi vừa hát vừa xuống giường rửa mặt.

Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ, đôi nam nữ tỏ tình lại biến thành tôi và Thẩm Quyển.

Anh ấy mặc một bộ vest trắng, bước đến với ánh mắt sâu lắng, một chân quỳ xuống, chân thành hỏi tôi :

“Đi nào, tham dự hôn lễ chứ?”

Rồi tôi giật mình tỉnh dậy.

Cả giấc mơ tôi ngượng ngùng, tim đập loạn xạ chờ đợi, cuối cùng chỉ được mỗi câu đó sao?

Giữa đêm mất ngủ, tôi nằm trên giường nghĩ thầm, Thẩm Quyển chắc nên tự kiểm điểm lại, vì sao ngay cả trong mơ của tôi , anh ấy cũng không đáng tin đến thế.

22

Chiều hôm sau, 6 giờ 30.

Tôi và Tống Giai xuất phát đúng giờ.

Cô ấy còn đặc biệt ăn mặc chỉn chu, không chỉ bản thân mà còn yêu cầu tôi cũng phải “lên đồ” thật đẹp.

Tôi hỏi lý do.

Tống Giai nhướn mày, “Tối nay chắc canh ấy có rất nhiều người xem, trước mặt đám con gái thì không thể mất mặt, còn trước mặt đám con trai thì…”

Cô ấy cười, “Trong cả đám hormone kia, biết đâu lại gặp được người hợp ý?”

Nghĩ cũng đúng, tôi đành để cô ấy sửa soạn cho mình, ngoan ngoãn thay váy, còn bị kéo đi trang điểm nhẹ.

Khi chúng tôi đến sân vận động của khoa thể dục ở trường bên cạnh, nơi đây đã đông kín người.

Tôi lập tức nhìn thấy Thẩm Quyển đứng ở rìa bãi cỏ.

Không hiểu vì sao, rõ ràng khoa thể dục không thiếu những chàng trai cao ráo đẹp trai, nhưng—

Giữa đám đông, tôi luôn có thể nhận ra Thẩm Quyển ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Rõ ràng, bọn tôi chưa tiếp xúc với nhau nhiều lắm.

Nhưng dường như, anh ấy khác biệt hoàn toàn so với những người khác.

Tôi và Tống Giai nhanh chóng bước tới.

Sân vận động rất đông, nhưng ai cũng đeo khẩu trang.

Để đứng ở vị trí “hóng chuyện” tốt nhất, Thẩm Quyển dẫn chúng tôi chen vào đám đông.

Ở trung tâm đám đông, một khung cảnh lãng mạn được bày ra với những ngọn nến và cánh hoa hồng.

Rất đẹp, rất lãng mạn, nhưng…

Nhân vật chính – nam và nữ – đều không xuất hiện.

Nghe nói, hình như chàng trai không đến, còn cô gái vì không ngờ có quá nhiều người xem, cộng thêm việc bị chàng trai thất hẹn, đã chùn bước và không dám tới.

Một đám đông hiếu kỳ bỗng chốc ngẩn ngơ. Cứ tụ tập thêm một lúc nữa, có lẽ nhà trường sẽ phải ra mặt giải tán đám đông.

Lúc này, có một chàng trai hùa theo hét lên:

“Đông người chờ như vậy, có anh em nào muốn tỏ tình không?

Đến thế chỗ đi! Hoa và nến đều đã chuẩn bị sẵn rồi, bọn này sẽ làm chứng cho!”

Tiếng cười ầm ĩ vang lên từ xung quanh.

Đúng lúc này, Tống Giai bỗng đẩy vai Thẩm Quyển,

“Này, anh lên đi, tỏ tình với tiểu công chúa của chúng tôi một lần xem sao?”

“tiểu Công chúa ” mà cô ấy nói, dĩ nhiên chính là tôi .

Tôi ban đầu chỉ nghĩ đó là câu nói đùa của Tống Giai, không để tâm lắm.

Nhưng không ngờ, Thẩm Quyển lại cười:

“Được thôi.”

Nói xong, anh ấy thật sự bước lên phía trước.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập dồn dập như muốn vỡ tung, dường như đoán được điều gì, nhưng lại không dám tin vào mắt mình.

Thẩm Quyển bước đến, trong tiếng reo hò của đám đông, cúi người nhặt bó hoa trên đất lên, rồi quay đầu nhìn tôi .

