“Giờ đây, muội muội ta đã thăng làm Quý phi, lại còn mang trong mình long thai duy nhất của Thánh thượng.”
“Chương gia ta từ nay không cần phải dựa vào gia tộc sa sút của các ngươi nữa. Ta muốn đi theo trái tim mình, cưới nữ tử ta yêu thương làm bình thê.”
Người hắn yêu thương, là Lâm Phương Phi sao?
Vậy ta là gì?
Mười năm ta tận tâm tận lực vì Chương gia là gì?
Còn Minh Hi của ta, con bé lại là gì?
Ta siết chặt tay vú già, như thể có thể rút ra sức mạnh từ lòng bàn tay ấm áp ấy.
“Chương Hoài Chi, khi xưa chàng quỳ trước mặt cha mẹ ta cầu thân, đã nói những lời gì?”
Chương Hoài Chi thoáng chột dạ, ánh mắt né tránh.
Lâm Phương Phi ngoan cường lau nước mắt, giọng nói dịu dàng mà đáng thương:
“Tỷ tỷ, muội thề rằng muội sẽ không tranh giành với tỷ. Muội chỉ cần một góc nhỏ trong phủ, có thể từ xa lặng lẽ nhìn huynh trưởng Hoài Chi là đủ rồi. Trước kia muội bị người ta tính kế, uống phải thuốc lạnh, cả đời này không thể có thai nữa. Tỷ rộng lượng, ắt hẳn sẽ không để tâm chuyện này…”
Chương Hoài Chi liền đứng chắn trước nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta:
“Thôi đủ rồi, truy hỏi đến tận cùng như thế, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Trong mắt hắn tràn đầy thương hại, như thể việc ta truy cứu quá khứ là một điều nực cười đến mức đáng thương.
Ta cười nhạt, từng lời từng chữ đều lạnh lẽo:
“Vậy ra, khi xưa chàng muốn cưới ta, thực chất chỉ là coi trọng quyền thế của nhà họ Thôi. Nay Chương gia phát đạt, chàng không cần nhẫn nhịn nữa, có thể đường hoàng làm theo ý mình, cưới người trong lòng làm thê tử?”
Chương Hoài Chi ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Lâm Phương Phi, giọng dịu dàng như gió xuân:
“Nàng chấp nhận Phương Phi đi. Ta vẫn kính trọng nàng là chủ mẫu Chương gia. Hơn nữa, thân thể Phương Phi yếu ớt, sau này người kế thừa Chương gia, chỉ có thể là hài tử của nàng.”
Ta nhìn hai người bọn họ thâm tình đối diện nhau, hô hấp như bị nghẹn lại.
“Nếu như… ta không đồng ý thì sao?”
3
Chương Hoài Chi nhìn ta như nhìn một đứa trẻ cố chấp làm loạn:
“Thôi nào, Thôi Vãn Tường, chúng ta đâu còn là trẻ con nữa, đừng nói những lời ngây thơ ấy.”
“Giờ đây, Quý phi nương nương đang mang trong mình long thai duy nhất của Thánh thượng, hậu vị lại đang bỏ trống. Ngày sau, khi nàng sinh hạ hoàng tử, Thánh thượng tất sẽ lập nàng làm Hoàng hậu.”
“Lúc đó, Chương gia ta nào còn là kẻ mà nhà họ Thôi có thể đắc tội? Ta muốn cưới bình thê, e rằng nhà nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt mà chấp nhận.”
Người đàn ông trước mặt, khi nhắc đến nhà họ Thôi, trong mắt hắn không có chút kính trọng hay cảm kích nào. Chỉ có sự căm hận, uất ức, và cả khoái cảm khi nghĩ đến việc có thể giẫm đạp gia tộc ta dưới chân.
Nhưng năm đó, khi phụ thân hắn qua đời sớm, mẫu thân hắn ôm hai đứa con nhỏ chạy đến cầu xin nhà họ Thôi, là cha mẹ ta rộng lượng thu nhận bọn họ. Đ:ọ[c. T]r/u”yệ/n T.ạ[i P”a.g/e Mộ:t, c”hé.n T/iêu: Sầu/
Phụ thân ta thấy huynh muội Chương gia thông minh sáng dạ, liền đưa vào thư viện cùng con cháu nhà họ Thôi đọc sách, học chữ.
Năm đó, khi Chương Hoài Chi tham gia khoa cử, chính phụ thân ta đã đích thân tìm danh sư chỉ dạy cho hắn.
Sau khi hắn đỗ Thám hoa, cũng chính phụ thân ta tự mình lo liệu, sắp xếp con đường quan lộ cho hắn.
Lúc hắn cầu cưới ta, phụ thân còn cười mà chối từ:
“Con cháu nhà họ Thôi, chuyện hôn nhân tùy tâm mà định. Ngươi chớ vì ta đã từng giúp đỡ mà nghĩ đến chuyện báo đáp. Vãn Tường của chúng ta xứng đáng với tình yêu chân thành nhất trên đời này, chứ không phải trở thành công cụ để ngươi trả ơn.”
Là hắn đã tự mình nói rằng trong lòng hắn chỉ có ta. Rằng nếu cưới được ta, nhất định sẽ một đời một kiếp, vĩnh viễn không thay lòng.
Khi đó, ta đỏ mặt đứng sau tấm bình phong, lặng lẽ nghe trộm. Vì thế, cha mẹ mới gả ta cho hắn.
Chương gia nghèo túng, cha mẹ ta thương ta phải chịu khổ, liền mang nửa số gia sản của nhà họ Thôi làm của hồi môn, để ta có thể sống an ổn.
Nhưng bao năm qua, chính ta đã dùng số hồi môn đó để nuôi sống toàn bộ Chương gia.
