11

Tôi không trả lời thẳng mà hỏi lại anh ta:

“Anh còn nhớ trận lở tuyết năm đó, lúc anh bị vùi dưới tuyết, tôi đã cứu anh không?”

Sau khi biết tôi là ân nhân cứu mạng, Phó Xuyên cứ khăng khăng đòi lấy thân báo đáp.

Phó Xuyên nhíu mày khó hiểu:

“Nhớ chứ, nhưng chuyện này thì liên quan gì?”

“Thật ra… tôi không phải người cứu anh.”

“Hôm đó tôi cứu rất nhiều người, có lẽ vì hoảng loạn nên trí nhớ lẫn lộn, mới nhầm tưởng anh là người tôi đã cứu.”

“Người thật sự cứu anh là Hứa Vi Vi, không phải tôi.”

Phó Xuyên trợn mắt, không thể tin nổi, lắp bắp nói:

“Sao… sao có thể chứ?”

“Vãn Vãn, em đang nói dối để chọc tức anh phải không?”

Tôi lắc đầu:

“Thật đấy, tôi không lừa anh đâu.”

Nhân lúc cả hai còn đang sốc nặng, tôi nắm lấy tay họ, đặt vào nhau.

“Đúng vậy, hai người mới là một đôi hoàn hảo.”

“Phó Xuyên, hủy hôn đi, tôi không muốn anh bỏ lỡ hạnh phúc thật sự của mình.”

Nói xong, tôi kéo tay Lục Khinh Chu định đi vào Cục Dân Chính.

Phó Xuyên vẫn muốn ngăn cản, nhưng Lục Khinh Chu đã chắn trước mặt tôi.

Anh cúi mắt nhìn Phó Xuyên, không nói lời nào nhưng áp lực bức người.

Phó Xuyên vừa định mở miệng thì bị Lục Khinh Chu cắt ngang:

“Tôi nghe nói dạo này công ty anh gặp vấn đề về dòng tiền, sắp phá sản rồi.”

“Nếu anh muốn, tôi có thể giúp đẩy nhanh quá trình đó.”

Sắc mặt Phó Xuyên lập tức đỏ bừng, cổ cũng đỏ lựng, nhưng không dám phản bác một chữ nào.

Bình luận phấn khích đến phát điên.

【Lục Khinh Chu đứng nhìn hắn ta từ trên cao, trời ơi, chiều cao 1m89 đúng là quá sướng!】

【Sợ Phó Xuyên nhảy lên đấm vào đầu gối của Lục ghê!】

【Lục đại lão: Trời trở lạnh rồi, đến lúc cho nhà họ Phó phá sản thôi.】

【Phó Xuyên đã cảm ơn chưa? Người ta còn tốt bụng muốn giúp anh phá sản nhanh hơn mà.】

【Haha, thấy miệng lưỡi của mọi người sắc như dao là tôi an tâm rồi.】

12

Lúc chụp ảnh đăng ký kết hôn, khóe miệng Lục Khinh Chu cong lên gần tận mang tai.

Nhân viên chụp ảnh nhắc nhở anh:

“Thưa anh, tôi hiểu niềm vui khi được đăng ký kết hôn với người yêu, nhưng làm ơn hạ khóe miệng xuống một chút, như vậy ảnh sẽ đẹp hơn.”

Lục Khinh Chu ngoài miệng thì “Được thôi”, nhưng khi bấm máy vẫn không ngăn được nụ cười rạng rỡ.

Nhân viên: …

May mà ảnh chụp ra cũng tạm ổn.

Bước ra khỏi Cục Dân Chính, ánh nắng ấm áp phủ lên người.

Lục Khinh Chu siết chặt tay tôi.

“Vãn Vãn… ơ không, bà xã.”

Lúc nói ra hai chữ cuối, vành tai anh hơi phiếm hồng.

Lục Khinh Chu nhìn chằm chằm vào môi tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng lấy hết can đảm, xấu hổ nói:

“Vậy… bà xã, có thể hôn một cái không?”

