Trẻ trung, xinh đẹp, tính tình lại đủ mạnh mẽ, nóng nảy như một quả ớt nhỏ.
Chỉ là… có vẻ không đủ thông minh.
Có lẽ đầu óc có vấn đề.
Tôi thong thả cất giọng, từng chữ rõ ràng:
“Đã là tiểu tam, thì nên biết thân phận mà sống. Cố gắng nói mấy câu danh ngôn kinh điển của tiểu tam, cô sợ người khác không nhận ra cô là kẻ thứ ba sao?”
Quả nhiên, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Biểu cảm của Mạnh Nhiễm thoáng cứng đờ, nhưng cô ta không còn kiên nhẫn vòng vo nữa.
Thay vào đó, cô ta rút từ trong túi ra một xấp ảnh, đặt lên bàn trước mặt tôi.
“Xem đi, đây đều là hình tôi và Tạ Vũ chụp chung.”
Tôi cúi đầu nhìn những bức ảnh trải trên mặt bàn.
Không thể phủ nhận, trong những khoảnh khắc được ghi lại đó, nét mặt của Tạ Vũ thực sự rất hạnh phúc.
Một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
“Ban đầu, chúng tôi gặp nhau chỉ là tình cờ, lúc đầu cũng chỉ là bạn bè. Nhưng anh ấy nói rằng tính cách tôi rất tuyệt —— có lúc hơi bướng bỉnh, có lúc nóng nảy, giống như một quả ớt nhỏ. Tôi thích anh ấy, nên tôi không giấu diếm, dù biết anh ấy có vợ.
“Thế là tôi chủ động tỏ tình. Anh ấy không hề từ chối tôi.”
“Chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, làm rất nhiều chuyện mà có lẽ cô không thể tưởng tượng nổi.”
Cô ta ngừng lại một chút, trong đáy mắt dần dần hiện lên nụ cười đầy thách thức.
“Có lẽ cô còn chưa biết ——”
“Có lần, cô đi công tác. Khi đó, Tạ Vũ nói muốn tìm kiếm chút kích thích…”
“Vậy nên, anh ấy đã đưa tôi về nhà của hai người ——”
“Trên chiếc giường của hai người, tôi và anh ấy cùng nhau trải qua một đêm cuồng nhiệt.”
“À đúng rồi, còn cậu con trai bảo bối của cô nữa.”
“Lúc đó, nó đang ở ngoài phòng khách… canh chừng cho chúng tôi.”
Nghe những lời này, trái tim tôi không khỏi co rút đau đớn trong chốc lát.
Nhưng tôi không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ im lặng xem từng tấm ảnh, sau đó cất gọn lại.
Trên mặt Mạnh Nhiễm, vẻ đắc ý càng lúc càng rõ ràng.
Cô ta huyên thuyên không ngừng, nhưng rồi bỗng dưng im bặt.
Ngay sau đó, cô ta bất ngờ giật lấy ly nước trước mặt tôi, rồi hất thẳng lên đầu mình.
“Tống Thanh Thanh, cô nói xem, Tạ Vũ sẽ tin cô sao?”
Lời vừa dứt, Tạ Vũ vội vàng chạy vào.
“A Vũ, em vừa rồi—”
“Thanh Thanh, em không sao chứ?”
Tạ Vũ thậm chí không chờ cô ta nói hết câu, đã nhanh chóng cắt ngang, hai tay nắm lấy vai tôi, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.
Thấy tôi vẫn ổn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tiếp tục nói với tôi:
“Em tự dưng đến gặp cô ta làm gì?”
Nói xong, anh ta mới quay sang nhìn Mạnh Nhiễm.
Giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
“Tôi đã nói rồi, không cho phép cô đến tìm Thanh Thanh.”
Chỉ một câu nói, gương mặt đầy kiêu ngạo của Mạnh Nhiễm lập tức cứng đờ.
Lớp trang điểm tinh xảo bị nước làm nhòe nhoẹt.
