Rồi tất cả chìm vào im lặng.
Tôi không đủ can đảm để nhìn qua mắt mèo lần nữa.
Nhưng tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên ngoài thê thảm đến mức nào.
Giữ bình tĩnh lại, tôi chợt nhận ra cô gái đối diện không thực sự tìm tôi để nhờ giúp đỡ.
Cô ấy chỉ muốn tôi mở cửa, để làm mồi cho con rắn kia, đổi lấy mạng sống của cô ấy.
Nếu tôi mở cửa lúc đó… có lẽ tôi đã trở thành thức ăn cho nó.
Nhưng con rắn này đã cắn chết shipper, sao vẫn còn lang thang tìm kiếm con mồi?
Chẳng lẽ… trong tòa nhà này không chỉ có một con rắn?
Tôi lập tức báo tình hình cho ban quản lý, yêu cầu họ kiểm tra camera giám sát để xác định vị trí con rắn.
Cư dân trong nhóm chat bắt đầu xôn xao, yêu cầu ban quản lý nhanh chóng xử lý con rắn này.
Nhưng quản lý cũng bất lực.
Tình hình hiện tại quá nguy hiểm, họ không thể cử người vào tòa nhà, chỉ có thể chờ đội chuyên nghiệp đến xử lý.
Sau đó, họ cập nhật một tin khiến mọi người lạnh sống lưng—
Con rắn vừa xuất hiện trên camera cách đây ít phút, đột nhiên biến mất không dấu vết.
Họ đã kiểm tra toàn bộ camera nhưng không tìm thấy bất cứ hình ảnh nào về nó.
Có người táo bạo đưa ra suy đoán:
“Chẳng lẽ con rắn này thành tinh rồi? Biết cách trốn camera?”
Nhóm chat lập tức nổ tung, ai cũng đưa ra đủ loại suy đoán.
【Có khi nào có người nuôi nó không? Sao nó lại có vẻ quen thuộc với từng tầng lầu như vậy?】
Tôi cũng cảm thấy có người đã cố tình che giấu nó.
Đúng lúc này, mẹ bỉm sữa phòng 606 bỗng dưng chỉ trích tôi:
【Có khi nào là 908 nuôi rắn rồi giả vờ kêu cứu không?】
Tôi chỉ muốn cảnh báo mọi người, vậy mà lại bị nghi ngờ.
Thay vì tranh cãi, tôi chọn cách im lặng.
Ngay sau đó, ban quản lý gửi hình ảnh da rắn mới lột, yêu cầu mọi người kiểm tra xem có phải rắn nhà mình nuôi hay không.
Tôi phóng to bức ảnh lên và lập tức nhận ra—
Thoạt nhìn, nó giống hệt bộ da rắn tôi đã thấy lúc đầu.
Nhưng nếu quan sát kỹ, hoa văn trên da hoàn toàn khác nhau.
Điều đó chứng minh, trong tòa nhà này không chỉ có một con rắn.
Hơn nữa, bộ da này còn lớn hơn bộ trước rất nhiều.
Tôi do dự không biết có nên nói sự thật với ban quản lý hay không.
Đúng lúc đó, có tin nhắn mới trong nhóm—
“Con rắn đã bị bắt!”
Ban quản lý còn gửi một đoạn video bắt rắn.
Nhưng khi tôi xem kỹ…
Con rắn trong video hoàn toàn không thể là con đã lột ra hai bộ da khổng lồ kia.
Nhưng cư dân trong nhóm lại chẳng hề nghi ngờ.
Họ bắt đầu ăn mừng, gửi hàng loạt biểu tượng ngón cái khen ngợi ban quản lý làm việc hiệu quả.
Tôi không biết phải nói gì.
Dù sao tôi vẫn còn phải sống ở đây.
Nếu ngay bây giờ vạch trần lời nói dối của họ, có khi tôi sẽ bị ban quản lý nhắm đến.
Quan trọng hơn, tôi vốn đã quyết định không lo chuyện bao đồng nữa.
Nhưng lý trí bảo tôi không thể im lặng.
Tôi vẫn lựa chọn nói ra sự thật.
Ngay lập tức, ban quản lý phản bác, khẳng định chắc chắn con rắn đã bị bắt.
Thậm chí, quản lý tòa nhà đích thân gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy, tôi đã bị mắng xối xả. Đọ.c T”r[u/yện Tạ/:i P]a,g.e Mộ[t, c]hé/n Ti:ê.u Sầ”u
Ông ta còn không ngại uy hiếp:
“Cư dân như các người chỉ giỏi gây rắc rối! Tôi cảnh cáo các người, nếu còn muốn sống yên ổn ở đây, tốt nhất hãy im miệng!”
Đề phòng bất trắc, tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc gọi.
Nhóm chat bắt đầu chia thành hai phe.
Một bên tin tôi, kêu gọi mọi người đừng manh động.
Bên còn lại tin vào ban quản lý, đã chuẩn bị trở lại sinh hoạt bình thường.
Tôi cũng nhắn tin cho Lý Nhược Y, bảo cô ấy nhanh chóng về nhà, đừng đứng xem náo nhiệt.
Cô ấy là kiểu người thích hóng chuyện, tôi sợ cô ấy bất cẩn rồi gặp chuyện không hay.
Nhưng từ lúc gửi tin nhắn cuối cùng cách đây hai mươi phút, cô ấy không còn trả lời tôi nữa.
Nghĩ đến chuyện này, tôi đi ra ban công, nhìn xuống dưới xem cô ấy có còn ở đó không.
Không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Chắc là đã về nhà rồi?
