Hoàng thượng thở hổn hển, chằm chằm nhìn hắn hồi lâu, rồi hung hăng buông tay, trầm giọng ra lệnh: “Truyền toàn bộ thái y trong Thái y viện tới đây!” M.ộ[t” C:hé/n T”iêu, Sầ/u]
Chúng thái y run rẩy quỳ dưới điện, nhưng không ai dám che giấu sự thật. Khi Thánh thượng xác nhận long thai trong bụng Hoàng quý phi đã được năm tháng, ánh mắt người quét một vòng quanh đại điện, giọng lạnh lẽo vang lên: “Chuyện hôm nay, nếu để lọt ra dù chỉ một chữ, trẫm muốn tất cả các ngươi chôn theo.”
Sau đó, Hoàng quý phi cùng Tiểu thái y bị bí mật đưa đến bạo thất.
Bên trong đã xảy ra chuyện gì, không ai biết. Chỉ biết rằng, sang ngày thứ hai, Ngự tiền thị vệ Tiêu Dật Trần bị kết tội trộm đồ quý trong hoàng cung mà bị tống giam. Cả nhà họ Tiêu, gồm ba mươi hai mạng người, đều bị áp giải vào địa lao.
Lúc đó, ta và đại ca đang ung dung thưởng trà, vui vẻ đọc thư tín do Quý phi gửi đến, thì một tiểu đồng từ Dược cốc hấp tấp chạy vào bẩm báo: “Phụ thân của Minh Hi đến thăm nàng.”
Ta và đại ca lập tức đứng bật dậy, không chút chậm trễ dùng hỏa chiết tử thiêu rụi phong thư trong tay.
Khi theo tiểu đồng bước ra ngoài, quả nhiên trông thấy Chương Hoài Chi đang sốt ruột đi qua đi lại trước cổng Dược cốc. Phía sau hắn, cỗ xe ngựa phủ rèm kín, nhưng tấm vải nơi cửa xe đã thấm đẫm máu tươi, loang lổ thấm ra ngoài.
Nhìn thấy ta và đại ca cau mày nhìn về phía xe ngựa, Chương Hoài Chi bỗng quỳ phịch xuống đất, giọng nói khàn đặc: “Ta không phải là người! Hôm ấy bị tiện nhân kia mê hoặc, khiến tâm tư tổn thương đến Vãn Đường. Hôm nay ta đã trừng trị ả ta, Vãn Đường, xin nàng hãy nể mặt Minh Hi mà tha thứ cho ta.”
Nói đoạn, hắn quỳ bước đến trước xe ngựa, vươn tay vén rèm.
Một luồng huyết khí nồng nặc tràn ra, ta theo bản năng cúi đầu nhìn vào trong, chỉ một thoáng, cả người cứng đờ, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Lần đầu gặp mặt, Lâm Phương Phi từng kiêu hãnh rạng rỡ, nhưng lúc này, toàn thân nàng đầy vết roi chằng chịt. Đôi mắt đào hoa ngày nào giờ ủ rũ rũ xuống, thần sắc tiều tụy, tựa như đã mất hết sinh khí, vô lực nằm sõng soài trên xe ngựa.
Đại ca nghiến răng, gằn từng chữ: “Chương Hoài Chi, ngươi điên rồi sao?”
Chương Hoài Chi dập đầu liên tục xuống nền đất lạnh lẽo, chẳng bao lâu trán hắn đã rách toạc, máu tươi túa ra, nhưng dường như hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Hắn ngước đôi mắt đầy vẻ đáng thương nhìn ta, giọng run rẩy: “Vãn Đường, sau khi nàng rời đi, ta mới hiểu được mình yêu nàng đến nhường nào. Những năm qua, ta đã quen với việc có nàng và Minh Hi bên cạnh.”
“Tất cả đều là lỗi của Lâm Phương Phi! Nếu không phải ả ta gửi thư dụ dỗ, ta cũng sẽ không hồ đồ đến mức cùng nàng hòa ly.”
“Vãn Đường, ta đã bỏ ả đàn bà hủy hoại tình cảm của chúng ta rồi. Đợi Minh Hi chữa khỏi hàn chứng, chúng ta về nhà, được không?”
Ta lười chẳng buồn nhìn khuôn mặt giả dối của Chương Hoài Chi thêm nữa, chỉ phân phó dược đồng tìm cáng, khiêng Lâm Phương Phi vào trong chữa trị cẩn thận.
Nữ dược đồng sau khi giúp Lâm Phương Phi rửa sạch vết thương, đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Tỷ tỷ Vãn Đường, đời này muội không muốn lấy chồng nữa, muội muốn ở lại Dược cốc, chữa bệnh cả đời.”