Trông cô ta lúc này vô cùng thảm hại.
Tôi lạnh lùng đẩy tay Tạ Vũ ra, giọng điệu cũng chẳng buồn che giấu sự châm chọc:
“Đừng có ở đây diễn vai người tốt nữa. Nếu anh không ngoại tình, thì cô ta cũng chẳng đến tìm tôi. Bây giờ anh lại muốn đổ hết lỗi lầm lên một mình cô ta sao? Tạ Vũ, anh không thấy bản thân quá mức vô liêm sỉ à?”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Tạ Vũ trông vô cùng khó coi.
Dường như anh ta muốn nói gì đó.
Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội, chỉ lặng lẽ nhặt chồng ảnh trên bàn lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Khi anh cùng người phụ nữ khác lén lút làm những chuyện này sau lưng tôi, anh đã nên nghĩ đến ngày mọi chuyện bại lộ.”
“Tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho anh.”
Dứt lời, tôi nhìn thẳng vào mắt Tạ Vũ, ngữ khí trầm ổn nhưng kiên quyết nói ra câu cuối cùng:
“Chính anh đã phản bội tôi. Để bù đắp, anh nhất định phải ly hôn với tôi.”
“Nếu không, tôi sẽ hận anh cả đời.”
Tạ Vũ đã đồng ý ly hôn.
Chỉ có điều, phải đợi một tháng nữa mới có thể nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Tôi tính toán thời gian, vừa vặn khớp với kế hoạch của mình.
Rời khỏi cục dân chính, Tạ Vũ nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Thanh Thanh, anh biết em hận anh. Nhưng Tiểu Lăng là con trai của chúng ta. Giáo viên vừa gọi điện báo rằng nó bị thương, hiện đang ở bệnh viện.”
Nghe vậy, tôi không từ chối đến thăm.
Ít nhất, trước khi Tiểu Lăng trưởng thành, tôi vẫn có nghĩa vụ với nó.
Nhưng chỉ đơn thuần là nghĩa vụ mà thôi.
Đến bệnh viện, vết thương trên trán Tiểu Lăng đã được băng bó.
Thấy tôi xuất hiện, đôi mắt nó lập tức đỏ hoe, đưa tay ra muốn ôm lấy tôi.
Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi cái ôm của nó.
“Bác sĩ nói con chỉ vô tình va vào đâu đó, không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy nên, mẹ cũng không cần phải ở lại đây nữa.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi ngay lập tức.
Nhưng Tạ Vũ đột ngột nắm chặt cổ tay tôi.
Trong mắt anh ta cũng có chút đỏ, mang theo vẻ ủy khuất.
“Thanh Thanh, em thực sự tuyệt tình đến mức này sao?”
Tôi lạnh lùng quay đầu nhìn anh ta, sau đó dùng sức hất tay anh ta ra.
“Chẳng lẽ, không phải chính anh là người phản bội gia đình này trước sao?”
Tôi không còn bận tâm đến gương mặt tái nhợt của anh ta, cũng không nhìn đến Tiểu Lăng đang ngồi trên giường bệnh, khóc nức nở không ngừng.
Tôi chỉ dứt khoát xoay người rời khỏi đó, không còn bất kỳ do dự nào.
Có lẽ, ngay cả đến thời điểm này, tôi vẫn chưa thể hoàn toàn vô cảm với hai người trong phòng bệnh kia.
Nhưng phản bội chính là phản bội.
Tống Thanh Thanh tôi, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho sự phản bội.
Những ngày sau đó, Tạ Vũ và Tiểu Lăng thay phiên nhau gọi điện cho tôi, nhưng tôi chưa từng bắt máy.
Thậm chí, Tạ Vũ đến tận công ty chờ tôi, nhưng tôi cũng không gặp mặt.
Bị anh ta quấy rối quá nhiều, tôi chẳng buồn giữ thể diện cho anh ta nữa.
Ngay trước mặt đồng nghiệp, tôi thẳng thừng vạch trần chuyện giữa anh ta và Mạnh Nhiễm.