Còn tôi , đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

23

Chỉ cách vài bước chân.

Thẩm Quyển cầm bó hoa, nhìn tôi . Đó là hoa hướng dương – loài hoa mà tôi thích nhất.

Tôi từng vô tình nhắc đến với anh ấy .

Dưới ánh mắt của hàng trăm người xung quanh, Thẩm Quyển tiến lại gần tôi .

Anh ấy mỉm cười.

“Châu Thi Ngữ, em có muốn thử yêu tôi một lần không?”

Thật lòng mà nói.

Khi anh ấy hỏi câu này, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, anh ấy không giống trong giấc mơ của tôi , quỳ một chân xuống hỏi:

“Đi nào, tiến vào lễ đường thôi?”

Tiếng reo hò xung quanh vang dội đến mức tai tôi ù đi.

Còn tôi , không kịp chuẩn bị gì, chỉ biết đứng ngẩn người tại chỗ, thậm chí còn quên không nhận lấy bó hoa từ tôi y anh ấy .

Tôi không nhận hoa, Thẩm Quyển cũng không hối thúc, chỉ giữ nguyên tư thế ban đầu, khóe môi vẫn giữ nụ cười.

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi .

Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi lại nhớ đến lần đầu gặp anh ấy – trong một hôn lễ mà tôi đi nhầm, giữa đám đông, anh ấy là phù rể đẹp trai nhất.

Anh ấy mỉm cười:

“Thực ra, hôm đó tôi cố ý kéo em qua để canh đấy .”

Tôi ngẩn ra hai giây, đang định nổi giận thì lời giải thích của anh ấy lập tức vang lên.

“Tôi biết thứ đó không đau khi va trúng người. Kéo em qua vì… tôi không biết phải bắt chuyện thế nào, muốn tìm cơ hội để có chút liên hệ với em mà thôi.”

Anh ấy ngừng lại một chút, rồi cười:

“Nhưng tôi không ngờ, cô gái trông có vẻ yếu đuối như em, lại khá dữ dội. em giật lấy cái búa hơi rồi gia nhập phe nhà gái, bắt đầu phản công chúng tôi .”

“Châu Thi Ngữ, em thật sự rất thiên vị. Mười cú đập, chắc có đến chín cú rưỡi là giáng vào tôi .”

Tôi không nhịn được, bật cười.

Đúng là vậy, lúc đó vừa để trả thù, vừa vì anh ấy đẹp trai, tôi cứ nhắm vào anh ấy mà đuổi đánh.

Không chỉ tôi , mà ngay cả đám phù dâu trong phòng cũng xem anh ấy như mục tiêu chính để tấn công trêu chọc.

Đây có lẽ chính là đặc quyền của trai đẹp.

Khi tôi im lặng, Thẩm Quyển lại tiếp tục nói:

“Thật ra, lý do tôi chậm trễ mãi không tỏ tình là vì tôi đã rất nghiêm túc suy nghĩ.

Tôi hiểu rằng khi một mối quan hệ thất bại, cả hai người đều có vấn đề.

Tôi đã tự tổng kết những khuyết điểm của mình trong chuyện tình cảm, và nhiều lần tự hỏi liệu khi ở bên em, tôi có thể sửa đổi tất cả những điều đó hay không, liệu tôi có thể đảm bảo sẽ luôn đối xử tốt với em và mang lại hạnh phúc cho em thực sự không.”

Anh ấy cười nhẹ, dường như có chút ngại ngùng.

“Bởi vì thích em, nên trước khi bắt đầu, tôi rất thận trọng.

Khi tôi đã hỏi bản thân tất cả những câu hỏi đó, và mỗi câu trả lời đều là khẳng định, tôi mới chuẩn bị cho màn tỏ tình hôm nay.”

Thẩm Quyển nói rất nhiều, dường như còn nhiều hơn bất kỳ lần nào từ khi tôi quen anh ấy .

Nhưng khi nghe đến đây, tôi bỗng nhận ra—

Thì ra, màn tỏ tình hôm nay là do anh ấy cố tình dàn xếp để lừa tôi đến?

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn Tống Giai.

Kết quả, cô nàng đứng một bên, hài lòng nhìn tôi và Thẩm Quyển.

Thấy tôi nhìn qua, cô ấy còn kín đáo nháy mắt với tôi .

