Sắc mặt Tả Bồi Phong khựng lại.
Ngón tay anh ta co lại, giọng nói cũng thấp hơn:
“Tôi không muốn dây dưa.”
“Chỉ là… muốn xếp hàng ở gần em một chút.”
“Tôi không có WeChat của em, số lạ em cũng không nghe, ngoài cách này, tôi không còn cách nào khác.”
“Tôi chỉ muốn nếu em quay đầu lại, người em thấy đầu tiên là tôi.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt băng giá:
“Nhưng vấn đề là—”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Ngày nào cũng chỉ nhìn một khuôn mặt, tôi cũng chán rồi, được chưa?”
Đôi mắt Tả Bồi Phong thoáng hiện lên một sự mất mát đến mức chính anh ta cũng không biết phải làm sao.
Mi mắt rũ xuống, gật đầu nhẹ:
“Được.”
“Vậy thì tôi lén theo sau em.”
“Không để em thấy tôi.”
“Em chỉ cần biết tôi vẫn ở đây là được.”
Một cơn tức giận bùng lên, giọng tôi cũng cao hơn vài phần:
“Tả Bồi Phong, anh còn biết xấu hổ không?”
“Anh cũng nghĩ ra cái trò tự lừa mình lừa người này à?”
Tả Bồi Phong nhìn tôi, con ngươi đen láy.
Khẽ cười khổ:
“Trước đây, tôi vì giữ mặt mũi mà thành ra thế này.”
“Bây giờ, sắp mất vợ rồi, tôi còn cần thể diện làm gì nữa…?”
Tôi siết chặt nắm đấm: “Anh—!”
“Tôi sai rồi.” T,h.u Đ.iế,u, N,g.ư.
Anh ta ngẩng đầu, giọng điệu nhận lỗi trơn tru như nước chảy.
Nhưng rõ ràng, anh ta không hề có ý định thay đổi!
“Tôi không thể lại để mất dấu em nữa, Từ Lạc…”
Bàn tay đang đưa lên đeo tai nghe của tôi chợt khựng lại.
Nhưng tôi vẫn quay đầu đi, dứt khoát nhét tai nghe vào.
Tôi nhắm mắt lại.
25
Tôi không biết Tả Bồi Phong đã làm thế nào.
Chỉ biết rằng trong suốt ba tháng tiếp theo, anh ta thực sự không hề xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ có những lúc cần quay lại Đế Đô để xử lý công việc…
Anh ta mới đến tìm tôi, hỏi điểm đến tiếp theo của tôi là đâu.
Mỗi lần như vậy, tôi đều nói dối.
Mỗi lần như vậy, anh ta đều tin.
Nhưng vẫn cứ hỏi.
“Chắc là cũng không dám không hỏi chứ gì.”
Tần Hành ngồi trên ghế sofa trong phòng tôi, cầm xiên thịt nướng, cười bất đắc dĩ.
Dạo gần đây, trung tâm đào tạo sửa chữa, được nghỉ mấy ngày.
Thế là anh ấy bắt chuyến bay gần nhất, bay thẳng đến thành phố mà tôi đang du lịch.
Mới tới nơi vào rạng sáng, đồ ăn đều đặt hàng tận nơi.
“Tôi biết thêm một chuyện rồi.”
“Dù không muốn nói lắm, nhưng…”
Tần Hành dừng lại một chút, cúi mắt thở dài:
“Không nói thì có lỗi với lương tâm quá.”
Lon bia trong tay bị bóp nhẹ đến biến dạng.
Tần Hành cười khổ:
“Khoảng thời gian từ khi chúng ta rời Đế Đô cho đến khi trung tâm khai trương…”
“Lý do Tả Bồi Phong không đến tìm cô.”
“Là vì anh ta đã quỳ suốt bốn ngày trước cửa phòng bố mình, chịu thua.”
“Toàn bộ điều kiện mà bác trai đưa ra để thuần phục anh ta, anh ta đều chấp nhận.”
“Chỉ có một yêu cầu duy nhất—đừng ngăn cản anh ta theo đuổi cô.”
“Cả đời này, chỉ cần có cô.”
Gần như ngay lập tức.
Tôi nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Tả Bồi Phong.
Cùng với cơn ho dai dẳng chưa từng dứt của anh ta.
