Lập tức có fan tinh mắt nhận ra, đó là nhẫn cưới của một thương hiệu trang sức xa xỉ. M,ộ/t” C[hé/n: T]iê/u S.ầ/u

Chưa đầy một lúc sau, Đổng Thanh Thanh đăng ngay một bài viết mới.

Cô ta đính kèm hai bức ảnh.

Một bức là hình cô ta cúi đầu ăn cơm.

Bức còn lại là cận cảnh bàn tay phải.

Trên ngón áp út của cô ta, cũng có một chiếc nhẫn cùng kiểu với nhẫn của Thẩm Mặc.

Dòng caption đầy ẩn ý:

“Chỉ cần là anh làm, em đều thích.”

Hai bài đăng lập tức dấy lên cơn bão tranh luận trên mạng.

Động thái này của Đổng Thanh Thanh chẳng khác nào tuyên bố hẹn hò.

Nhẫn giống nhau, ảnh chụp khi ăn.

Cộng thêm câu caption đầy ám muội.

Chỉ trong phút chốc, một loạt fan couple của Đổng Thanh Thanh và Thẩm Mặc nổ ra.

“Mối tình giữa nữ minh tinh và thái tử gia quá đỉnh luôn!”

“Không ngờ chị dâu nhà hào môn lại là idol của tôi!”

“Bảo sao thái tử gia giấu vợ kỹ thế, hóa ra là Đổng Thanh Thanh!”

“Nhìn lại màn bày tỏ của cô ấy trên show hôm trước, ánh mắt e thẹn đó giờ đã có thể giải thích rồi!”

“Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này!”

Đọc tới đây, tôi giận đến mức suýt đập nát cái điện thoại.

Excuse me?

Bây giờ là cướp luôn chồng tôi đấy à?

Bước tiếp theo, có khi cô ta định thay thế tôi luôn rồi cũng nên.

Thẩm Mặc hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Anh vẫn vui vẻ múc canh cho tôi, hỏi tôi sao lại không ăn cơm.

Tôi buông đũa xuống.

Nắm lấy tay anh, đặt cạnh tay mình.

Lấy điện thoại chụp một bức hình hai tay đan vào nhau.

Cố ý để lộ ra nhẫn cưới của cả hai.

Chụp xong, tôi vẫn thấy chưa đủ.

Thế là chạy vào phòng ngủ, lôi từ ngăn kéo ra hẳn chín bộ nhẫn cưới khác.

Tất cả đều là do Thẩm Mặc mua cho tôi lúc kết hôn.

Anh còn mạnh miệng tuyên bố: “Mười ngón tay đều phải có nhẫn.”

Tôi kéo anh cùng đeo nhẫn, cả hai tay đều đầy những chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Hừ, Đổng Thanh Thanh thích bám vào tôi à?

Được thôi, có giỏi thì biến ra mười bộ nhẫn cưới rồi hãy nói chuyện!

Tôi chỉnh ảnh cẩn thận, đăng lên mạng.

Đợi xem Đổng Thanh Thanh bị vả mặt thế nào!

Vài phút sau, tôi nhận được hơn 99+ tin nhắn thông báo.

Thẩm Mạc bị tôi đày đi rửa bát, còn tôi thì ngồi một mình trên sofa mở Weibo.

Hai giây sau, tôi tức đến mức hét lên một tiếng long trời lở đất.

“Tôi xin hỏi, đám cư dân mạng này bị trúng tà hết rồi à?!”

Dưới bài đăng tôi vừa mới đăng lên,

Đổng Thanh Thanh vậy mà lại nhảy vào bình luận một câu:

“Kỹ thuật PTS giỏi ghê.”

Bình luận bên dưới lập tức bùng nổ.

Toàn bộ đều đứng về phía Đổng Thanh Thanh, mỉa mai tôi PTS để ké fame.

Còn có kẻ vu cho tôi là tiểu tam, cố ý phá hoại tình cảm của thái tử gia.

【Cười chết mất, Tạ Thu chắc phải tốn không ít tiền thuê người PTS đây nhỉ?】

【Nói gì thì nói, bàn tay này đúng là trông khá giống của thái tử gia đấy, tôi suýt chút nữa tin thật rồi.】

【Dựa vào đẳng cấp của Tạ Thu, làm gì có tiền mua nhiều trang sức thế, chắc là hàng chợ Taobao rồi hahaha!】

【Cô cũng mặt dày quá đấy, người ta khoe tình cảm mà cũng muốn chen vào làm kẻ thứ ba à?】

Được lắm, được lắm, hôm nay tôi đúng là được mở mang tầm mắt.

IQ của đám cư dân mạng này đúng là đáng lo ngại thật sự.

Quả nhiên vẫn là câu nói cũ—

Bạn không bao giờ có thể đánh thức một đám lợn chết đang giả vờ ngủ.

Tôi và Thẩm Mạc kết hôn đã hai năm nhưng chưa bao giờ công khai,

chỉ vì không muốn bị thế giới bên ngoài quấy rầy.

Không ngờ bây giờ nó lại trở thành con dao hai lưỡi, đâm ngược vào tôi.

Đổng Thanh Thanh có lẽ cũng muốn nhân cơ hội này để khuấy nước đục,

tìm cách tô vàng lên mặt mình. Mộ/:t C.hé]n T”iê,u Sầ[u”

Đến lúc này, tôi mới bắt đầu suy ngẫm:

Bấy lâu nay, tôi dường như luôn rơi vào vòng xoáy tự chứng minh.