Anh ta vẫn còn chút liêm sỉ, nên đành phải bỏ đi.
Tình trạng này kéo dài cho đến đêm trước ngày kết thúc “thời gian suy nghĩ ly hôn”.
Chính vào đêm hôm đó.
Mạnh Nhiễm… gọi điện cho tôi.
Điện thoại kết nối, nhưng đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng.
Phải rất lâu sau, mới có tiếng động nhỏ vụn truyền đến.
“A Vũ, chẳng phải anh nói sẽ cắt đứt với em sao? Hôm nay lại tìm em làm gì?”
Nghe giọng cô ta, tôi lập tức hiểu được ý đồ của Mạnh Nhiễm.
Nhưng tôi không cúp máy.
Chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Tôi nghĩ, chỉ có nỗi đau đủ sâu mới có thể nhổ tận gốc một người mà mình đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Dẫu có đầm đìa máu me đi chăng nữa.
Nhưng khi nhớ lại, cũng sẽ chẳng còn chút lưu luyến nào nữa.
Lúc này, giọng nói của Tạ Vũ cũng truyền đến.
“Cô ấy thế nào cũng không chịu tha thứ cho anh. Anh đau khổ lắm, chỉ muốn có một cái ôm thôi.”
“Được, cái ôm anh muốn, mọi thứ anh muốn, nếu Tống Thanh Thanh không cho anh, thì em cho.”
Nói xong, điện thoại vọng đến tiếng động khẽ.
Tiếp đó, là tiếng môi chạm vào nhau, một nụ hôn kịch liệt.
Âm thanh nhóp nhép của nước bọt càng lúc càng rõ.
Cuối cùng, là tiếng thở dốc nặng nề của Tạ Vũ, sau đó, hình như có tiếng bàn ghế bị đẩy ngã.
Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên cảm ơn Mạnh Nhiễm.
Bởi vì nhờ vậy, tôi mới có thể nhìn Tạ Vũ một cách triệt để.
Chỉ cảm thấy anh ta thật sự thối nát đến tận cùng.
Ngày hôm sau
Từ sáng sớm, tôi đã đến cục dân chính.
Tạ Vũ đến muộn.
Thậm chí, trên cổ anh ta còn có dấu hôn đỏ chói.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lại tiếp tục cầu xin:
“Thanh Thanh, chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm như vậy, em thật sự nói bỏ là bỏ sao? Anh hứa với em, sau này sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Cho anh một cơ hội nữa, có được không?”
Trong lúc anh ta nói, tôi vươn tay kéo cổ áo sơ mi của anh ta ra.
Nhẹ nhàng cất giọng:
“Dấu hôn trên cổ, tối qua hẳn là rất mãnh liệt nhỉ?”
Một câu nói, khiến mặt anh ta tái nhợt ngay lập tức.
Anh ta mở miệng, như muốn giải thích gì đó.
Nhưng trước khi kịp nói, tôi đã bật ghi âm của tối hôm qua lên.
Tôi từng nói rồi, trong mối quan hệ này, tôi không phải người có lỗi.
Vậy nên, quyền lợi của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường một phần nào.
Mà đoạn ghi âm này, chính là thứ sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của tôi nếu có bất kỳ tranh chấp nào xảy ra.
“Tạ Vũ, đừng để tôi khinh thường anh đến tận cùng, được không?”
Nghe những lời này, anh ta bỗng im lặng.
Rất lâu sau, mới ngước mắt nhìn tôi:
“Nếu đây là điều em muốn, thì anh sẽ thành toàn cho em. Nhưng trái tim anh sẽ mãi không thay đổi. Dù có ly hôn, trong lòng anh, em vẫn là người vợ duy nhất. Anh sẽ chờ em trở về, rồi theo đuổi lại em. Anh tin rằng mình sẽ khiến em tha thứ.”
Về điều này, tôi chỉ có một câu để nói—
Anh ta đúng là có một cái mặt dày đến đáng kinh ngạc.
