6

Đêm ấy, Minh Thế Kiệt đến viện của ta.

Ta vốn tưởng hắn hẳn là nên qua chỗ Nguyệt nương.

“Nghe nói hôm nay nàng dạy Đào muội nhi nhận chữ?”

Ta nhàn nhạt đáp: “Phải.”

“Đúng là nên khai tâm trí, đợi Bình ca nhi thân thể khá hơn một chút, liền mời tiên sinh đến dạy học, nàng cũng không cần quá vất vả.”

“Không sao, dù sao thiếp thân cũng nhàn rỗi, có nàng ấy bên cạnh bầu bạn cũng không tệ.”

Lời ta nói đều là thật, cuộc sống trong hậu viện vốn dĩ vừa vô vị vừa vụn vặt.

“Nàng là người hiểu đại lễ, ta nhất định không phụ nàng.”

Minh Thế Kiệt ôm lấy bờ vai ta, ta không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lại thoáng thấy trong mắt hắn một tia tình ý.

Ta cúi đầu, dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng dâng lên một chút cảm giác không quen thuộc.

Bỗng dưng, ngoài cửa lại có nha hoàn vội vã chạy vào, gấp gáp bẩm báo:

“Hầu gia, không ổn rồi, Bình ca nhi lại phát sốt…”

Minh Thế Kiệt thần sắc lộ vẻ mỏi mệt, thở dài một tiếng:

“Phu nhân cứ nghỉ trước, ta đi một lát sẽ về!”

Ta khẽ cười, nhẹ giọng nói:

“Thiếp thân cùng Hầu gia qua đó xem thử đi.”

Ta thật sự hiếu kỳ, hài tử này vì cớ gì lại thường xuyên phát sốt như vậy?

Minh Thế Kiệt nhìn ta một cái, ta liền làm bộ vội vàng, khoác áo choàng lên, lôi kéo hắn ra ngoài.

Minh Thế Kiệt cũng không từ chối được, đành phải cùng ta rời đi.

Bước vào tiểu viện của Nguyệt nương, tiết trời đã sang xuân, nhưng bên trong phòng vẫn đốt than ấm đến mức tựa như giữa ngày hè, nóng bức khác thường.

“Phu quân…”

Nguyệt nương khóc lóc chạy đến, ôm lấy tay Minh Thế Kiệt, thấy ta theo sau thì thoáng ngây người, lập tức khẽ cúi người xem như hành lễ.

“Phủ y nói, chắc là do nhiễm lạnh trong đêm, vậy nên lại phát sốt…”

Nguyệt nương khóc đến nghẹn ngào, trông vô cùng đáng thương, thế nhưng trên mặt vẫn là lớp trang điểm tinh xảo, không hề có chút dáng vẻ luống cuống nào.

Minh Thế Kiệt vô cùng tự nhiên kéo tay nàng, cùng nàng tiến đến bên giường Bình ca nhi.

Ngược lại, ta dường như trở thành người thừa.

Bình ca nhi đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng vì sốt cao.

Bên giường, một bà vú đang không ngừng dùng khăn ấm lau trán và lòng bàn tay cho hắn.

Minh Thế Kiệt quay sang hỏi vị phủ y đang bắt mạch:

“Đại phu, hài tử làm sao vậy? Vì sao lại phát sốt lần nữa?”

Phủ y thu tay, chắp tay bẩm báo:

“Công tử là bị nhiễm lạnh, không có gì đáng ngại.

Chỉ cần hạ sốt, sau đó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít ngày là được.

Chỉ là, phải đặc biệt lưu ý, nhất định không thể để công tử lại nhiễm lạnh nữa, nếu không e rằng sẽ để lại hàn bệnh, sau này sẽ phiền toái.”

Sau khi kê xong phương thuốc, phủ y lại dặn dò thêm vài điều.

“Có lẽ công tử trời sinh đã sợ lạnh, sau này cần cẩn thận chăm sóc nhiều hơn.”

Đưa phủ y ra ngoài, Minh Thế Kiệt gọi ba người hầu hạ bên cạnh Bình ca nhi đến, gồm hai bà vú cùng một nha hoàn.