Từng bước từng bước bị Đổng Thanh Thanh dắt mũi.

Vì cô ta chiếm thế chủ động, nên cư dân mạng luôn tin tưởng vào câu chuyện của cô ta trước tiên.

Tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn!

Nghĩ thông suốt điều này, tôi bỗng cảm thấy trước mắt bừng sáng.

Không do dự, tôi lập tức gọi cho anh trai.

“Anh, anh có thể đầu tư một show tạp kỹ không? Đúng, em làm khách mời, nhớ mời luôn cả Đổng Thanh Thanh.”

Sau đó, tôi nhắn tin cho em trai:

【Không phải cậu vẫn luôn muốn ghé phim trường à? Vài ngày nữa chị quay show, để chị gửi cậu thời gian và địa điểm.】

Làm xong những chuyện này, tôi quay sang nhìn Thẩm Mạc.

“Lấy cái giấy kết hôn mà anh giấu dưới gối như bảo bối ra đây.”

Thẩm Mạc sững người, sau đó ánh mắt rạng rỡ, vui sướng hỏi tôi:

“Thu Thu, cuối cùng anh cũng được công khai rồi sao? Có thể có danh phận chính thức rồi à?”

… Cái tên cuồng yêu này.

Tôi cố tỏ ra thần bí, siết chặt nắm tay.

Từ giờ phút này, tôi sẽ không còn né tránh hay che giấu thân phận của mình nữa.

Tạ Thu của quá khứ, người chỉ biết nằm chờ hết hợp đồng, đã không còn tồn tại.

Giờ đây, người quay trở lại chính là—Niên Hách Lộc Tạ Thu.

“Lần này, thứ thuộc về tôi, tôi sẽ đòi lại tất cả.”

Trận chiến này, tôi nhất định phải thắng!

Khi quản lý vui mừng gọi điện báo tin tôi được mời tham gia chương trình tạp kỹ, tôi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Giống như đã sớm đoán trước được chuyện này.

Quản lý sốt sắng khuyên nhủ tôi:

“Tạ Thu, thời thế thay đổi rồi. Đổng Thanh Thanh và thái tử gia thân thiết như vậy, lúc lên chương trình tốt nhất cô đừng chọc vào cô ta nữa.

“Chương trình này có thể là sân khấu cuối cùng trong sự nghiệp của cô đấy, hãy trân trọng nó.”

Tôi vẫy tay, cười nhẹ.

“Chị ơi, có khi đây lại là khởi đầu mới trong sự nghiệp của tôi thì sao?”

“Tôi với Đổng Thanh Thanh, ai tiêu đời còn chưa chắc đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Đổng Thanh Thanh.

Cô ta đang đứng trước ống kính, gương mặt rạng rỡ như tắm trong gió xuân, nhận phỏng vấn.

Từ sau khi cố tình gây hiểu lầm, khiến tất cả mọi người tưởng cô ta có liên quan đến thái tử gia, sự nghiệp của cô ta bỗng chốc bùng nổ.

Một màn “cáo mượn oai hùm” hoàn hảo.

Chính vì thế, khi tôi nhờ anh trai đầu tư chương trình tạp kỹ và mời cô ta tham gia, cô ta không hề nghi ngờ mà lập tức đồng ý.

Mà cũng đúng ý tôi rồi.

Kết thúc phỏng vấn, Đổng Thanh Thanh cố tình đi về phía tôi.

Cất giọng đầy vẻ đắc thắng:

“Tạ Thu à, cô đấu không lại tôi đâu.”

“Từ giờ trở đi, gặp lại tôi, cô ngay cả cơ hội xách giày cho tôi cũng không có, đừng nói đến chuyện đóng phim chung.”

Tôi nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô ta, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Không che giấu sự khinh thường, tôi lật mấy cái mắt trắng.

“Đi nhiều bên sông, làm sao có chuyện không ướt giày.” M”ộ[t/ C:hé.n Ti/ê]u S”ầu,

“Đổng Thanh Thanh, đừng chơi với lửa, kẻo tự đốt mình đấy.”

Nghe xong, Đổng Thanh Thanh cười phá lên, như thể tôi vừa nói chuyện nực cười nhất thế gian.

“Dựa vào cô bây giờ mà dám đe dọa tôi?”

“Cô tin không, chỉ một câu nói của tôi cũng có thể khiến cô vĩnh viễn cút khỏi giới giải trí?”

Ui chao, được trao chút ánh sáng thì rực rỡ, cho tí màu đã muốn mở cả xưởng nhuộm rồi đây.

Nghe giọng điệu chắc nịch của cô ta, không biết còn tưởng cô ta là nhân vật quyền lực nào.

Dám đến trước mặt tôi dọa nạt?

Tôi nhướng mày, cố ý làm bộ sợ hãi.

“Ui, tôi sợ quá đi mất.”

“Vậy cô ra tay nhanh lên đi nhé, đừng để tôi phải đợi lâu quá.”

Tôi cười tít mắt nhìn cô ta, còn cố ý nháy mắt mấy cái, giọng điệu khoa trương.

Chủ yếu là khiến cô ta tức đến phát điên nhưng chẳng làm gì được.

Nhìn bóng lưng Đổng Thanh Thanh chạy đi vì tức đến mức chịu không nổi, tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.