Không biết anh ta lấy đâu ra cái tự tin ấy nữa.
Ngày hôm đó, chúng tôi chính thức nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Việc chia tài sản cũng không tiến hành theo điều khoản trong bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã soạn trước đó.
Có lẽ để chứng minh thành ý của mình, anh ta đã chọn cách ra đi tay trắng, chỉ giữ lại một khoản tiền cho việc học của Tạ Tử Lăng.
Ngoài ra, anh ta không lấy một xu nào.
Nhưng điều đó chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Vì đến buổi chiều hôm đó, tôi đã lên chuyến bay ra nước ngoài.
Bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới.
Ra nước ngoài, tôi tuân theo sắp xếp của công ty, chăm chỉ tham gia khóa đào tạo.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe được vài tin tức từ trong nước.
Nghe nói, Tạ Vũ có ý định cắt đứt hoàn toàn với Mạnh Nhiễm.
Nhưng Mạnh Nhiễm đã mang thai.
Không chỉ vậy, trước khi ra nước ngoài, tôi đã gửi những bức ảnh mà cô ta đưa tôi đến trung tâm dạy múa của cô ta.
Tôi không phải người lương thiện.
Làm sai thì phải gánh hậu quả.
Những bức ảnh được in thành hai bản.
Bản còn lại, tôi gửi thẳng đến công ty của Tạ Vũ.
Anh ta đã lựa chọn phản bội.
Vậy thì thứ gọi là danh tiếng cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Sau đó, tôi không còn bận tâm đến tin tức trong nước.
Tôi chỉ tập trung vào công việc.
Ba năm sau, tôi hoàn thành khóa đào tạo, trở về nước và chính thức tiếp quản vị trí của cấp trên.
Ngày hôm đó.
Tại sân bay.
Tôi nhìn thấy Tạ Vũ.
Anh ta ngồi trên xe lăn, ống quần rỗng tuếch.
Bên cạnh anh ta, Tiểu Lăng gầy guộc đến thảm thương, trông không hề ổn chút nào.
Đồng nghiệp đến đón tôi cũng biết chuyện giữa tôi và Tạ Vũ.
Anh ta lộ vẻ khinh bỉ, không chút khách sáo mà châm chọc ngay tại chỗ:
“Ồ? Đây chẳng phải là Tổng Giám đốc Tạ sao? À quên, tôi nói nhầm rồi, anh đã bị đuổi khỏi công ty từ lâu rồi mà.”
“Nghĩ lại cũng đúng thôi. Ngoại tình trong hôn nhân, tiểu tam có thai nhưng không chịu trách nhiệm, kết quả tiểu tam đến công ty làm loạn, hai người còn lao vào đánh nhau ngay giữa đường.”
“Có lẽ ông trời cũng nhìn không nổi nữa. Cuối cùng bị xe đâm, mất cả đôi chân, còn cô ả tiểu tam kia giờ vẫn nằm liệt một chỗ đúng không?”
“Ha… quả nhiên là nhân quả báo ứng, trời cao có mắt.”
Nghe đồng nghiệp nói đến đây, tôi đã hiểu rõ tất cả.
Lý do vì sao hôm nay, anh ta lại có bộ dạng này.
Tạ Vũ, sớm đã không còn vẻ hào hoa phong nhã như ba năm trước.
Anh ta đẩy xe lăn, cùng với Tiểu Lăng tiến đến trước mặt tôi.
Trong mắt anh ta mang theo vẻ cầu xin, cũng có chút tự ti.
“Thanh Thanh, anh đã đợi em ba năm rồi.”
Tiểu Lăng cũng rụt rè mở miệng:
“Mẹ ơi… mẹ tha thứ cho con và ba đi, chúng ta về nhà có được không?”
Tôi nhìn hai cha con trước mặt.
Bỗng nhiên, tôi bật cười.
Tôi chỉ nói một câu duy nhất.
“Các người thật ghê tởm.”
“Còn nữa, các người… xứng sao?”