Thanh mai Trúc Mã Lâm Xuyên mơ ước trở thành vị cứu tinh của Chu Hiểu Huệ, cô bạn học nghèo khó.

Anh ta vận động bạn bè đến quán cơm nhanh của nhà cô ấy ăn, mỗi suất ăn, anh ta âm thầm bù thêm mười tệ.

Người khác hỏi tôi nghĩ gì về chuyện này.

Tôi lắc đầu:

“Người đủ ngu, tiền đủ nhiều!”

Sau đó, mẹ anh ta biết chuyện, liền trực tiếp tìm đến trường.

Không ngờ, Chu Hiểu Huệ lại gán tội danh “mách lẻo” lên đầu tôi.

“Anh ấy chỉ bỏ ra chút tiền giúp tôi một tay, cậu cũng không chịu nổi sao?”

“Cậu không thể vì nhà tôi nghèo mà coi thường tôi như vậy, giẫm đạp lên lòng tự tôn của tôi!”

Đối mặt với lời chỉ trích vô lý, tôi chỉ thấy phiền.

Đặc biệt là khi tôi sắp ra nước ngoài, càng không muốn lãng phí thêm một phút nào với cặp đôi “một nam một nữ” này!

01

Chu Hiểu Huệ khóc đến hoa lê đẫm mưa, hướng về phía tôi hét lên những lời này.

Cả lớp lập tức im bặt.

Dù là công khai hay lén lút, ánh mắt mọi người đều tập trung lên tôi và cô ta.

Tôi thực sự cạn lời, đành thẳng thắn đáp lại:

“Một, Lâm Xuyên tiêu tiền của mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy chuyện này liên quan đến tôi.”

“Hai, tôi chưa từng giẫm đạp lên lòng tự tôn của cậu. Nếu có, xin hãy đưa ra ví dụ chứng minh rằng tôi coi thường cậu.”

Vừa dứt lời, đã có người tiếp lời.

“Nhìn bộ dạng hung hăng của cậu bây giờ, làm ra chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.”

Không cần nhìn tôi cũng biết, người nói câu này chính là Lâm Xuyên, kẻ giờ đây đã hóa thành “chó liếm” của Chu Hiểu Huệ.

Quả nhiên, anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.

Tôi bình thản đáp lại:

“Nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu bây giờ, nói ra câu này cũng chẳng có gì lạ.”

Nghe tôi nói vậy, bầu không khí trong lớp bỗng dưng dậy sóng.

Trong mắt tất cả mọi người—

Chu Hiểu Huệ là: Nữ sinh nghèo chăm chỉ, có chí tiến thủ.

Lâm Xuyên là: Chàng trai xuất thân tốt, giàu lòng nhân ái.

Còn tôi lại trở thành: Nữ phụ ác độc, vừa giàu có vừa khinh thường người khác.

Cũng may, tôi đã sớm không bận tâm đến suy nghĩ của bọn họ.

Bỏ qua màn diễn xuất của Chu Hiểu Huệ, tôi ngồi xuống tiếp tục đọc sách.

Nhưng chẳng bao lâu, bàn tôi bị đẩy mạnh một cái, cạnh bàn đập thẳng vào bụng tôi.

Lâm Xuyên đứng đối diện, nghiến răng nói:

“Kỷ Linh Vân, tôi thật không ngờ cậu lại vô liêm sỉ đến mức này!”

“Sự thật rành rành trước mắt, cậu vẫn còn cứng miệng, thấy vui lắm sao?”

“Nếu không phải do cậu báo cáo, mẹ tôi làm sao có thể tìm đến Chu Hiểu Huệ chính xác như vậy? Cậu thật sự không thể chịu nổi việc tôi giúp người khác sao?”

Nói xong, anh ta kéo Chu Hiểu Huệ ra sau lưng, nghiêm túc nhìn vào mắt cô ta.

“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Xung quanh bắt đầu xì xào.

“Thảo nào lần trước mẹ Lâm Xuyên tìm thẳng đến trường, hóa ra có người giở trò sau lưng.”

“Kỷ Linh Vân chắc nghĩ rằng lớn lên cùng Lâm Xuyên thì cậu ta là của mình rồi?”

“Người ta thật lòng giúp đỡ bạn học, cô ta lại đâm một nhát sau lưng, thú vị thật đấy!”

“Ngoài việc có tiền hơn chút, học giỏi hơn chút, cô ta cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả.”

Tôi bật cười vì tức giận.

Lâm Xuyên nhìn thấy, càng tức giận hơn.

Anh ta bước đến trước mặt tôi, nghiến răng nói từng chữ một:

“Thật không ngờ cậu còn cười nổi?”

