Liễu Nhi không cần nghĩ ngợi, tiến lên một bước, giáng mấy cái bạt tai xuống mặt Sơn Đào.

“Láo xược! Một tiện tỳ như ngươi mà cũng dám làm bỏng tay Quý Phi nương nương? Ngươi có biết Hoàng thượng yêu nhất chính là đôi tay của nương nương hay không? Hôm nay nếu bị thương, chẳng khác nào ngươi đang tìm đường chết!”

“Nô tỳ sai rồi! Cầu xin nương nương khai ân!”

Sơn Đào hoảng hốt, quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

“Một câu ‘sai rồi’ có thể bù đắp được lỗi lầm của ngươi sao? Bà vú, kéo ả ra ngoài, dạy cho ả biết thế nào là quy củ!”

Họ không định buông tha cho Sơn Đào.

Nói là dạy dỗ quy củ, nhưng thực tế, nếu Sơn Đào bị lôi đi, chưa chắc còn mạng để trở về.

Vài bà vú to khỏe tiến lên, định lôi nàng đi.

Ta giơ tay ngăn lại.

“Tỷ tỷ, hôm nay Sơn Đào đắc tội, muội nguyện ý dâng lên một viên Dạ Minh Châu để xin tỷ tha thứ cho nàng. Mong tỷ nể tình tỷ muội mà bỏ qua.”

“Đưa Dạ Minh Châu đây.”

Một viên Dạ Minh Châu lấp lánh được đặt trước mặt Tống Vũ Yên.

Ánh mắt nàng thoáng dao động.

Nàng rõ ràng động tâm.

“Được rồi, nể tình tỷ muội, bản cung tha cho ả tiện tỳ này. Nhưng nếu có lần sau, bản cung tuyệt đối không dung tha.”

Tống Vũ Yên sai người thu Dạ Minh Châu, vui vẻ rời đi.

Sơn Đào áy náy vô cùng, nước mắt lưng tròng.

“Nương nương, là nô tỳ ngu dốt, khiến người mất đi một viên Dạ Minh Châu trân quý như vậy. Nô tỳ đáng chết!”

Ta lắc đầu, nhìn nàng nghiêm túc.

“Dạ Minh Châu dù quý giá thế nào, cũng không đáng quý bằng mạng của ngươi. Ngươi là người ta tin tưởng nhất, Sơn Đào, ta đã nói rồi, hoàng cung là nơi ăn thịt người, muốn sống được, phải dựa vào quyền thế và thánh sủng. Ta không có quyền thế, chỉ có thể cầu thánh sủng.”

“Ngươi phải thông minh hơn.”

“Nô tỳ đã hiểu.”

Sơn Đào quỳ gối trước mặt ta, dập đầu thật sâu.

Tống Vũ Yên không chỉ dừng lại ở đây.

Nàng hiện tại đã là Quý Phi, dù ta là tứ phi đứng đầu, cũng không thể đấu lại nàng.

Một phi tần không được sủng ái, chẳng khác nào phi tần trong lãnh cung.

Hoàng thượng không triệu kiến ta, Tống Vũ Yên tất nhiên sẽ có biện pháp khiến ta mãi mãi không thể gặp được hắn.

Cung nữ, thái giám trong cung ta thấy ta thất sủng, đều lần lượt tìm cớ rời đi.

Ta không ngăn cản.

Chỉ chờ đến khi nhân số thưa thớt, ta mới sai Sơn Đào tập hợp tất cả những người còn lại.

“Những người còn ở lại lúc này, tất nhiên đều là kẻ trung thành. Ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngoài bổng lộc trong cung, mỗi tháng ta sẽ thưởng thêm cho mỗi người năm lượng bạc.”

“Tạ ơn nương nương!”

Tất cả cùng quỳ xuống, đồng thanh tạ ơn.

Cuối cùng, ta cũng đợi được cơ hội.

Tết Đoan Ngọ, hoàng cung tổ chức yến tiệc, theo quy củ, ta cũng phải tham dự.

Nhưng ta không đi.

Ta sai Sơn Đào đặc biệt trang điểm thật kỹ cho ta, xông một loại hương liệu đặc chế, sau đó chờ ở con đường mà Hoàng thượng Cố Cảnh Vực nhất định phải đi qua.

Ta muốn dùng chính thân thể này, để giành lại tất cả những gì thuộc về ta!

Hoàng thượng uống đến hơi ngà ngà, được đại công công đắc sủng bên cạnh dìu đỡ.

Lúc ngang qua Ngự Hoa Viên, liền bắt gặp ta đang múa.

Ta vốn không phải là tiểu thư khuê các được dưỡng dạy chính quy.