Ta không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ rắc thuốc bột lên những vết thương trên lưng Lâm Phương Phi. Rõ ràng nàng ta đã ngất đi, vậy mà vẫn vô thức nhíu chặt mày vì đau đớn. Cơn oán hận trong lòng ta với nàng ta cũng vì thế mà vơi đi phần lớn.
Kẻ gây ra mọi chuyện chính là Chương Hoài Chi. Là hắn phản bội hôn nhân, là hắn vong ân bội nghĩa.
Dù hôm nay là Lâm Phương Phi, hay Trương Phương Phi, hay Lý Phương Phi, chỉ cần hắn đã có ý định phản bội ta, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội.
Sư phụ của đại ca sau khi bắt mạch cho Lâm Phương Phi, khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Nha đầu này, nhiều nhất cũng chỉ còn một năm tuổi thọ.”
Lời này vừa vặn lọt vào tai Lâm Phương Phi, nàng ta vừa mới tỉnh lại, ánh mắt bình thản không gợn sóng, chỉ khẽ cười khổ: “Ngươi… vì sao lại cứu ta?” Mộ.t” C,hé/n Tiê/u Sầ[u:
Nữ dược đồng vừa mới giúp nàng băng bó vết thương, giọng nói thanh thoát cất lên: “Là thầy thuốc, sao có thể thấy chết mà không cứu?”
Lâm Phương Phi mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào ta, giọng trầm xuống: “Ngươi không hận ta sao?”
Ta không đáp những câu hỏi vô nghĩa đó, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi và Chương Hoài Chi đã hòa ly rồi?”
Lâm Phương Phi cười lạnh: “Ta không quyền không thế, đối với hắn vừa không có ân tình, lại chẳng giúp ích được gì, cũng chẳng biết diễn kịch. Cuối cùng, chỉ có thể nhận lấy kết cục bị ruồng bỏ.”
Ánh mắt ta sáng lên: “Hắn đã đưa hưu thư cho ngươi rồi?”
Lâm Phương Phi trợn mắt, từ bộ y phục rách bươm đầy vết máu lấy ra một tờ hưu thư đã bị thấm máu, rồi quăng đến trước mặt ta. Ánh mắt nàng ta tràn đầy châm biếm và khinh thường:
“Thôi Vãn Đường, một kẻ vô dụng như thế, ngươi lại coi như báu vật, hắn gọi là đến, đuổi là đi.”
“Ngươi mở to mắt mà nhìn kết cục của ta đây, ngươi không sợ sau này ngươi còn chẳng kịp lê thân đến được Dược cốc, đã mất mạng rồi sao?”
Nàng ta nghĩ xa quá rồi.
Ta chẳng qua là không muốn nàng ta tiếp tục bị liên lụy, rồi bị đem ra chém đầu mà thôi.
Nữ dược đồng chủ động xin được chăm sóc Lâm Phương Phi, ta cũng vui vẻ buông tay.
Dù lúc nàng ta bị thương, ta không thể thấy chết mà không cứu, nhưng khi nàng ta sống lại, nhìn thấy nàng ta, ta vẫn cảm thấy khó chịu. Tốt nhất vẫn là ít tiếp xúc thì hơn.
Sau khi ngâm thuốc xong, Minh Hi tinh thần sảng khoái, chủ động đề nghị cùng ta đi gặp phụ thân của nàng.
Ta có chút do dự: “Phụ thân ngươi nay đã đến bước đường cùng, nếu ngươi đi gặp hắn, có lẽ sẽ phá vỡ hình tượng người cha mà ngươi hằng giữ trong lòng bấy lâu nay.”
Minh Hi nắm tay ta, kéo ta đi về phía trước: “Một kẻ có thể đổi trắng thay đen, nhẹ nhàng quét sạch công lao ngoại tổ phụ giúp đỡ bao năm qua, có thể dễ dàng vứt bỏ mẫu tử chúng ta, thì trong lòng ta, hắn còn có cái gọi là hình tượng sao?”
Ta nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Kẻ cặn bã dễ thay đổi, giỏi diễn kịch, lại càng biết cách rơi nước mắt cá sấu. Để Minh Hi từ nhỏ được chứng kiến nhiều hơn, tai nghe mắt thấy, có lẽ cũng sẽ giúp nàng rèn luyện được bản lĩnh nhìn thấu lòng người, tránh xa kẻ tệ bạc.
10
Tiểu đồng gác cổng nói rằng, từ lúc chúng ta chữa trị cho Lâm Phương Phi, Chương Hoài Chi vẫn luôn quỳ ở đó, không hề nhúc nhích.
Đôi khi, ta không thể không cảm thán—trong cái khoản giả bộ đáng thương, Chương Hoài Chi quả thực là cao thủ trong các cao thủ.