Khi Chương Hoài Chi muốn đưa Chương Huệ Huệ vào cung, ta đã không đồng ý. Nhưng hắn và muội muội hắn kiên quyết muốn đi, ta cũng chỉ đành dốc lòng sắp xếp, chỉ mong nàng ta có thể sống yên ổn trong chốn cung đình hiểm ác.
Nhưng không ngờ, nàng ta không chỉ sống thoải mái, mà còn quá mức đắc ý.
Còn ta, một tấm chân tình, cuối cùng lại nuôi phải loài lang sói phản bội.
Ta đứng sững tại chỗ, trong mắt ngân ngấn nước.
Chương Hoài Chi nhíu mày, vẻ không kiên nhẫn:
“Đủ rồi, hôm nay là ngày tốt lành Phương Phi về phủ, đừng có bày bộ dạng đưa đám như vậy, nhìn thật xui xẻo.”
Hắn dời ánh mắt, lạnh nhạt ra lệnh:
“Vú già, đừng đứng ì ra đó nữa. Mau dẫn người đến dọn dẹp lại viện Khoái Tuyết đi, rồi đến khố phòng lấy giường Noãn Ngọc chuyển qua. Phương Phi thân thể hàn khí nặng, nằm giường ấy sẽ tốt cho sức khỏe.”
Ta hít sâu một hơi, từ sáng đến giờ tâm tình bị đè nén, đến lúc này đã dâng trào đến cực hạn.
“Khoái Tuyết viện là nơi của Minh Hi. Giường Noãn Ngọc là ta chuẩn bị riêng cho Minh Hi, khi còn nhỏ con bé từng rơi xuống nước, thân thể tổn thương, đến năm mười tuổi phải dùng để điều dưỡng.”
Lâm Phương Phi cắn môi, đôi mắt long lanh nước, giọng nói yếu ớt, đầy vẻ nhún nhường:
“Hoài Chi ca ca, không sao đâu, muội đã quen với thể chất hàn từ lâu rồi, Minh Hi quan trọng hơn. Cũng không cần phải đặc biệt sắp xếp viện cho muội, muội ở tạm phòng khách cũng được mà.”
Chưa đợi ta lên tiếng, “Chát!”
Một tiếng giòn tan vang lên, Chương Hoài Chi vung tay tát thẳng vào mặt vú già!
Hắn lạnh giọng quát:
“Ngươi nghe không hiểu lời ta sao? Phương Phi là thê tử của Chương Hoài Chi ta! Viện của Chương gia, giường của Chương gia, nàng ấy có gì không được dùng?”
Hắn ra tay tàn nhẫn, trên gương mặt trắng nõn của vú già lập tức hằn lên dấu tay đỏ rực.
Vú già lặng lẽ cào nhẹ lòng bàn tay ta, một động tác nhỏ, nhưng ta hiểu…
Bà ấy không muốn ta vì bà mà tranh cãi với Chương Hoài Chi.
Nhưng ta là do vú già nuôi lớn. Ở nhà họ Thôi, vú già cũng được coi như nửa bậc chủ nhân.
Ta nhu nhược, khiến bà ấy chịu nhục, vậy mà còn có thể tiếp tục nhịn được sao?
Lúc này, những lời dạy trong “Nữ tắc”, “Nữ giới” gì đó ta từng đọc, đều bị ta quẳng ra sau đầu. Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[
Ta vớ lấy cây chổi của gia nhân để bên cửa, vung lên, không chút do dự quất thẳng vào hai kẻ bỉ ổi đang ôm chặt lấy nhau trước mắt!
Vú già như ngầm hiểu ý, vươn tay giữ chặt Lâm Phương Phi.
Quản gia theo ta từ nhà họ Thôi cũng không hề chậm trễ, nhanh chóng ghìm lấy cánh tay của Chương Hoài Chi, miệng thì giả bộ can ngăn:
“Tiểu thư, bớt giận, tiểu thư à—”
Nhưng tay hắn lại giữ chặt không buông, để ta một chổi rồi lại một chổi, quất thẳng xuống cặp đôi đáng ghê tởm kia!
Chương Hoài Chi và Lâm Phương Phi giãy giụa, nhưng vú già và quản gia đều là người từng trải, tay chân nhanh nhẹn, làm sao để bọn họ dễ dàng thoát được?
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Cây chổi giáng xuống, tóc tai hai người rối bù, trên mặt, trên thân đầy vết quất!
Mãi đến khi lòng bàn tay ta đau rát, tê dại đến mức không còn sức siết chặt cán chổi, ta mới thả tay, vứt cây chổi xuống đất.
Chương Hoài Chi và Lâm Phương Phi, một người mặt đỏ bừng vì giận, một người nước mắt giàn giụa đáng thương.
Nhưng lúc này, ta chỉ thấy thoải mái. Thật sự thoải mái!
Chương Hoài Chi vùng khỏi sự kiềm chế của quản gia, tức giận quát lớn:
“Thôi Vãn Tường, nàng còn chút dáng vẻ của nữ tử không? Nhà họ Thôi dạy nàng thô lỗ vô lễ thế này sao?”
“Lập tức xin lỗi Phương Phi ngay! Nếu không, Chương gia ta tuy nhỏ, nhưng cũng không chứa nổi một vị Phật lớn như nàng!”
Ta quay đầu nhìn vú già.
Bà ấy đối diện với ánh mắt ta, không chút do dự gật đầu thật mạnh.
Như thể có người tiếp thêm sức mạnh, ta dứt khoát cất giọng, từng chữ đều rắn chắc, vang dội như đá rơi xuống đất:
“Nếu đã vậy, vị trí Chương gia chủ mẫu nhường lại cho nàng ta, ta tự nguyện hạ đường!”