Mẫu thân ta là thương nhân, mà dù giàu có đến đâu, thương nhân vẫn là tầng lớp thấp kém nhất.

Bởi vậy, thân phận ta không đủ để gả vào thế gia vọng tộc.

Cho nên, khi nuôi dạy ta, mẫu thân liền tùy ý hơn đôi chút.

Dạy ta cầm kỳ thư họa, cũng dạy ta vũ đạo, chẳng phải để mua vui cho kẻ khác, chỉ là để ta tự tìm niềm vui cho bản thân.

Hôm nay, điệu múa này cuối cùng cũng có chỗ dùng.

“Người đang múa là ai?”

Cố Cảnh Vực nhìn chằm chằm về phía ta, có chút si mê.

“Khải bẩm Hoàng thượng, là Đức Phi nương nương tân tiến cung.”

Đại công công chủ động báo lên danh tánh của ta.

Lão hôm nay cố ý dẫn Hoàng thượng đến đây, bởi vì đã nhận không ít lợi lộc từ ta.

“Nương nương, Hoàng thượng giá lâm.”

Đại công công cao giọng hô lên.

Ta làm bộ hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, uyển chuyển hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, sao lại múa ở đây?”

Cố Cảnh Vực đích thân đỡ ta dậy, ánh mắt dường như dính chặt trên người ta.

Khoảnh khắc ấy, ta biết, hôm nay ta đã thành công.

“Thần thiếp… thần thiếp nhớ nhung quá nhiều. Hôm nay lại là Tết Đoan Ngọ, lòng càng thêm quạnh quẽ, bèn ra đây múa một khúc giải sầu.”

“Nhớ nhung ai?”

Cố Cảnh Vực rõ ràng biết câu trả lời, nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Hoàng thượng thật đáng ghét.”

Ta làm nũng.

Khiến Cố Cảnh Vực bật cười sảng khoái.

Hắn không hề bận tâm thân phận, trực tiếp bế bổng ta lên, mang thẳng về cung của ta.

Đêm đó, ta bị hắn quấn lấy hết lần này đến lần khác, không biết mỏi mệt.

Sáng hôm sau, đến lúc lâm triều, Cố Cảnh Vực căn dặn cung nhân không được quấy rầy, để ta ngủ thêm một lát.

Đại công công cười híp mắt, ghé tai ta nói nhỏ.

“Chúc mừng Đức Phi nương nương, Hoàng thượng thực lòng sủng ái ngài.”

“Đó cũng nhờ công lao của công công.”

Ta kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Sơn Đào.

Người khác hối lộ bằng bao lì xì.

Phi tần giàu có trong cung thì đưa lá vàng.

Kẻ ít tiền thì biếu bạc trắng.

Mà đại công công vốn là kẻ được Hoàng thượng tin tưởng, địa vị chẳng khác nào phó hậu cung, ta tất nhiên phải lấy lòng.

Thứ ta đưa, khiến lão kinh ngạc không thôi.

“Nương nương, vật này quá mức quý giá!”

“Đại công công vì ta lo liệu, chỉ là chút lòng thành, ngài chớ từ chối.”

Ta mỉm cười, giữ chặt tay lão.

Một tờ địa khế của mảnh đất đẹp nhất kinh thành.

“Nếu vậy, nô tài xin nhận. Nương nương quả thực hào phóng, nô tài đâu thể phụ tấm lòng của nương nương.”

“Công công đi thong thả.”

Dạo gần đây, ta chính là dùng bạc để kết giao trong cung.

Nhờ vào đám thái giám, cung nữ mà mở rộng quan hệ.

Vận khí tốt, trong cung của ta có một tiểu thái giám lại chính là nghĩa tử của đại công công, nhờ vậy ta mới có thể bắc cầu với lão, rồi mới gặp được Hoàng thượng.

Nếu không, sợ là ta có ở trong cung bốn, năm năm, cũng chưa chắc đã thấy được mặt người.

Tống Vũ Yên chỉ cần tìm được cơ hội, vu oan giá họa cho ta, ta liền có thể bị đẩy vào lãnh cung.

Nhưng giờ đây, đại công công đã nhận lễ vật của ta.

Ban đêm, lão liền khéo léo đưa đẩy, khuyên nhủ Cố Cảnh Vực đến cung của ta, cùng ta dùng bữa.

Đại công công dẫu sao cũng là kẻ quyền cao chức trọng, thực sự có bản lĩnh.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Ta nhẹ nhàng hành lễ, giọng nói dịu dàng ôn nhu.

Cố Cảnh Vực đưa tay đỡ ta dậy, còn tiện thể véo nhẹ má ta.

