“Diệp Sâm uống rượu rồi, hay là thôi đi? Để tôi gọi tài xế cho cô ấy.”
Tống Thanh liền bước lên:
“Để tôi đưa cô ấy về.”
Tôi không quan tâm họ giằng co thế nào, chỉ kéo Kiều Thâm rời đi trước.
Trên đường về, tôi tò mò hỏi:
“Hai người họ có gì đó đúng không?”
Kiều Thâm nắm lấy tay tôi, chậm rãi vuốt ve:
“Em có thể để ý đến tôi nhiều hơn một chút được không?”
“Họ tự khắc sẽ giải quyết, em không cần bận tâm.”
Tôi nhìn anh ta:
“Anh không thấy chán sao?”
Anh ta sững lại một giây, sau đó kéo rèm che khoang sau xe lên, ôm tôi vào lòng, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm:
“Em chán rồi à?”
“Thư Thư, em đúng là muốn bị dạy dỗ mà.”
Tôi vòng tay ôm cổ anh ta, cười mắt cong như trăng khuyết:
“Không chán, cả đời cũng không chán.”
Anh ta không nói gì, chỉ cười khẽ.
Nhưng tối đó, trong phòng ngủ, tôi khóc đến khản cả giọng.
14
Ba ngày sau, đội ngũ PR chính thức lên tiếng làm rõ mọi tin đồn trước đó, từng chi tiết đều có bằng chứng rõ ràng.
Cùng lúc đó, hàng loạt scandal của Trình Tư Tư cũng bị phanh phui—
Không chỉ được bao nuôi, còn bắt tay với đạo diễn Dương, thậm chí còn là người trung gian dắt mối cho nhiều cô gái trẻ bị lạm dụng.
Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi, cô ta hoàn toàn thân bại danh liệt.
Tôi xem lại video đánh nhau hôm đó, đột nhiên cảm thấy Diệp Sâm thật sự thảm.
Trước đó tôi còn không biết cô ấy bị cuốn vào cuộc chiến thế nào, đến khi xem video mới phát hiện—
Cô ấy bị Trình Tư Tư kéo qua, vô tình trở thành tấm chắn đỡ cho tôi mấy cái tát.
Vừa cười vừa nhắn tin xin lỗi cô ấy trên WeChat.
Trên Weibo, dư luận hoàn toàn xoay chiều, những người từng mắng tôi đều lần lượt lên tiếng xin lỗi.
Cơn bão dư luận cứ thế cuốn tới cuốn lui, nhưng tôi cũng chẳng còn hứng thú để ý nữa.
Nhưng khi lướt tin, tôi bất ngờ thấy một bức ảnh.
Trong ảnh, tôi đang mặc váy mỏng, treo dây cáp quay cảnh bay lượn, còn Kiều Thâm thì đứng bên cạnh, cầm áo khoác chờ tôi, ánh mắt dịu dàng.T…h..u Đ.,,i,ế,.u N..g,,ư
Bức ảnh hơi mờ, hiển nhiên đã được chụp từ lâu.
Caption: [Tôi khóc đây, hóa ra Tổng Giám đốc Kiều đã yêu đậm sâu từ hai năm trước.]
Nhìn ảnh, tôi lập tức nhớ ra đó là khi tôi mới vào nghề được nửa năm.
Lúc đó, thời tiết âm 3-4 độ, tôi phải mặc trang phục mỏng tang để quay cảnh ngoài trời.
Để tạo hiệu ứng phiêu dạt, đạo diễn còn bật quạt gió thổi mạnh.
Sau vài ngày quay, tôi phát sốt, mơ mơ màng màng gọi cho Kiều Thâm.
Tối hôm đó, anh ta bay đến ngay.
Sáng hôm sau tôi không có cảnh quay, anh ta ở khách sạn chăm tôi cả ngày.
Hôm sau, tôi khỏe hơn một chút, nhưng vẫn còn vài cảnh ngoài trời.
Là một diễn viên mới, tôi không dám trì hoãn tiến độ.
Kiều Thâm không nói gì, nhưng ngày nào cũng cầm áo khoác đứng chờ bên ngoài.
Mỗi khi tôi quay xong một cảnh, anh ta lập tức quấn tôi vào giữa anh ta và áo khoác.
Anh ta ở bên tôi ba ngày, đến khi tôi quay xong hết cảnh ngoài trời mới rời đi.