Ba người sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn Minh Thế Kiệt.

“Nói đi, từ khi nào công tử bắt đầu phát sốt?”

Một bà vú cúi đầu, giọng run run đáp:

“Bẩm Hầu gia, từ sau bữa tối, công tử liền có dấu hiệu không khỏe.”

“Hôm qua, phủ y chẳng phải đã dặn dò, không thể để công tử nhiễm lạnh thêm lần nữa sao?”

“Vâng…”

Ba người vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Vậy vì sao hôm nay vẫn để nhiễm lạnh?!”

Minh Thế Kiệt tức giận quát lớn.

“Hầu gia, Bình ca nhi từ nhỏ thân thể yếu nhược, đều là lỗi của thiếp, không chăm sóc chu toàn.

Hầu gia chớ trách bọn họ.”

Nguyệt nương bước lên, thay đám hạ nhân cầu tình.

“Nương… phụ thân… lạnh quá…”

Bình ca nhi trên giường nhỏ giọng khóc lóc, gọi cha mẹ.

Minh Thế Kiệt cùng Nguyệt nương vội vàng tiến đến bên giường, nhẹ giọng an ủi.

“Hiện tại Bình ca nhi đã không còn gì đáng ngại, vậy thiếp thân xin cáo lui trước.

Hầu gia cứ ở lại bầu bạn cùng bọn họ đi.”

Ta rộng lượng rời đi.

“Phu nhân, có cần sai người âm thầm dò xét không?”

Vừa trở về viện, Tiểu Thúy đã vội vàng hỏi.

“Không cần, tự làm tự chịu mà thôi.”

Ta nhẹ nhàng đáp.

Ta đại khái đã biết vì sao Bình ca nhi lại phát sốt, chỉ là đáng thương cho hài tử nhỏ bé như vậy.

Đêm đó, Minh Thế Kiệt quả nhiên lưu lại tiểu viện của Nguyệt nương.

Sáng hôm sau, Nguyệt nương đến dâng trà, tinh thần vô cùng phấn chấn, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

“Phu nhân, người cứ để mặc nàng ta như vậy sao?”

Tiểu Thúy sốt ruột thay ta.

“Vô phương, chỉ hai ngày nữa thôi, chúng ta cứ an tĩnh chờ xem.”

7

Quả nhiên, sau khi được sủng ái, Nguyệt nương lại giở trò cũ, Minh Thế Kiệt lại bị gọi đến viện nàng.

Chỉ là lần này, bệnh tình của Bình ca nhi càng thêm nghiêm trọng.

Dù trong phòng ấm áp như xuân, nhưng hắn vẫn lạnh đến phát run, vừa ho vừa nôn, phủ y lắc đầu thở dài liên tục.

“Không đúng… Tối qua ta đã kê thuốc, công tử có uống không?”

Hạ nhân đáp: “Đã uống rồi ạ.”

“Đã uống thuốc thì không thể nặng hơn mới phải…

Hôm nay công tử đã ăn gì? Đã làm gì?”

Tất cả nha hoàn, bà vú đều cúi đầu im lặng, không ai dám đáp.

“Đại phu hỏi gì thì các ngươi cứ nói! Có gì không thể nói hay sao?!”

Minh Thế Kiệt giận dữ.

“Hầu gia tha mạng!

Tiểu công tử quả thực không làm gì cả, mọi việc ăn uống sinh hoạt đều vô cùng cẩn trọng, chỉ là…

Chỉ là không hiểu sao lại vô cớ phát sốt!”

“To gan!

Thật sự xem ta là kẻ ngu xuẩn hay sao?!”

Minh Thế Kiệt giận dữ, một cước đá ngã bà vú.

“Nếu không ai chịu nói, vậy thì lôi ra, mỗi người năm mươi trượng, đánh xong đuổi khỏi phủ!”

“Hầu gia tha mạng!

Tiểu công tử… sau khi tắm xong thì liền phát sốt!”

Một tiểu nha hoàn run rẩy khai ra.

“Tắm rửa?”

“Người nào tắm cho hắn?”

“Chẳng lẽ ngươi tắm cho hắn ngoài trời sao?!”

Minh Thế Kiệt giận đến cực điểm.