Bình luận lại bùng nổ.

【Aaaaa, Lục Khinh Chu làm sao có thể giữ hình tượng thanh thuần trong lúc này chứ?!】

【Chiến sĩ tình yêu thuần khiết gục ngã ngay tại chỗ.】

【Ít nhất là cũng hôn rồi, ngày đẹp trời của chúng ta không còn xa nữa.】

【Hảo cảm của Lục Khinh Chu đã tăng lên 99.9! Nữ phụ, mau chốt đơn nào!】

Nhanh vậy sao?

Vì 0.1 điểm cuối cùng, tôi liều thôi!

Hơn nữa, môi của Lục Khinh Chu trông rất đáng để hôn.

Không hôn thì phí quá.

Nhìn gương mặt điển trai của anh, tim tôi không nhịn được mà đập loạn nhịp.

Tôi kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng.

Lục Khinh Chu khẽ cười, nhắm mắt lại, rồi ngay sau đó xoay người chủ động ôm chặt eo tôi.

Nụ hôn của anh ngây ngô, nhưng lại cực kỳ bá đạo.

Tôi bị anh hôn đến mức gần như nghẹt thở, chân cũng nhũn ra.

Nhưng thanh tiến độ vẫn chưa đầy.

13

Về đến biệt thự, tôi nói muốn ăn cơm do chính tay Lục Khinh Chu nấu.

Trước khi gặp Phó Xuyên, tôi thường mặt dày sang nhà Lục để ăn chực.

Không còn cách nào khác, dì Lưu nấu ăn quá ngon.

Dì Lưu làm việc ở nhà họ Lục hơn 30 năm, đến khi đến tuổi nghỉ hưu, bà về quê ở một nơi xa hàng ngàn cây số.

Từ đó, tôi không còn được ăn những món hợp khẩu vị như trước nữa.

Tôi đến nhà họ Lục ngày càng ít đi.

Lục Khinh Chu cũng nhận ra điều đó.

Anh đột nhiên biến mất một thời gian, giấu tôi, lặn lội đến quê dì Lưu, học hết tất cả những món tôi thích ăn.

Lần đầu tiên nếm lại hương vị quen thuộc ấy, tôi vui sướng đến mức nhảy lên ôm chầm lấy anh.

“Lục Khinh Chu, anh thật sự quá tuyệt vời!”

Tôi mơ hồ nhớ rằng khi đó, cơ thể anh cứng đờ, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng trầm khàn:

“Du Vãn, em đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Lục Khinh Chu miệng thì nói thế, nhưng cơ thể lại rất thành thật, nóng bỏng đến đáng sợ, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.

Khi tôi cắm đầu ăn cơm, anh đã phải vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Nhân lúc Lục Khinh Chu còn đang nấu ăn, tôi muốn cắt móng tay một chút.

Tôi lục lọi trong tủ trong phòng ngủ để tìm bấm móng tay.

Vô tình, ánh mắt tôi chạm vào một phong thư có bìa màu hồng phấn.

Tôi sững người, đầu óc trống rỗng.

Các góc bìa đã hơi quăn mép, phần giấy trắng cũng ngả sang màu vàng nhạt, rõ ràng là đã có từ lâu.

Tôi biết, hồi cấp ba có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho Lục Khinh Chu.

Nhưng anh chưa bao giờ nhận bất kỳ bức thư nào.

Vậy lá thư tình đặc biệt này, là ai viết cho anh?

Lại còn được anh gìn giữ cẩn thận như vậy.

Trong đầu tôi vẽ ra vô số giả thuyết, đầu ngón tay run run khi cầm lấy phong thư.

Giây phút này, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu nổi cảm xúc thật của mình.

Du Vãn, mày không phải thật lòng thích Lục Khinh Chu.

Mọi chuyện mày làm chẳng qua chỉ vì muốn sống sót mà thôi.

Vậy rốt cuộc, mày đang sợ cái gì?