… Thì ra là vậy.

Chẳng trách cô ấy hôm nay cứ hối thúc tôi thay váy, trang điểm, hóa ra đã thông đồng với Thẩm Quyển từ trước.

Tôi vừa định thu hồi ánh mắt thì bất chợt nhìn thấy Hứa Nhu Nhu đứng bên cạnh Tống Giai.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn còn có chút ám ảnh tâm lý với cô ấy.

Vừa nhìn thấy cô ấy, lòng tôi bỗng thắt lại, lo lắng rằng cô nàng mạnh mẽ này có thể đột nhiên xông đến phá hỏng màn tỏ tình.

Tuy nhiên, dường như tôi đã lo xa.

Cô ấy từ đầu đến cuối chỉ đứng yên một chỗ nhìn, ánh mắt tôi đeo kính áp tròng thậm chí có thể thấy hơi ửng đỏ.

Hôm nay, cô ấy đặc biệt yên lặng.

Khi tôi nhìn qua, cô ấy miễn cưỡng mỉm cười với tôi , rồi xoay người, vùi mặt vào vai Tống Giai.

Tống Giai giơ tôi y xoa đầu cô ấy, như đang an ủi. Nụ cười của Tống Giai khi đó, lại mang theo sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy từ một cô bạn cùng phòng thô lỗ như cô ấy.

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, thì trước mặt, Thẩm Quyển khẽ cười bất lực, nhắc nhở tôi .

“Chị gái, nể mặt chút đi, đừng mất tập trung nữa, tôi đang tỏ tình đấy.”

Cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, chậm rãi nhận lấy bó hoa từ tay Thẩm Quyển.

Trong tiếng reo hò vang dội xung quanh, Thẩm Quyển kéo tôi vào lòng.

Tiếng cười trầm thấp của anh ấy vang lên bên tôi:

“Châu Thi Ngữ, sau này không được đi dự hôn lễ nữa.”

Tôi sững sờ một chút,

“Tại sao?”

“Vì sợ em lại đi nhầm hôn lễ, rồi bị phù rể nào đẹp trai khác dụ dỗ mất.”

Tôi cười không nổi, khóc cũng không xong, nhưng bất giác nghĩ đến điều gì đó, liền ghé tai anh ấy hỏi nhỏ:

“anh làm thế này có sợ bị mắng không?

Mắng anh vì để tỏ tình mà dùng thông tin giả, chiếm dụng tài nguyên của ‘bức tường thổ lộ’ của trường…”

Thẩm Quyển buông tay, cúi đầu nhìn tôi , nhướn mày:

“anh không chiếm dụng tài nguyên công cộng đâu. Cô gái đó là có thật, chỉ là chàng trai kia chưa đợi đến tối đã từ chối cô ấy riêng rồi.

Cô gái có lẽ quá đau lòng, cũng không lên ‘bức tường thổ lộ’ để thông báo, mà thẳng thừng cho cả trường leo cây.

anh biết tin sớm, vốn định gần đây tỏ tình, hôm nay đúng lúc đông người, để họ làm chứng luôn, liền tiếp nhận cơ hội này.”

Tôi ngẩn ra vài giây, để tiêu hóa những gì anh ấy nói.

“…”

Suýt chút nữa đã chửi thề:

“Thẩm Quyển, anh tỏ tình kiểu gì mà còn ‘hàng xài lại’?”

Tôi tưởng anh ấy sẽ xin lỗi hoặc giải thích, nhưng anh ấy không làm vậy.

Trước khi tôi kịp buông lời mắng mỏ, anh ấy đã chặn miệng tôi lại.

… Bằng môi của anh ấy .

Con gái đúng là sinh vật mâu thuẫn.

Vừa mới giây trước còn muốn hét lên vài câu chửi đổng, vậy mà chỉ với một nụ hôn nhẹ bẫng, cơn giận đã tan biến sạch sẽ.

Được rồi, tôi thừa nhận mình là kẻ mê sắc.

Bạn trai đẹp trai thế này, nghĩ lại thì cũng đáng để tha thứ.

Hơn nữa, màn tỏ tình “hàng xài lại” này, thực ra cũng khá lãng mạn.

Cảm ơn bác của mẹ tôi , em họ của chú ruột của bác, đã giúp tôi nhặt được một người bạn trai cực phẩm như thế này.

(Hoàn toàn văn)