“Không cần đa lễ, trẫm đến cùng nàng ăn một bữa cơm thôi. Đại công công nói, nàng nhập cung đã nửa năm, trẫm lại chưa từng ghé qua, quả thực khiến mỹ nhân đau lòng. Nàng đã quyên góp nhiều bạc cho quân bộ như vậy, chính là đại công.”

“Đều là bổn phận thần thiếp nên làm, tất cả đều vì Đại Cảnh.”

Ta dịu dàng dỗ dành Cố Cảnh Vực.

Hắn hài lòng gật đầu.

“Tốt lắm, ngoan lắm.”

Đêm đó, Cố Cảnh Vực lại lưu tại cung của ta.

Liên tiếp nửa tháng sau đó, hắn đều đến chỗ ta dùng bữa, nghỉ lại.

Chỉ vì ta đã đưa không ít bạc cho đại công công.

Chẳng bao lâu, ta trở thành phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung.

Tống Vũ Yên, thất sủng rồi!

Nửa tháng trôi qua, cuối cùng Tống Vũ Yên cũng không nhịn nổi nữa.

Nàng ta đích thân đến tẩm cung của ta.

Khi Cố Cảnh Vực nhìn thấy nàng, trong mắt mang theo ý cười.

“Quý Phi, sao nàng lại tới đây?”

“Hoàng thượng đêm đêm đều lưu lại cung của muội muội, thần thiếp trong lòng nhớ nhung Hoàng thượng, tất nhiên phải đến xem một chút.”

Tống Vũ Yên làm nũng, bĩu môi.

Nàng ta có chút giận dỗi, nhưng Hoàng thượng luôn dung túng nàng, cũng thích dáng vẻ làm nũng này.

“Thanh Chi vừa mới vào cung, không có ai thân cận bên cạnh, trẫm ở lại bầu bạn với nàng một chút, nàng ghen tuông gì chứ? Đều là tỷ muội ruột thịt, chẳng lẽ còn sợ người khác chê cười?”

Cố Cảnh Vực dịu dàng trách yêu nàng.

Tống Vũ Yên lập tức đỏ mắt.

“Thần thiếp biết mình không nên ghen tị, cũng biết Hoàng thượng phải mưa móc đều ban, nhưng… nhưng… thần thiếp thực sự rất nhớ người mà. Thần thiếp không phải đến tranh sủng, chỉ là muốn gặp Hoàng thượng một chút, nhìn thấy Hoàng thượng là đã vui rồi.”

Nàng ta diễn rất giỏi, như một thê tử bình thường nhớ mong trượng phu của mình.

Nũng nịu nhưng không làm quá, vừa vặn khiến Hoàng thượng vui vẻ.

Hậu cung mỹ nhân vô số, nhưng kiểu nữ nhân nhỏ bé, biết làm nũng như nàng ta, mới khiến Hoàng thượng cảm thấy như đang trải qua cuộc sống phu thê thực sự.

Cố Cảnh Vực ôm lấy nàng ta, dịu dàng lau nước mắt.

“Ngoan nào, là trẫm không tốt, trẫm không nên lạnh nhạt với nàng. Trẫm theo nàng về cung.”

“Không được đâu, nếu người đi cùng thần thiếp, muội muội sẽ không vui, lại nghĩ thần thiếp đang tranh đoạt Hoàng thượng.”

Tống Vũ Yên rõ ràng đang rất đắc ý, nhưng vẫn cố làm ra vẻ rộng lượng, giả bộ khuyên bảo Hoàng thượng ở lại.

Thật đáng buồn cười.

Nhưng nàng ta không biết rằng—nàng tranh sủng vì yêu Cố Cảnh Vực.

Còn ta, ta chưa từng yêu hắn.

Tranh sủng chẳng qua là vì sinh tồn, vì báo thù mà thôi.

“Thanh Chi, nàng có giận không?” Cố Cảnh Vực mỉm cười nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

“Thần thiếp có chút không vui, nhưng thần thiếp vẫn mong Hoàng thượng bầu bạn với tỷ tỷ. Nếu không thực sự nhớ người, tỷ tỷ đã không đến tận cung của thần thiếp để tìm Hoàng thượng.”

“Được được, ngày mai trẫm sẽ đến tìm nàng.”

Cố Cảnh Vực bật cười, rồi cùng Tống Vũ Yên rời đi.

Tống Vũ Yên được Hoàng thượng ôm vào lòng, trước khi đi còn không quên liếc ta một cái đầy đắc ý.

Ánh mắt nàng ta như muốn nói với ta: Ngươi được sủng ái thì sao chứ? Chỉ một câu nói của ta, Hoàng thượng cũng lập tức đi theo.

Quả nhiên, khi Cố Cảnh Vực về đến cung của Tống Vũ Yên, nàng ta liền bám lấy hắn, ôm chặt không buông.