Trước đây Lục Khinh Chu từng thích người khác, hay trong lòng anh đang giấu một cô gái nào đó…

Thì liên quan gì đến mày chứ?

Do dự một hồi lâu, tôi hít sâu một hơi, chậm rãi mở lá thư đã phủ bụi theo thời gian.

Nhìn dòng chữ đầu tiên trong thư, tôi sững sờ.

Bên trên viết:

“Du Vãn 18 tuổi, sẽ luôn luôn thích Lục Khinh Chu!”

Phía dưới, là những lời lảm nhảm dài ngoằng.

Tôi dặn anh đừng lúc nào cũng lạnh lùng cau mày, hãy cười nhiều hơn, sống vui vẻ một chút.

Biết anh có sức đề kháng kém, dễ bị bệnh, tôi khuyên anh chăm tập thể dục hơn, cố gắng một ngày nào đó có thể trở thành kiểu người tôi thích—mặc đồ thì gầy, cởi ra thì có cơ bắp, vai rộng eo thon, hình thể đẹp mê ly.

Trong khoảnh khắc, vô số ký ức ùa về trong đầu tôi.

Từ năm Lục Khinh Chu 17 tuổi đến 20 tuổi, đó là khoảng thời gian tôi thích anh nhất.

Cho đến vài tháng sau khi viết lá thư này, tôi lần đầu tiên gặp Phó Xuyên ở trường đại học.

Mọi thứ đều thay đổi.

Giống như một nhân vật bị điều khiển bởi số phận, tôi phát điên vì hắn ta, gần như ám ảnh đến mù quáng.

Phó Xuyên nói thích tôi, vậy là tôi bất chấp làm đủ trò để độc chiếm hắn.

Nhưng tôi chưa từng tự hỏi bản thân, liệu tôi có thực sự thích hắn ta hay không.

Tôi thích Phó Xuyên sao? Có lẽ là không.

Những ký ức về Lục Khinh Chu dần dần bị tôi quên lãng, hoặc chính xác hơn, bị ai đó cưỡng ép xóa bỏ.

Thậm chí đến cuối cùng, tôi không còn nhớ mình từng thích Lục Khinh Chu.

Nhưng bây giờ, tôi đã nhớ lại tất cả.

Lục Khinh Chu đi vào phòng ngủ gọi tôi ra ăn cơm, nhưng vừa thấy mắt tôi đỏ hoe, anh lập tức hoảng loạn.

“Vãn Vãn, em sao vậy?”

Tôi lắc đầu.

“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhận ra mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng.”

May mà bây giờ đã tìm lại được.

Tôi ôm chặt lấy Lục Khinh Chu.

Anh cứng đờ người, nhưng thấy tôi không muốn nói gì thêm thì cũng không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay, ôm tôi thật chặt.

Lục Khinh Chu dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt lăn xuống má tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Bình luận lướt nhanh như bão.

【Ký ức của nữ chính chắc đã khôi phục rồi, tôi nhớ trong cốt truyện gốc, bức thư tình chính là manh mối quan trọng.】

【May là cô ấy nhận ra sớm, trong kịch bản gốc, nữ phụ suýt chết mới nhớ ra mọi chuyện.】

【Quá tốt rồi! Tôi luôn ủng hộ CP nữ phụ và Lục Khinh Chu, lần này cuối cùng cũng đứng đúng thuyền!】

【Mối tình đầu này thật sự quá ngọt!】

14

Khi tôi và Lục Khinh Chu bận rộn chuẩn bị hôn lễ, nghe nói Phó Xuyên đang điên cuồng theo đuổi Hứa Vi Vi.

Nghe xong, tôi vui sướng nhảy cẫng lên.

Cuối cùng cũng không phải lo mất thận nữa!

Bình luận giục tôi tập trung chinh phục Lục Khinh Chu.

Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào—từ trêu chọc đến tâm sự, chia sẻ mọi thứ với anh…

Điểm hảo cảm của Lục Khinh Chu vẫn dừng lại ở 99.9, không tăng thêm dù chỉ một chút.