“Loại người như cậu, mãi mãi cũng không biết thế nào là chân thành và lòng tốt!”

02

Tôi chợt nhận ra, trên người Lâm Xuyên có một loại… khí thế thiểu năng.

Đâm thẳng vào dây thần kinh của tôi khiến đầu tôi đau nhức.

Tôi thở dài trong lòng, tiện tay thu dọn đồ đạc.

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Thấy tôi định rời đi, anh ta lại không chịu buông tha.

Chắn trước mặt tôi, nhất quyết bắt tôi xin lỗi Chu Hiểu Huệ.

Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, hỏi:

“Tôi xin lỗi cái gì?”

Nghe tôi nói vậy, nước mắt Chu Hiểu Huệ lập tức trào ra.

“Cậu vứt nguyên hộp cơm nhà tôi vào thùng rác, bây giờ ai cũng nói đồ ăn nhà tôi có vấn đề.”

Vừa dứt lời, Lâm Xuyên từ bàn sau lưng cầm một túi ni lông ném lên bàn tôi.

“Cậu tự xem đi, chẳng phải chính cậu vứt sao?”

Túi ni lông dính đầy rác, nhưng vẫn có thể nhận ra bên trong là một phần cơm hộp chưa hề mở nắp.

Đúng là tôi đã vứt nó vào trưa nay.

Với hành động của Lâm Xuyên, Chu Hiểu Huệ bật khóc nức nở.

“Kỷ Linh Vân, rau là tôi tự tay rửa đấy. Không bẩn.”

Tôi không nhịn được bật cười.

Quả nhiên là một cô gái thông minh.

Dăm ba câu đã biến tôi thành kẻ ghê tởm cô ta “tay bẩn”.

Nhưng lúc này, nếu tôi tiếp tục đôi co với họ, chắc chắn sẽ bị cuốn vào một mớ hỗn độn không dứt ra được.

Tôi đành bất đắc dĩ giải thích:

“Dạ dày tôi không tốt, ăn không nổi.”

Không ngờ Chu Hiểu Huệ lại càng hăng hái hơn.

“Cậu có thể không mua, nhưng cậu không thể mua rồi lại vứt đi!”

“Cậu làm vậy, bảo người khác nhìn quán nhà tôi thế nào?”

“Nhà tôi không như nhà cậu, ba mẹ tôi phải dựa vào quán này để kiếm sống.”

Lời này vừa nói ra, tiếng trách móc tôi lại càng nhiều hơn.

Dường như tôi chỉ cần vứt một hộp cơm, ngày mai quán nhà cô ta sẽ sập tiệm vậy.

Tôi cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Vừa định mở miệng phản bác, Chu Hiểu Huệ đã nhanh hơn một bước.

“Kỷ Linh Vân, cậu không thể vì ghen tị mà hãm hại tôi như vậy.”

Sắc mặt tôi trầm xuống.

“Cậu thấy tôi ghen chỗ nào?”

Cô ta nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái, rụt rè nhưng chắc chắn nói:

“Cậu méc ba mẹ anh ấy, chẳng phải vì ghen sao?”

“Chính tay cậu viết trong tấm thiệp…”

Máu dồn lên não, tôi từng bước áp sát cô ta.

“Oh? Tấm thiệp nào?”

03

Thực ra, tôi biết cô ta đang nói gì.

Tôi và Lâm Xuyên, quen nhau từ nhỏ.

Hồi tiểu học, hai nhà chúng tôi cùng mua biệt thự mới, thế là chúng tôi bị sắp xếp vào chung một lớp.

Suốt những năm qua, từ tiểu học đến trường trung học tư thục hiện tại, chúng tôi luôn ở bên nhau.

Tôi và anh ấy, đúng như người ta nói.

Là thanh mai trúc mã theo đúng nghĩa.

Chúng tôi ăn cùng nhau, chơi cùng nhau.

Đi học cùng nhau, nghỉ lễ cũng ở bên nhau.

Theo kế hoạch của hai bên gia đình, sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi sẽ cùng nhau sang châu Âu để trải nghiệm một cuộc sống khác.

Tôi… thực sự từng rung động với anh ấy.

Từng thầm mơ tưởng rằng, nếu thứ tình cảm kéo dài từ thuở ấu thơ này có thể tiếp tục đến già, thì sẽ lãng mạn biết bao.

Nhưng suy nghĩ ấy, tôi đã dừng lại từ hai tháng trước.

Học kỳ trước, Lâm Xuyên bỗng dưng để ý đến Chu Hiểu Huệ.

Anh ta nói, cô ấy tuy nghèo khó nhưng kiên cường, khiến anh ta vô cùng ngưỡng mộ.