Nhìn thấy ta và Minh Hi cùng bước ra, hắn rưng rưng nước mắt, giọng nói đầy ai oán: “Minh Hi, con nói xem, vì sao mẫu thân con luôn thiện lương như vậy? Cái ả tiện nhân kia từng nhục mạ nàng ấy đến thế, vậy mà nàng vẫn băng bó vết thương cho ả ta.”
Minh Hi lạnh nhạt đáp, gọn gàng dứt khoát: “Bởi vì người và súc sinh vốn có khác biệt.” M”ộ:t/ C]hé.n T/iêu, S”ầu.
“Ví dụ như phụ thân ngươi đây, chính là súc sinh, đương nhiên không thể hiểu được mẫu thân ta.”
Chương Hoài Chi rốt cuộc không thể diễn tiếp được nữa, tức giận đến mức muốn đứng dậy dạy dỗ Minh Hi một trận. Nhưng hắn đã quỳ quá lâu, vừa cử động liền lập tức ngã nhào, vô tình ngã thẳng xuống vũng máu mà dược đồng tức giận hắt xuống đất khi nãy.
Đầu, mặt, y phục hắn đều bị vấy bẩn, dơ bẩn không thể tả.
Minh Hi cúi đầu nhìn hắn đang chật vật bò dậy, rồi quay sang dạy ta: “Nương, sau này nhìn người nhớ kỹ, đừng có ai cũng coi là con người. Người xem, một khi dính vào, đúng là khiến người ta ghê tởm.”
Nhưng bất kể ta và Minh Hi chế giễu ra sao, Chương Hoài Chi vẫn cố chấp không từ bỏ, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ, nhưng vẫn quỳ rạp cầu xin ta tha thứ.
Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền kéo Minh Hi định đi tìm đại ca bàn bạc. Không ngờ vừa xoay người, suýt nữa đụng phải đại ca đang vội vã đi đến.
Hắn không nói một lời, trước tiên tung hai cước đá thẳng vào Chương Hoài Chi, sắc mặt lạnh băng, sau đó đưa cho ta một phong thư.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng sau khi đọc nội dung bên trong, ta hận không thể tung một cước đá chết Chương Hoài Chi ngay tại chỗ.
Việc Hoàng quý phi mang long thai vốn được che giấu kỹ lưỡng, vì thế Chương Hoài Chi không hề hay biết. Nhưng tất cả những giao dịch ngầm mà hắn thao túng trong kinh thành, đều lấy miếng ngọc bội mà hắn đã tặng ta làm tín vật.
Hắn có trong tay hai miếng ngọc giống hệt nhau. Trước mặt mọi người, hắn tặng ta một miếng như biểu tượng của tình nghĩa vợ chồng, nhưng sau lưng, hắn dùng miếng còn lại để ngầm ra lệnh cho thuộc hạ làm những việc khuất tất.
Người ngoài nếu điều tra, chỉ có thể kết luận rằng mọi chuyện đều do ta đứng sau thao túng.
Người này thực sự là độc dược.
Ngày đó, ta diễn trò đến mức ấy, vậy mà hắn vẫn có thể thuận nước đẩy thuyền, đào thêm một cái hố để chôn ta sâu hơn. Mộ/t, C.hé]n Tiê/u” Sầ[u:
Mà lần này, hắn cố tình quỳ ở cổng Dược cốc diễn trò, chính là muốn dụ ta quay về kinh, để trước khi Thánh thượng thanh toán Chương gia, hắn có thể đẩy ta ra làm kẻ chịu tội thay.
Trùng hợp thay, hôm đó khi cung nữ thân cận của Quý phi đến cáo giác việc tư thông, hắn lại đang ở ngoài thành đón Lâm Phương Phi, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.
Chỉ cần đem chuyện Hoàng quý phi làm loạn hậu cung đẩy lên đầu những nữ tử như ta, rồi hắn lại diễn một màn bị lừa gạt đáng thương, thì không chừng hắn thực sự có thể thoát tội.
Nhưng hắn lại quá coi thường người khác.
Hắn thực sự nghĩ rằng, ai cũng ngu ngốc như hắn tưởng sao?
Khi Ngự Lâm Quân ập tới, Chương Hoài Chi hoàn toàn sững sờ, kinh hoảng kêu lên: “Các ngươi bắt ta làm gì? Ta không biết gì cả! Kẻ đầu têu là Thôi Vãn Đường, tất cả đều do nàng ta làm!”
Nhưng thống lĩnh thị vệ mặt lạnh như băng, chẳng buồn nghe hắn la lối, trực tiếp áp giải hắn về kinh thành.
Thân thể Minh Hi sau vài lần ngâm thuốc đã hồi phục hơn phân nửa. Sư phụ của đại ca nói rằng, chỉ cần đến khi nàng tròn mười tuổi, ngủ trên giường ngọc ấm thêm hai năm nữa, bệnh hàn chứng có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Ngày chúng ta rời đi, Lâm Phương Phi đặc biệt đến tiễn biệt.