Vì 0.1 cuối cùng, tôi quyết định liều một phen.

Không còn là để bảo vệ mạng sống nữa.

Tôi yêu Lục Khinh Chu, nên tôi muốn anh hoàn toàn, trọn vẹn yêu tôi.

Tôi mua một chiếc váy hồng cực kỳ quyến rũ.

Đứng trước gương, tôi nhìn thấy một cô gái với dáng người yêu kiều, tựa như một trái đào chín mọng, ánh mắt vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, tỏa ra sức hút mê hoặc lòng người.

Bình luận phát điên.

【Nữ chính của tôi đẹp quá! Mắt tôi dán chặt vào cô ấy không rời nổi!】

【Tên trời đánh nào dám đổi thuốc bổ của tôi thành cà phê đá thế này?】

【Aaaaa, bao nhiêu năm uống thuốc Đông y xem như đổ sông đổ biển, tôi nguyện lấy nữ chính, dù chỉ làm thiếp cũng được!】

Tôi còn đích thân xuống bếp nấu bữa tối cho Lục Khinh Chu.

Chỉ là… hơi cháy, và trông không được đẹp lắm.

Bình luận đồng loạt im lặng, sau đó lên tiếng đầy tiếc nuối.

【Lục Khinh Chu… ừm… không đáng bị đối xử thế này.】

【Nữ phụ xinh đẹp đã đành, không ngờ còn biết nấu ăn… nhưng thôi cứ xem như không biết đi.】

【Nữ phụ trông có vẻ rất giỏi đầu độc người khác thì đúng hơn.】

Tôi vừa bê đĩa bò hầm cà chua ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng cửa mở.

“Lục Khinh Chu, anh về rồi à?”

Tôi còn chưa kịp đặt đĩa xuống, đã vội vàng chạy đến chỗ anh, định khoe thành quả nấu ăn đầu tiên trong đời mình.

Nhưng lần này, Lục Khinh Chu không đáp lại ngay.

Anh đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt xa cách và lạnh lùng.

Khoảng cách giữa chúng tôi bỗng nhiên trở nên xa lạ, như thể bị ngăn cách bởi một dải ngân hà mênh mông.

Tôi bất an hỏi:

“Lục Khinh Chu, sao trông anh không vui vậy?”

“Chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì sao? Nói với em đi, biết đâu em có thể giúp anh… chia sẻ một chút.”

Lục Khinh Chu cắt ngang lời tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai:

“Du Vãn, tôi biết hết rồi.”

“Bình luận, chinh phục, hảo cảm… tất cả.”

“Vậy nên, ngay từ đầu, từ lúc em nói muốn kết hôn với anh cho đến bây giờ, tất cả chỉ là lừa dối đúng không?”

Tôi sững người, bàn tay run lên, làm nước sốt cà chua nóng hổi văng lên chiếc váy trắng của tôi.

Điều hòa trong phòng bật nhiệt độ rất cao, nhưng tôi lại có cảm giác như bị một thùng nước lạnh dội từ đầu xuống chân, toàn thân run rẩy.

Tôi biết, Lục Khinh Chu ghét nhất là bị người khác lừa dối.

Lúc điểm hảo cảm của anh tăng lên 99.9, có vẻ như anh đã nhận ra sự bất thường từ tôi.

Tôi thường xuyên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, thậm chí có lúc Lục Khinh Chu gọi tên tôi mà tôi cũng không nghe thấy.

Cho đến một ngày, anh đột nhiên hỏi:

“Vãn Vãn, có phải em đang giấu anh chuyện gì không?”

Tôi bừng tỉnh từ đống bình luận trên màn hình.

“Làm gì có chuyện gì giấu anh chứ? Lục Khinh Chu, anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Nhưng bây giờ, tôi hít sâu một hơi, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

“Đúng vậy, em đã lừa anh.”