Có lẽ…
Là do liên tục làm việc không ngừng nghỉ mà kiệt sức thôi.
Căn phòng rơi vào im lặng vài phút.
Tần Hành không nói thêm gì.
Tôi mím môi, gom túi rác trên bàn trà lại.
Đứng dậy:
“Tôi ra ngoài vứt rác.”
“Anh về phòng mình đi.”
Thực ra trong phòng có thùng rác.
Chỉ là tôi không muốn nghe thêm nữa.
Tần Hành hiểu điều đó.
Nên cũng không ngăn tôi lại.
26
Tôi hoàn toàn không ngờ tới.
Khoảnh khắc mở cửa cầu thang.
Một người ngã xuống ngay trước chân tôi.
Bóng người xuất hiện bất ngờ khiến tôi giật nảy mình, theo phản xạ hét lên một tiếng ngắn.
Nhưng ngay sau đó, tôi sững sờ:
“Tả Bồi Phong?”
Anh ta ngồi bệt dưới đất, nét mặt trông có vẻ bối rối cực độ.
Cổ tay phải bị một sợi dây treo vào tay nắm cửa, như thể vừa bị trói vào đó cả đêm.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức giật tay ra, luống cuống đứng dậy.
“Tôi… tôi không có ý…”
“Anh đang làm gì ở đây?”
Cánh tay vẫn còn vương dấu vết bị trói.
Ngồi bệt trên sàn cầu thang, mắt còn mơ màng vì thiếu ngủ.
Khung cảnh trước mắt… tôi không thể nào lý giải nổi một cách hợp lý.
“Tôi không biết em sẽ ở đây bao lâu, cũng không biết chuyến bay của em là mấy giờ.”
“Nếu ngủ trong phòng, tôi sẽ không nghe thấy em rời đi.”
“Treo tay lên một chút, cánh tay sẽ tê, giấc ngủ sẽ nhẹ hơn.”
“Nếu có ai bấm thang máy xuống tầng, tôi sẽ tỉnh…”
Vừa nói, Tả Bồi Phong vừa kéo nhẹ tay áo hoodie đen xuống.
Nhưng tôi đã thấy rõ những vết đỏ hằn trên cổ tay anh ta.
“Tả Bồi Phong, anh đúng là có bệnh thật đấy!”
Tôi ném mạnh rác vào thùng.
Hít sâu một hơi, nhìn anh ta đầy thất vọng, rồi quay người rời đi.
Nhưng Tả Bồi Phong bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng nói đầy hoảng loạn:
“Tôi không phải… chỉ là…”
Câu nói ngập ngừng.
Cuối cùng, chỉ còn lại một tiếng thở dài bất lực.
Anh ta cúi đầu, lại một lần nữa nhận lỗi:
“Đừng giận.”
“Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Sẽ không để em nhìn thấy tôi nữa.”
Tôi nhắm mắt, hít sâu vài giây.
Rồi dùng sức giật tay ra khỏi tay anh ta.
“Muốn tự hành hạ đến chết thì biến xa tôi ra.”
“Đừng chết ngay cạnh tôi.”
27
Tần Hành đã ở lại đây với tôi năm ngày.
Không biết có phải do những lời tôi nói đêm đó có tác dụng không.
Tả Bồi Phong không xuất hiện nữa.
Nhưng theo quy luật trước đó, cứ mỗi chu kỳ năm ngày, anh ta lại phải về Đế Đô xử lý công việc.
Rồi sẽ đến hỏi tôi điểm đến tiếp theo.
Giờ không hỏi.
Chắc là đã đi rồi.
Cũng tốt.
Dù sao anh ta có hỏi, tôi cũng sẽ lừa anh ta mà thôi.
T,h.u Đ,i,ế,u Ng,ư
“Anh ta nhập viện rồi.”
Trên chiếc taxi đến sân bay.
Tần Hành không biết đã nhìn tôi bao lâu.
Bất chợt lên tiếng.
Tôi sững người:
“Cái gì?”
“Cơ thể quá sức chịu đựng, kiệt quệ, ngất xỉu trong cầu thang.”
“Tôi là người đưa anh ta vào viện.”
Tần Hành nói xong, bỗng nhiên thở dài.
Đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng điệu nhẹ nhõm hơn:
“Đi xem anh ta đi.”