Ngay lúc tôi cúi đầu xuống, một cảnh tượng khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Một cái đuôi rắn khổng lồ đang lơ lửng trên ban công của một căn hộ phía dưới.
Và cửa kính của căn hộ đó…
Chưa đóng chặt.
Tôi vội chụp ảnh và gửi vào nhóm, nhắc nhở các cư dân tầng dưới chú ý.
Bà mẹ bỉm sữa ở phòng 606 nổi điên, cô ấy nhận ra chiếc khăn lau miệng của con trai cô ấy đang treo trên ban công.
Trong hàng loạt tin nhắn giọng nói của cô ấy trong nhóm,
cô ấy liên tục la hét:
“Đó là nhà tôi! Mọi người mau cứu con tôi đi!”
“Nhà tôi chỉ có mẹ chồng và con trai tôi ở nhà! Mẹ chồng tôi sao không đóng cửa sổ lại!”
Nhóm im phăng phắc, mọi người đều hiểu rằng nếu phản hồi thì sẽ phải đi giúp đỡ.
Nhưng chẳng ai muốn mạo hiểm.
Bà mẹ bỉm sữa liên tục tag ban quản lý, nhưng bên quản lý vẫn giả vờ không biết.
Tôi không đành lòng, nhắc cô ấy nhanh chóng gọi về nhà thông báo cho mẹ chồng,
tìm nơi an toàn trốn đi, chờ rắn tự rời đi.
Mười phút sau, bà mẹ bỉm sữa bắt đầu thêm tôi vào nhóm trò chuyện.
Cô ấy gọi video liên tục, tôi không nghe.
Giờ phút này, ai cũng đang lo sợ.
Tôi không muốn gây rắc rối cho bản thân.
Bà mẹ bỉm sữa kiên quyết yêu cầu tôi phải đến nhà cô ấy kiểm tra tình hình, tốt nhất là mang con trai và mẹ chồng cô ấy về nhà tôi để bảo vệ.
Dù sao thì hiện tại không rõ vị trí của con rắn, tôi không thể vội vã ra ngoài.
Dù không có rắn trong hành lang, nhưng không biết con rắn trong nhà cô ấy còn ở đó không, nếu tôi đi thì chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Chờ đợi tại chỗ là cách tốt nhất.
Hơn nữa, tôi đã cố gắng nhắc nhở cô ấy, tôi đã làm hết khả năng của mình.
Tôi cứng rắn không trả lời.
Bà mẹ bỉm sữa trực tiếp tag tôi trong nhóm chủ nhà: Đ:ọ[c. T]r/u”yệ/n T.ạ[i P”a.g/e Mộ:t, c”hé.n T/iêu: Sầu/
“908, sao bạn không nhận cuộc gọi video của tôi? Bạn không định cứu người sao?”
Vì cuộc xung đột chuyển hướng, các cư dân khác bắt đầu chỉ trích tôi.
Tin nhắn trong nhóm lập tức đầy ắp.
“Đúng rồi, nếu bạn đã thấy thì phải ra tay giúp đỡ!”
“Chúng ta là hàng xóm mà, giúp đỡ là chuyện bình thường. Cô 606 chỉ có mình con và mẹ chồng, 908 đừng ích kỷ quá!”
Những người này thật sự không hiểu chuyện.
Vừa rồi họ im lặng, giờ lại làm như mình là người tốt.
Tôi giận dữ trả lời ngay:
“Những người nói vậy, sao các bạn không đi giúp đi?”
“Tôi đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, đóng cửa sổ lại, đừng ra ngoài. Họ không nghe lời, giờ lại trách tôi?”
“Phòng 608, 605! Một người ở bên cạnh, một người đối diện, sao các bạn không đi?
Chuyện đơn giản mà, sao không giúp đi?”
Ngay lập tức, cuộc trò chuyện chuyển hướng.
Cư dân phòng 608 nói không có ở nhà, cư dân phòng 605 đổi ý đồng tình với tôi.
Bà mẹ bỉm sữa vẫn không ngừng lo lắng.
Tin nhắn mới nhất mà cô ấy gửi cho tôi đã bắt đầu cầu xin:
“Em gái ơi, con tôi chưa đầy một tuổi, cầu xin em giúp tôi đi!”
Cô ấy còn gửi video mẹ chồng cô ấy quay lại cho tôi.
Đứa trẻ trong video cứ khóc ngằn ngặt, mặt đỏ bừng, trông rất tội nghiệp.
Mẹ chồng cô ấy đang đi qua lại trên sàn gỗ trong phòng ngủ để dỗ đứa trẻ.
Tôi vội vàng bảo cô ấy, rắn rất nhạy cảm với sự rung động, đừng làm loạn nữa.
Sau khi nhận được phản hồi từ tôi, bà mẹ bỉm sữa liên tục cảm ơn.
Trong vài phút, cô ấy gửi cho tôi cả chục video, liên tục hỏi tôi có rắn không?
Sau đó cô ấy thậm chí còn đề nghị mẹ chồng cô ấy thêm tôi vào, mở video để tôi giúp trông trẻ.
Làm sao có người lại quá tham lam như vậy?
Tôi từ chối yêu cầu của cô ấy và bảo cô ấy nếu lo lắng thì hãy gọi cho ban quản lý và cứu hỏa.
Mà nói gì thì nói, cứu hỏa sao vẫn chưa đến?
Đã hơn 20 phút trôi qua rồi.
Đột nhiên bà mẹ bỉm sữa gửi tin nhắn cho tôi:
“Mẹ chồng tôi bị rắn cắn rồi! Mau đi cứu bà ấy đi!”
Làm sao lại có chuyện đó? Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[