Mùa đông năm đó lạnh vô cùng.
Nhưng thứ duy nhất tôi nhớ rõ, là vòng tay ấm áp và khô ráo của anh ta.
Tôi nhìn bức ảnh, cười ngốc nghếch, rồi lặng lẽ nhấn lưu lại.
15
Cơn bão dư luận dần lắng xuống.
Mọi thứ dường như đang dần trở lại bình yên.
Công việc của tôi vẫn tiếp tục, sắp tới là tham gia một chương trình thực tế ngoài trời rất hot.
Lúc đang trang điểm trong hậu trường, chuông báo cháy đột ngột vang lên, khói bắt đầu lan ra, cả khu vực rối loạn.
Trong lúc xô đẩy, tôi bị ai đó kéo vào một căn phòng chứa đồ nhỏ.
Là Trình Tư Tư.
Cô ta mặc một chiếc áo hoodie trùm đầu, sắc mặt tiều tụy, khóe miệng còn vết bầm.
Tôi kín đáo quan sát, thấy tay cô ta trống trơn, có vẻ như không định làm gì, chỉ muốn nói chuyện với tôi.
“Thư Ý, cô đắc ý lắm nhỉ? Tài nguyên, danh tiếng, tình yêu, cái gì cô cũng có.”
Cô ta đứng chặn ở cửa, tôi tìm một cái thùng giấy xa xa để dựa vào.
“Không có gì để đắc ý cả. Công việc, cuộc sống, không phải ai cũng như vậy sao?”
Trình Tư Tư bỗng bật cười, cười mãi đến khi nước mắt chảy xuống.
“Cô chắc không nhớ tôi đâu. Tôi và cô cùng bị đưa đi tiếp rượu hôm đó.”
“Nhưng cô được Kiều Thâm mang đi, còn tôi thì bị nhốt mãi trong căn phòng đó.”
“Có lúc tôi đã nghĩ, nếu hôm đó người anh ta chọn là tôi, liệu mọi thứ có khác đi không?”
“Cô có biết tôi ghen tị với cô đến mức nào không? Vì sao cô có thể có tất cả, còn tôi thì phải chịu đựng hết những thứ này? Vì sao chứ? Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thuốc men cho em trai mình thôi mà…”
Tôi chợt ngẩn người.
Quả thật tôi không nhớ cô ta, hôm đó trong phòng có mấy cô gái, nhưng tôi không kịp nhìn rõ từng người.
Tôi nhìn cô ta:
“Em trai cô… sao rồi?”
Trình Tư Tư ngẩng đầu, quệt đi nước mắt.
“Chết rồi.”
“Còn chưa đợi được tôi nổi tiếng, nó đã qua đời vì bệnh rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
“Đúng là tôi may mắn hơn cô một chút.”
“Nếu hôm đó không gặp Kiều Thâm, tôi chưa chắc đã giỏi bằng cô, cũng chưa chắc có thể kiên trì mà leo lên vị trí này.”
“Nhưng tôi chắc chắn một điều—nếu tôi đã rơi vào vũng bùn, không thể tự cứu mình, thì dù thế nào cũng sẽ không kéo người khác xuống.”
Trình Tư Tư đột nhiên im lặng, không biết có phải đang nghĩ đến những cô gái đã bị cô ta đẩy vào căn phòng đó hay không.
“Cô thì biết gì chứ? Nếu tôi không làm vậy, tôi đã sớm bị vứt bỏ, bây giờ còn chẳng biết đang trôi dạt nơi nào.”
Tôi không nói gì, lặng lẽ lùi về phía cửa.
Cô ta nhìn tôi, nhưng không cản lại.
Tôi mở cửa, nghe thấy cô ta thở dài.
“Con người ta, cuối cùng cũng không có số phận giống nhau.”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Cô ta quăng một phong bì xuống chân tôi.
Gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc cô ta, đôi mắt đỏ hoe nhưng nụ cười lại đầy ngạo nghễ.
“Thư Ý, tôi thật sự rất ghét cô. Nhưng cũng chỉ có cô mới giúp được tôi.”
“Thấy không, thế giới này đúng là một trò cười.”
“Tôi không hối hận, cũng sẽ không tự kiểm điểm. Tôi chỉ hy vọng lũ cầm thú đó đều chết hết đi.”
Nói xong, cô ta đạp lên thùng giấy, nhảy xuống.