Thực ra tôi muốn nói, có thể vào học trường chúng tôi, gia đình còn có một quán cơm nhanh bên ngoài, thì nghèo đến mức nào chứ?

Nhưng sau khi cân nhắc, tôi vẫn chỉ đề xuất có thể hỗ trợ tài chính cho cô ấy.

Anh ta nói, làm vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.

Tôi nói có thể giúp đỡ ẩn danh, anh ta lại bảo vết thương vô hình càng khó chịu hơn.

Cuối cùng, sau khi suy đi tính lại, anh ta nghĩ ra một cách—vận động cả lớp đến quán nhà Chu Hiểu Huệ ăn cơm.

Từ hôm đó, anh ta còn gửi cho tôi cơm hộp từ quán nhà cô ấy mỗi ngày.

Rõ ràng anh ta biết tôi có vấn đề về tiêu hóa, cực kỳ kén ăn.

Đối diện với sự khó chịu của tôi, Lâm Xuyên thản nhiên nói:

“Cậu phải học cách thích nghi với thế giới này, chứ không phải để thế giới thích nghi với cậu.”

Tôi không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng nhận lấy, ăn vài miếng rồi xử lý chỗ còn lại.

Thế nhưng, tôi càng nhượng bộ, anh ta lại càng quá đáng.

Cho đến hai tháng trước, tôi không muốn nhịn thêm nữa.

Tôi đã đặt một tấm thiệp vào món quà sinh nhật của anh ta.

“Chúng ta đã luôn bên nhau trong quá khứ, hy vọng tương lai cũng có thể tiếp tục nắm tay nhau tiến về phía trước!”

Nhưng sau khi nhận được, anh ta lại không hề đáp lại tôi.

Giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra, tấm chân tình của tôi lại bị anh ta coi như vật tế thần!

Lâm Xuyên hít sâu một hơi, một lần nữa chắn trước mặt tôi.

“Cậu đừng nói nữa.”

“Tôi và Chu Hiểu Huệ chỉ là bạn bè thân thiết.”

“Cậu hoàn toàn không cần phải nhắm vào cô ấy như vậy…”

Không đợi anh ta nói hết, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

04

Tiếng tát vang dội khắp lớp học.

Chu Hiểu Huệ hét lên thất thanh.

“Cậu làm gì thế?”

Tôi vẫy vẫy cổ tay.

“Làm gì á? Tôi đánh người đấy, cậu nhìn không hiểu à?”

Nửa bên mặt của Lâm Xuyên đỏ bừng vì cái tát, anh ta cứng cổ nói:

“Nếu không phải do cậu, mẹ tôi làm sao biết tôi đang giúp Chu Hiểu Huệ? Sao bà ấy lại tìm đến quán cơm của ba mẹ cô ấy?”

Tôi đã ra tay rồi, thì dứt khoát làm tới luôn.

“Cậu có não không? Tiền của cậu để ở đâu? Ở trong thẻ mà mẹ cậu mở cho cậu đấy.”

“Mỗi ngày cậu tiêu cả trăm cả ngàn, mẹ cậu không phát hiện ra à?”

“Tôi đi méc chuyện của cậu á?”

“Cậu nghĩ mình là ai? Liên quan gì đến tôi?”

Từng câu từng chữ của tôi đập thẳng vào mặt anh ta.

Lâm Xuyên đứng như bị đóng đinh tại chỗ, sắc mặt khó coi, thấp giọng gằn lên:

“Kỷ Linh Vân, cậu im miệng cho tôi!”

“Cậu bảo tôi im là tôi phải im chắc?”

Tôi nhấc túi ni lông đầy rác trên bàn lên, trực tiếp ném thẳng vào hai người họ.

Sau đó quay sang Chu Hiểu Huệ, lạnh lùng nói:

“Cậu không biết vì sao mọi người phải mua cơm nhà cậu à?”

“Nếu không phải do Lâm Xuyên ngày nào cũng chạy theo cả lớp, hết tặng quà lại bù tiền, không tiện từ chối, cậu nghĩ có ai thực sự thích ăn đồ nhà cậu làm không?”

Lâm Xuyên tức giận gào lên, cắt ngang tôi:

“Cậu nói đủ chưa?!”

Tôi bật cười, giọng điệu bình tĩnh nhưng sắc bén:

“Bị tôi nói trúng tim đen rồi hả? Giờ mới biết mất mặt?”

“Muộn rồi!”

“Muốn đổ nước bẩn lên đầu tôi? Cũng phải xem tôi có nhận hay không.”

“Tôi không ăn cơm hộp nhà cô ta, là phạm luật trời chắc?”