“Ta… ta…”

Tiểu nha hoàn liếc nhìn Nguyệt nương một cái, rồi lập tức cúi gằm mặt xuống.

“Hầu gia, là Nguyệt nương tắm cho Bình ca nhi, sau khi tắm xong, hắn liền phát sốt…”

Nguyệt nương vội vàng đứng ra giải thích:

“Đúng vậy, đúng là thiếp thân tắm cho Bình ca nhi.

Nhưng lúc tắm hắn vẫn khỏe mạnh, không ngờ một lát sau lại khó chịu…”

“Có lẽ là do Bình ca nhi thể nhược, mặc y phục chậm nên nhiễm lạnh thôi.”

“Không phải!

Hầu gia, lão nô đã chuẩn bị rất nhiều nước nóng.

Ban đầu, lão nô định để nước ấm sẵn sàng, nhưng…

Nhưng Nguyệt nương lại không cho phép, còn bảo lão nô mang thêm hai thùng nước lạnh vào.

Lão nô… lão nô dù có nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều…”

“Lời này là ý gì?”

Nguyệt nương vội vã đáp:

“Hầu gia, thiếp thân muốn có nước lạnh để phòng bị.

Thiếp sợ nước nóng quá sẽ làm bỏng Bình ca nhi mà thôi!”

Gương mặt nàng hoảng loạn, nhưng ánh mắt vẫn có chút lóe lên.

Minh Thế Kiệt sắc mặt đen như đáy nồi.

“Vậy nên ngươi liền dùng nước lạnh để tắm rửa cho Bình ca nhi sao?”

Hắn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận.

“Lúc lão nô quay lại lấy nước, chỉ thấy Nguyệt nương ôm tiểu công tử, gương mặt hắn tím tái…

Toàn bộ nước lạnh đều đã dùng hết, trên mặt đất còn vương vãi rất nhiều nước.”

Lão bà tử run rẩy nói.

“Không phải vậy đâu, Hầu gia, xin ngài nghe thiếp giải thích…”

“Được, vậy ta nghe ngươi giải thích.

Ngươi nói xem, vì sao ngay cả Bình ca nhi ngươi cũng nỡ xuống tay?”

Minh Thế Kiệt hai tay nắm chặt, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường.

“Hầu gia, ta… ta…”

Nguyệt nương môi run rẩy, lại đột nhiên nghẹn lời, không thể thốt ra một chữ.

Chân tướng đã rõ ràng!

“Nếu tiểu công tử thực sự bị tắm nước lạnh, vậy mọi chuyện liền hợp lý.

Chỉ đáng thương cho công tử, e rằng từ nay sẽ để lại bệnh căn.”

Phủ y thở dài, giọng trầm xuống.

“Nhưng nếu điều dưỡng thật tốt, về sau cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống.”

“Không thể nào… không thể nào…

Chẳng qua chỉ là nhiễm lạnh thôi, sao lại có thể để lại bệnh căn?”

Nguyệt nương thân hình lảo đảo, ngã ngồi xuống đất, cả người thất thần.

8

Vì sức khỏe của Bình ca nhi, Minh Thế Kiệt hạ lệnh giam lỏng Nguyệt nương một tháng, đồng thời chuyển Bình ca nhi sang viện của ta để điều dưỡng.

Chỉ khổ cho ta, đột nhiên phải chăm sóc thêm hai hài tử.

Dù vậy, ta vẫn không hề bạc đãi bọn họ, thỉnh thoảng còn sai người mang điểm tâm, dược bổ cho hai huynh muội.

Làm vậy, bà bà và Minh Thế Kiệt cũng không thể bắt bẻ, ngược lại còn liên tục khen ta hiền huệ, thấu tình đạt lý.

Ta rốt cuộc cũng có được một tháng thanh tịnh.

Ta đã có kế hoạch cho chính mình.

Hiện nay Vĩnh Bình Hầu chính trực tráng niên, tháng này ta cùng hắn hoan hảo không ít lần, ta đoán rằng rất nhanh sẽ có tin vui.

“Phu nhân, hôm nay tròn một tháng rồi.”

Tiểu Thúy khẽ nhắc ta.