Còn tôi, chưa kịp hoàn hồn, đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Tôi không biết vì sao mình khóc, nhưng nước mắt cứ trào ra như vỡ đê.
16
Trình Tư Tư chết rồi.
Phong bì cuối cùng cô ta để lại cho tôi là một danh sách rất dài.
Bên trong ghi lại danh sách những kẻ tham gia vào đường dây mại dâm trong giới giải trí suốt nhiều năm qua.
Từ hợp đồng bóc lột đến ép buộc tiếp rượu, tất cả đã tạo thành một chuỗi lợi ích khổng lồ.
Tôi báo cảnh sát, cũng công khai danh sách đó.
Người ký tên cuối cùng là Trình Tư Tư.
Sự việc gây chấn động cả xã hội, cảnh sát lập tức vào cuộc, tất cả những kẻ liên quan đều lần lượt bị bắt giữ.
Nhiều người bắt đầu thương tiếc cô ta, nhưng cũng có nhiều người không đồng tình.
Tôi không theo dõi thêm nữa.
Tôi chưa từng trải qua đau khổ của cô ta, nên không có tư cách đánh giá.
Nhưng tôi hy vọng, những cô gái bị nhốt trong căn phòng đó, giờ đây đều đã được tự do.
17
Cuộc sống và công việc vẫn tiếp tục như bình thường.
Nửa năm sau, tôi giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Nhưng tôi không ngờ, người trao giải cho tôi lại là Kiều Thâm.
Anh ta vừa xuất hiện, cả hội trường như bùng nổ.
Không chỉ fan hâm mộ, mà ngay cả các diễn viên, MC bên dưới cũng đồng loạt quắn quéo vì couple.
Anh ta đưa cúp cho tôi, đôi mắt mang theo ý cười.
“Chúc mừng cô Thư, mong rằng sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ ngày càng rực rỡ.”
Dưới khán đài lại bùng lên một trận hò reo.
Tôi nhận cúp, hốc mắt có chút nóng lên, phải dừng lại vài giây mới có thể nói lời cảm ơn.
Lúc lên sân khấu nhận giải, tôi đi cùng một nam diễn viên khác.
Lúc xuống, anh ta theo phản xạ đưa tay ra đỡ tôi.
Nhưng vừa đúng lúc, ánh mắt Kiều Thâm quét qua.
Anh ta lập tức giật mình, mở to mắt, rụt tay lại, sau đó lặng lẽ chuồn trước.
Tôi đi đến bên cạnh Kiều Thâm, cùng anh ta xuống dưới.
Buồn cười hỏi:
“Anh dọa người ta làm gì?”
Kiều Thâm khoác tay ôm eo tôi, thản nhiên đáp:
“Tôi dọa gì đâu? Chỉ là thấy tay cậu ta trắng trẻo thôi.”
Tôi: …
Về chỗ ngồi, tôi lén mở điện thoại xem Weibo, quả nhiên hot search đã nổ tung.
Khoảnh khắc nam diễn viên kia hoảng hốt rụt tay lại bị dân mạng cắt ra làm ảnh động, truyền tay nhau với tốc độ chóng mặt.
Cũng có những cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay tôi không phải nhẫn của nhãn hàng tài trợ, lập tức suy đoán phải chăng Kiều Thâm đã cầu hôn thành công.
Thật ra… chúng tôi đã lĩnh chứng rồi. T.h..u Đ.i…ế..u N..,g..ư
Tuần trước, tôi ngủ dậy, phát hiện trên tay có thêm một chiếc nhẫn.
Không phải cặp nhẫn đôi tôi từng mua trước đây.
Tôi hỏi anh ta sao không dùng nhẫn cũ, dù gì đó cũng là phiên bản giới hạn duy nhất trên thế giới.
Anh ta vừa đeo đồng hồ vừa thản nhiên đáp:
“Cái này cũng là độc nhất vô nhị.”
“Không thích à?”
Tôi thực ra rất thích, nhưng cố ý hỏi lại:
“Không thích thì đổi được không?”
Anh ta bật cười, véo eo tôi một cái.
“Hôm nay em cố gắng mọc thêm mười ngón tay nữa đi, tôi cho em đeo đầy nhẫn.”
“Đồ tham tiền.”
Hôm đó tôi có lịch trình nên không đi ngay được.
Sáng hôm sau, vừa dứt việc, chúng tôi liền đi đăng ký kết hôn.