Nàng ta lại đắc ý.

Nhưng lần này, nàng ta sẽ không chỉ đơn giản sai người đánh hạ nhân của ta để dọa nạt nữa.

“Ta đã xem thường ngươi rồi, Tống Thanh Chi, ngươi lại có bản lĩnh nhận được sủng ái của Hoàng thượng.”

Trong hậu cung này, nếu muốn được Hoàng thượng sủng ái, trước tiên phải được Tống Vũ Yên cho phép.

Nếu không, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không nhìn thấy.

Nhưng ta không chỉ nhìn thấy Hoàng thượng, mà còn nhận được thánh sủng.

Điều này, Tống Vũ Yên tuyệt đối không thể bỏ qua.

Ta cố ý chọc giận nàng.

“Tống Vũ Yên, ta không chỉ muốn được sủng ái, mà ta còn muốn áp chế ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình.”

“Chát!”

Một bạt tai giáng xuống mặt ta.

Nàng ta dùng toàn bộ sức lực.

Mặt ta lập tức sưng lên.

“Tiện nhân! Ngươi vọng tưởng! Lúc trước bảo ngươi gả cho Mã Nô, ngươi không chịu, nhất quyết phải vào cung! Đã vào cung, thì phải an phận thủ thường! Đừng hòng mơ tưởng hão huyền! Lại còn dám quyến rũ Hoàng thượng!”

“Bản cung…”

“Quý Phi muốn làm gì?”

Là giọng của Cố Cảnh Vực!

Ta biết hắn đã đến.

Đại thái giám nhất định đã báo cho hắn.

Tống Vũ Yên vừa nhìn thấy Hoàng thượng, sợ hãi quỳ xuống ngay lập tức.

Ta cũng thuận theo, giả vờ sợ hãi, cùng quỳ xuống.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Cố Cảnh Vực hừ lạnh một tiếng, bước qua người Tống Vũ Yên.

Ánh mắt hắn rơi xuống khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của ta, thoáng hiện lên vẻ đau lòng.

Hắn thích khuôn mặt này của ta, bị Tống Vũ Yên đánh thương tổn, làm sao hắn có thể không tức giận?

Hắn nhìn Tống Vũ Yên, ánh mắt trở nên băng lãnh.

“Quý Phi thật có uy phong quá nhỉ!”

“Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp biết sai rồi! Là Tống Thanh Chi… nàng không biết trời cao đất dày, cố tình tìm ta gây sự, ta mới ra tay dạy dỗ nàng!”

Tống Vũ Yên hoảng sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.

Trước đây, hoàng hậu cũng từng là kẻ mạnh mẽ, đấu đá đến tận ngôi vị hoàng hậu.

Nhưng Cố Cảnh Vực là người thế nào?

Hắn tuyệt tình vô nghĩa, hôm nay sủng ái ngươi, ngươi có thể muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.

Nhưng một khi thất sủng, hắn sẽ không thèm nhìn ngươi lấy một cái.

Giống như hoàng hậu vậy, mang danh mẫu nghi thiên hạ thì sao?

Mất đi ân sủng, cuối cùng cũng chỉ có thể quy y cửa Phật, ngày ngày gõ mõ tụng kinh, chẳng khác nào một cái danh hão.

Tống Vũ Yên sợ hãi, như bước đi trên băng mỏng.

Hắn tận mắt nhìn thấy nàng đánh ta, sao có thể không giận?

“Ngươi đánh nàng đến sưng mặt, còn dám nói là dạy dỗ? Buồn cười!”

“Hoàng thượng, sự thật là như vậy! Nàng cố ý khiêu khích thần thiếp, còn cố ý…”

“Đại tỷ, muội chẳng qua chỉ nói một câu rằng muội thực lòng yêu Hoàng thượng, không vì tranh sủng, vậy mà tỷ lại mắng muội câu dẫn Hoàng thượng, còn nói muội không biết sống chết, rồi ra tay đánh muội. Nếu thích Hoàng thượng là sai, vậy muội thà bị đánh chết!”

Tống Vũ Yên biết diễn kịch, ta đương nhiên cũng phải theo nàng mà diễn.

Giả vờ si tình thôi mà, trong hậu cung này, thứ thiếu nhất chính là chân tình.

Chẳng phải Tống Vũ Yên cũng nhờ giả bộ thâm tình mới giành được sự sủng ái của Cố Cảnh Vực hay sao?

Quả nhiên, sắc mặt Cố Cảnh Vực càng nhìn nàng càng thêm âm trầm.

“Từ hôm nay, Quý phi cấm túc, việc quản lý hậu cung giao cho Đức Phi.”