Ta đặt tay lên bụng, đã đến lúc nên tính toán cho bản thân.

“Nếu nàng ta an phận thủ thường, ta cũng không bạc đãi nàng.”

“Còn nếu không, ta tất nhiên sẽ không nhân nhượng!”

“Hôm nay đúng tròn một tháng giam cầm, có lẽ Nguyệt nương cũng đã hối cải.

Hầu gia, chi bằng người qua thăm nàng một chút đi.”

Thay vì để hắn luôn canh cánh trong lòng, không bằng ta ra tay trước, tỏ ra rộng lượng.

Dù sao, điều Minh Thế Kiệt ban cho ta, chẳng qua cũng chỉ là thể diện giữa danh môn thế gia mà thôi.

Còn ánh trăng sáng trong lòng hắn, từ trước đến nay, vẫn luôn là Nguyệt nương.

Nhưng cũng không sao, nữ tử Triệu gia xưa nay chỉ coi trọng quyền thế, hậu viện náo nhiệt hay không, miễn không động đến lợi ích của ta, thì nhiều thêm vài người cũng chẳng hề gì.

Minh Thế Kiệt có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn đến thăm nàng.

Dù sao cũng là nữ nhân đã bầu bạn bên cạnh hắn năm năm, làm sao có thể hoàn toàn vô tình?

Nguyệt nương cũng có vẻ thu liễm hơn, lần này nàng không còn đòi đưa Bình ca nhi về viện của mình nữa.

Chẳng bao lâu sau, ta được chuẩn đoán đã hoài thai.

Tiểu Thúy vui mừng nhảy cẫng lên, mẫu thân ta xúc động đến rơi lệ.

Vị trí chính thất của ta, rốt cuộc cũng được củng cố vững chắc.

Bà bà cao hứng không thôi, không ngừng sai người đưa đến đủ loại dược bổ, nhân sâm, tổ yến đều không ngớt.

Chỉ có Nguyệt nương, sau khi nghe tin, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười gượng.

Nàng thường thất thần nhìn bụng ta, ánh mắt mang theo tia phức tạp khó đoán.

Còn Minh Thế Kiệt, từ sau khi biết tin, càng ngày càng thường lui tới viện của ta.

Ban đêm, hắn luôn phải đặt tay lên bụng ta mới có thể an ổn ngủ.

Nhưng ta ốm nghén nghiêm trọng, trong người không thoải mái, nên đành giao một nửa quyền quản gia cho Nguyệt nương.

9

Một ngày nọ, ta sai nhà bếp chuẩn bị một bát canh mơ chua.

Gần đây ta chán ăn, chỉ muốn uống thứ gì đó chua ngọt.

“Đại nương tử, canh mơ người muốn, nô tỳ đã mang đến.”

Nửa tỉnh nửa mê, ta lờ mờ thấy một nha hoàn xa lạ, tay bưng khay, quỳ trước mặt.

“Đặt lên bàn đá đi, lát nữa ta sẽ uống.”

Lúc này ta chỉ muốn chợp mắt thêm một lát.

Giờ vẫn còn sớm, Minh Thế Kiệt vừa vào triều.

Từ khi ta có thai, thời gian bọn nhỏ đến thỉnh an cũng được dời muộn hơn một khắc.

Tiểu Thúy tiến vào, đắp áo choàng lên người ta.

Hôm nay trời nắng đẹp, nằm sưởi nắng quả thật rất dễ chịu.

“Mẫu thân…”

Thì ra là Đào muội nhi và Bình ca nhi đến.

Bình ca nhi nhờ ta tận tâm chăm sóc, thân thể đã tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại tiết trời dần ấm, sắc mặt hắn cũng khá hơn trước, lúc này đang cười hì hì nhìn ta.

“Các con tự đi chơi đi, mẫu thân một lát nữa sẽ đến.”

Đào muội nhi vui vẻ bước vào phòng, gần đây nàng học chữ ngày càng nhiều, rất thích ở trong phòng luyện chữ cho ta xem.

Bình ca nhi lại nằm sấp xuống bàn đá, bị hương thơm của bát canh mơ chua hấp dẫn.