Lễ trao giải kết thúc.
Kiều Thâm khoác áo khoác lên vai tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Về nhà thôi, bà Kiều.”
( Toàn văn hoàn )
Phiên ngoại: Góc nhìn của nam chính
Con mèo nhỏ tôi nuôi gần đây càng ngày càng bướng, cứ gầm gừ cắn người suốt ngày.
May mà nuôi lâu cũng quen.
So với trước đây lúc nào cũng nhút nhát, sợ gây phiền phức, thì như bây giờ lại sinh động hơn hẳn.
Chỉ có điều, đóng phim nhiều quá, đầu óc toàn nghĩ vớ vẩn về bạch nguyệt quang với thế thân.
Sau này phải kiểm soát kỹ tài nguyên của cô ấy, bớt nhận mấy cái kịch bản rác rưởi đó đi.
Ba tháng không gặp, vừa mới về đã bị Tống Thanh kéo đi tâm sự.
Phiền chết đi được.
Thích Diệp Sâm thì có bốn chữ thôi, hai mươi mấy năm còn không mở miệng nói nổi, đáng đời anh trai hắn cưới vợ rồi mà hắn vẫn còn độc thân.
Vốn định mượn chuyện liên hôn giữa hai gia đình để đẩy hắn một bước, nên tôi mặc kệ tin tức được tung ra.
Hắn có tiến triển gì không thì tôi không biết, nhưng tôi suýt bị chính mình hại chết.
Mèo nhỏ giận đến mức tháo nhẫn quăng vào mặt tôi, quay đầu chạy mất.
Tôi nhặt nhẫn lên đuổi theo, nhưng cô ấy biến mất không dấu vết.
Gọi điện duy nhất một lần chỉ để bảo tôi… dọn ra khỏi nhà.
Cũng may, vẫn còn biết đuổi tôi đi, chứ không phải tự mình nhịn ấm ức.
Ban đầu tôi định đến tìm cô ấy ngay.
Nhưng dự án ở Mỹ lại gặp vấn đề đúng lúc đó.
Không biết nuôi cái đám người này để làm gì nữa.
Tôi lập tức bay sang Mỹ trong đêm, trước khi đi còn dặn trợ lý Lâm theo dõi tin tức về cô ấy.
Trợ lý Lâm cũng coi như có chút tác dụng, vừa thấy tin bôi đen xuất hiện đã biết ngay phải sắp xếp vệ sĩ.
Tôi xem hết video đầy đủ, tra xét tình hình của Trình Tư Tư, biết cô ta còn chiêu cuối nên quyết định cứ để đấy đã.
Lúc này, con mèo nhỏ chắc chắn đang trốn trong khách sạn lén lút khóc rồi.
Rắc rối thật.
Mãi đến mấy ngày sau, tình hình mới ổn định, tôi lập tức bay về nước.
Thật sự không hiểu nổi fan của cô ấy chiến đấu kiểu gì mà yếu đến mức này.
Từng người từng người đều cãi không lại, bị đám anti đè bẹp dí.
Chút chuyện cỏn con này cũng phải để tôi ra tay.
Tôi đề nghị fan cô ấy nên đăng ký ngay một khóa học ở chỗ tôi, học cách đối phó với anti đi.
Cô ấy đã chặn hết mọi liên lạc, tôi chỉ có thể liên hệ qua Weibo.
Cũng may, cuối cùng cũng gặp được rồi. T..h.u Đ,,i,,ế…u N.g.ư
Mắt con mèo nhỏ sưng húp vì khóc, ba năm cộng lại cũng chưa từng khóc nhiều đến vậy.
Tôi cố nhịn không dỗ dành ngay lập tức.
Chuyện này mà không giải quyết rõ ràng, cô ấy sẽ cứ nhớ mãi không quên, phải nói rõ từng việc một.
Nhìn cô ấy vừa chột dạ vừa cố gắng cãi nhau, rõ ràng yêu muốn chết mà còn mạnh miệng, vừa đáng yêu vừa đau đầu.
Cô ấy luôn nghe lời người ngoài, nhưng lại không chịu nghe tôi nói.
Cái tính nết này cũng là do tôi nuôi mà ra, cuối cùng lại đổ hết lên đầu tôi.
Nhưng dù sao cũng dỗ xong rồi.
Con mèo nhỏ vẫn là cười lên trông đáng yêu nhất.
(Phiên ngoại hoàn)