“Xem thử trong túi áo anh ta có gì.”
“Tôi phục rồi, với cái tính này của anh ta, người bình thường không thắng nổi đâu.”
“Tôi đảm bảo, cô đi xem một chút, chắc chắn không thiệt.”
28
Tả Bồi Phong nhập viện vì kiệt sức.
Liên tục di chuyển qua lại, thiếu ngủ trầm trọng.
Đôi môi nhợt nhạt, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh truyền dịch.
Trên đùi vẫn đặt máy tính, gương mặt nghiêm túc trong một cuộc họp online.
Nhưng khi thấy tôi bước vào, toàn bộ vẻ lạnh lùng xa cách ngay lập tức tan biến.
Đôi mắt u tối bỗng sáng bừng lên:
“Lạc Lạc…”
Bên đầu dây kia, bác gái bật cười, trêu chọc:
“Tên tra nam sắp chết lại thấy ánh sáng rồi hả?”
Tả Bồi Phong chậc một tiếng, vội tắt laptop, nhìn tôi:
“Sao em lại đến đây?”
Sắc mặt tôi không hề dễ chịu.
Không trả lời, chỉ lặng lẽ bước đến giá treo đồ bên cạnh giường bệnh.
Luồn tay vào túi áo khoác lông của anh ta.
Sắc mặt Tả Bồi Phong khẽ biến đổi.
Nhưng anh ta không ngăn cản.
Chỉ ngồi yên trên giường, yên lặng nhìn tôi.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một tờ giấy được gấp vuông vắn trong túi trong của anh ta.
Chỉ mới nhìn lướt qua một dòng chữ…
Tôi hít vào một hơi lạnh ngắt.
T,h.u Đ,i,ế,u Ng,ư
Di chúc?
【Tôi, Tả Bồi Phong, nguyện hiến tặng toàn bộ tài sản, bao gồm động sản và bất động sản, vô điều kiện cho cô Từ Lạc. Có hiệu lực sau khi tôi qua đời.】
Ngón tay tôi hơi run lên.
Hơi thở trở nên khó khăn:
“Anh không sợ bố mẹ mình tức chết sao?!”
“Họ biết rồi.”
Tả Bồi Phong cười nhẹ, thản nhiên như không có gì xảy ra:
“Nên em không cần lo lắng về việc tôi thật sự chết bên cạnh em.”
“Tôi có để lại di chúc mà.”
“Chỉ là…”
“Có thể cầu xin em lần này đi chậm một chút được không?”
“Hiện tại tôi có hơi không theo kịp…”
29
Có bệnh.
Tả Bồi Phong, anh đúng là có bệnh thật!
Đây mà là chuyện một người bình thường có thể làm ra được sao!?
30
Tôi ném mạnh tờ di chúc trở lại giường bệnh.
Xoay người, bỏ đi ngay lập tức.
Tả Bồi Phong hoảng lên, giọng nói run rẩy:
“Từ Lạc! Điểm đến tiếp theo của em là đâu?”
Bước chân tôi đột ngột khựng lại.
Ngón tay bên người run lên dữ dội.
Nhưng không quay đầu lại.
Giọng anh ta trở nên trầm thấp, đầy hụt hẫng:
“Gạt tôi cũng được.”
Tôi quay phắt lại, bước nhanh đến bên giường bệnh, giơ tay tát thẳng một cái thật mạnh.
Suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi chửi thề với ai đó:
“Đồ ngu!”
Mặt Tả Bồi Phong lệch sang một bên vì cú tát.
Anh ta mím môi, vậy mà lại cười.
“Vậy, điểm đến tiếp theo của em là đâu?”
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, hít vào đến năm lần.
Tôi nhắm mắt, nghiến răng:
“Lạc Dương!”
Tả Bồi Phong khựng lại:
“Cái này em từng dùng để lừa tôi rồi, đổi nơi khác đi.”
Tôi lười phản ứng, quay đầu bỏ đi.
Cảm giác ở thêm một giây nữa, tôi sẽ lại chửi bậy mất.
“Tin thì tin, không tin thì thôi!”
Căn phòng bệnh yên lặng vài giây.
Sau đó, một giọng nói vui mừng đến cực điểm, thậm chí còn lẫn cả tiếng nghẹn ngào vang lên:
“Tin!”
“Tôi tin!”