Tiểu Thúy định bước lên ngăn cản, nhưng ta khoát tay:

“Nếu Bình ca nhi muốn uống, thì cứ uống đi.

Lát nữa sai nhà bếp mang đến một bát khác là được.”

Sau một thời gian dài chung sống, hai hài tử đã không còn e sợ ta, thường cùng ta ăn chung, ta có thứ gì ngon cũng chưa từng keo kiệt với bọn chúng.

Bình ca nhi rốt cuộc không nhịn được, bưng chén lên uống một ngụm nhỏ, thấy vị thanh ngọt, liền uống cạn sạch phần còn lại.

Nhũ mẫu vội vàng lấy khăn lau miệng cho hắn.

Ta chỉ khẽ lắc đầu, quay sang dặn Tiểu Thúy:

“Đi nhà bếp, gọi người mang đến cho ta một bát khác.”

“A!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến cơn buồn ngủ của ta lập tức tiêu tan.

Chỉ thấy Bình ca nhi ngã xuống đất, toàn thân co giật, miệng không ngừng nôn ra dịch đen hôi thối.

Ta che miệng quay đi, cảm giác dạ dày quặn thắt, thiếu chút nữa nôn ra.

Tiểu Thúy và Đào muội nhi nghe tiếng chạy đến, toàn bộ viện lập tức rối loạn.

“Nhanh, gọi phủ y!”

Ta gắng gượng, ra lệnh cho Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy không dám chậm trễ, vội vã chạy đi mời phủ y.

Trong khi đó, một đám người hối hả bế Bình ca nhi đặt lên giường.

Phủ y cấp tốc chạy đến, Nguyệt nương cũng vừa khóc vừa lao vào.

Đào muội nhi được nhũ mẫu dẫn về phòng, ngay cả bà bà cũng đã đến viện của ta.

Chỉ có ta, âm thầm lùi vào góc khuất, sợ bị người ta nhìn thấy vẻ mặt của chính mình.

10

“Là ngươi! Là ngươi đúng không?!”

Nguyệt nương như phát điên, nếu không có nhũ mẫu và Tiểu Thúy ngăn cản, e rằng nàng đã nhào đến xé nát ta.

“Ngươi đã cho hắn ăn gì?!

Lẽ ra là ngươi uống, lẽ ra người chết phải là ngươi!

Ta không nên để hắn ở viện của ngươi!

Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Cuối cùng cũng vừa ý rồi?!”

Nguyệt nương đã hoàn toàn mất khống chế, gương mặt méo mó dữ tợn, khiến ta thậm chí quên cả nôn nghén.

“Hỗn xược!

Trước khi điều tra rõ ràng, không được vô lễ!”

Bà bà cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu xa.

Cái nhìn ấy, rõ ràng đang hoài nghi ta chính là người hạ độc!

Ta muốn phản bác, nhưng trăm lời cũng không thể biện giải!

Ta vội quay sang ra lệnh cho Tiểu Thúy:

“Mang bát canh mơ chua kia đến đây!

Gọi toàn bộ người đã tiếp xúc với thức ăn của Bình ca nhi hôm nay, bao gồm cả ta, tập trung lại!”

“Thế nào rồi?”

Bà bà hỏi phủ y.

Phủ y thở dài, thấp giọng đáp:

“Tiểu công tử trúng độc ‘Liễu Diệp Đào’.

Liều lượng quá lớn, hơn nữa công tử vốn đã có hàn bệnh trong người.

Thần lực bất tòng tâm.”

Ý tứ chính là không thể cứu được nữa.

“Đại phu, đại phu, van ngài cứu lấy Bình ca nhi!

Hắn còn nhỏ như vậy!”

Nguyệt nương khóc đến mức gần như ngất lịm.

Bà bà thở dài không ngừng, dù bà không quá coi trọng Bình ca nhi, nhưng dù gì cũng là cháu ruột của mình.

“Thứ lỗi cho lão thần y thuật kém cỏi, chỉ có thể giúp kéo dài chút hơi tàn.

Xin phu nhân chuẩn bị hậu sự.”

“A…!”

Nguyệt nương ôm đầu, lảo đảo ngã xuống đất bất tỉnh.