Nàng ta nhìn ta, giọng đầy áy náy: “Thôi Vãn Đường, xin lỗi… Ta chưa từng muốn tranh giành với ngươi. Chỉ là mẹ chồng cũ quá hà khắc, ta không chịu nổi những tháng ngày thủ tiết góa bụa, nên mới…”
Những ngày đối đầu gay gắt khi xưa dường như chỉ là ảo giác.
Ta thở dài, hỏi: “Ngươi chắc chắn không quay về kinh thành nữa?”
Lâm Phương Phi khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Đã sống đến ngần này tuổi, người đối tốt với ta nhất là Loan Loan. Những ngày tháng cuối cùng của đời ta, ta muốn ở bên cạnh nàng ấy.”
Ta nhìn tiểu dược đồng bên cạnh, lúc này đang ríu rít trách móc Lâm Phương Phi vì vết thương chưa lành mà dám chạy nhảy khắp nơi, bỗng không kìm được mà bật cười.
Thì ra, tiểu dược đồng của chúng ta không chỉ giỏi chữa thương ngoài da, mà ngay cả những vết thương trong lòng, nàng ấy cũng có cách chữa lành.
11
Hoàng quý phi đột ngột bạo tử.
Mấy cung nữ thân cận hầu hạ bên cạnh nàng vì không nỡ rời xa chủ tử, đều tự nguyện tuẫn táng theo. M”ộ,t/ C[hé:n T/iêu” Sầ/u]
Nguyên nhân khiến Hoàng quý phi mất mạng chính là do mật ong mà Chương gia tiến cống có độc.
Nàng đã sử dụng loại mật này suốt nhiều năm, khiến thân thể ngày càng suy nhược, ngay cả long thai trong bụng cũng không thể giữ được, chết yểu trong bụng mẹ.
Thánh thượng đại nộ, hạ lệnh xử lăng trì toàn bộ Chương gia, tịch thu toàn bộ gia sản.
Nhưng khi thị vệ tiến hành tịch biên tài sản, lại phát hiện Chương gia đã bán sạch toàn bộ nô bộc.
Cả phủ đệ rộng lớn, đến một thỏi bạc vụn cũng không còn.
Ngay cả những vật phẩm ngự ban từ Thánh thượng, Chương Hoài Chi cũng đem cầm sạch từ lâu.
Lúc này, mọi người mới vỡ lẽ, sau khi Chương Hoài Chi cử hành hôn lễ, vốn nghĩ rằng sẽ nhận được một khoản hỷ lễ kha khá. Ai ngờ, những kẻ đến chúc mừng đều cố tình bày trò “lễ bạc tình sâu”, tặng toàn những thứ vô dụng.
Vậy nên, sáng hôm sau sau ngày đại hôn, khi hắn nhìn đống thiệp đỏ đầy chữ “Hỷ”, những túi hương kết từ hoa hợp hoan tượng trưng cho bách niên giai lão, rồi cả những bức bình phong thêu tay mà đến đem bán cũng chẳng ai mua, hắn rốt cuộc chỉ có thể đem đồ đạc trong phủ đi cầm cố để duy trì cuộc sống.
Đến khi bán nốt món đồ cuối cùng được Thánh thượng ngự ban, Chương Hoài Chi lại chuyển ánh mắt sang đám nô bộc trong phủ, không đầy một tháng, đã bán sạch không còn một ai.
Vì vậy, lần này hắn tìm đến ta, không chỉ muốn ta đứng ra gánh tội thay hắn, mà còn muốn đòi lại toàn bộ của hồi môn và gia sản mà ta mang đi khi hòa ly.
Đáng tiếc, lần này, đôi chân đã mềm nhũn của hắn, không thể khiến bất cứ ai động lòng nữa.
Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.
Sau khi Chương gia bị xử lý xong, đại ca chính thức từ quan, rời khỏi Thái y viện.
Hắn nói, hắn vẫn thích cuộc sống tiêu dao như mây trôi nước chảy hơn.
Ta cũng đã thoát khỏi những ràng buộc phiền nhiễu của Chương gia, không còn phải gánh vác những công việc nội trạch vô nghĩa, cũng không cần duy trì những mối giao thiệp vô vị.
Vậy nên, ta bắt đầu dẫn Minh Hi đi nhìn ngắm thế giới trong sách vở—
Nơi có “Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên”,
Nơi có “Xuân giang thủy noãn áp tiên tri”.
Chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi.
Mẫu thân viết thư hỏi ta, rốt cuộc có định tái giá hay không.
Ta nghĩ, thành thân cũng chưa chắc đã là một bài học bắt buộc trong đời.
(Hoàn)