Trời vào hè.
Dự báo nói hôm nay sẽ có mưa giông.
Để tránh gió lớn, tôi nhắn tin cho Hà Xuyên Đình, nói với hắn hôm nay tôi sẽ về muộn.
Bầu trời âm u, gió lốc cuốn theo lá rụng, có vẻ mưa sẽ đổ xuống lúc nào chẳng ai hay.
Tôi đi vào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, đúng lúc buổi chiều vắng người.
Lúc trở ra, có người từ bịt miệng tôi từ phía sau, một mùi hôi thối xộc vào mũi, tôi chưa kịp phản ứng lại đã ngất lịm đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một chiếc xe.
Tiết Sưởng – người mất tăm mất tích bấy lâu lại đang ngồi ở ghế lái, tay cầm vô lăng lao băng băng giữa cơn mưa.
Mưa rất lớn, gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Tôi bị trói lại bên phía ghế phụ.
Sợi dây thừng được buộc rất chặt, tôi không thể tự mình thoát ra, chỉ thăm dò vài lần rồi quyết định từ bỏ, sau đó tôi bình tĩnh mở miệng: “Đường cùng rồi, anh còn muốn đưa tôi đi đâu đây?”
Anh ta nói: “Chạy trốn.”
“Anh gọi bắt cóc là chạy trốn à?”
Anh ta nhếch miệng: “Em muốn nghĩ sao cũng được.”
Xe đã vào cao tốc, đi được một đoạn rất xa khỏi thành phố rồi.
Xa đến mức mưa tạnh, mặt đường khô ráo, ánh sáng mặt trời lại ló dạng lên rồi.
Nhưng anh ta vẫn chưa chịu dừng xe.
Anh ta lái xe men theo đường mòn, xuyên qua một khu rừng xanh tươi.
Sau khi ra khỏi đó, khung cảnh hoang dã hiện ra trước mặt.
Trước mặt là những ngọn núi cao chót vót, hồ nước trong veo và cánh đồng cỏ rộng lớn.
Tiết Sưởng dừng xe, tắt máy, sau đó điều chỉnh tư thế, thoải mái ngả người về sau.
Anh ta quay sang nhìn tôi, nói một câu rất không liên quan: “Đến tối, ở chỗ này có thể ngắm sao đấy.”
“Mất hết mọi thứ rồi nên chỉ có thể đến đây ngắm sao mà vớt vát thôi đó à?”
“Mất hết mọi thứ?” – Anh ta nhắc lại từ này, cười lạnh, gương mặt dần hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Thành bại do số phận, tôi vốn muốn tha cho em, nhưng tôi không làm được.”
Anh ta lấy băng dính dán miệng tôi lại: “Em chỉ cần ngoan ngoãn như xưa, ở lại với tôi một đêm.”
Anh ta vuốt ve mặt tôi, trong ánh mắt trộn lẫn giữa vẻ mê đắm và căm hận: “Người có tình trong lòng chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại trên thương trường, ba em nói đúng, không đủ tàn nhẫn thì sẽ không thể thành công.”
“Tôi đáng ra đã có được mọi thứ, kể cả em.”
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Tiết Sưởng lại che mắt tôi lại, ghé sát đầu vào: “Lúc đó, tôi đã chọn bỏ rơi em.”
“Giờ nghĩ lại, đó là quyết định sai lầm nhất tôi từng đưa ra.”
“Đáng ra từ đầu tôi nên trói em lại bên mình, dù em có hận tôi đi chăng nữa, em vẫn chỉ thuộc về mỗi tôi thôi.”
“Ngày đó tôi nói với em, ba em nợ thì em phải là người trả, đều chỉ là nói dối mà thôi.”
Tôi đập đầu mạnh về phía trước, đụng vào trán anh ta.
Tiết Sưởng đau đớn rít một tiếng rồi buông tay ra, tôi lại được tiếp xúc với ánh sáng, trước mắt hiện lên nụ cười đầy ác ý trên mặt anh ta.
“Em là bảo bối của ông ta, được nâng niu trong lòng bàn tay, sống trong tháp ngà, ngây thơ đến độ còn cho rằng chỉ cần có tình yêu là đủ.”
Anh ta bật cười một cách mất kiểm soát, anh ta cúi đầu xuống, vai rung lên: “Vì một tiểu thư cao quý như em thích tôi, nên tôi mới có quyền nhận được những thứ tốt đẹp từ người khác.”
“Vì em thích tôi, tôi mới được coi trọng, vì em thích tôi, tôi mới có được tài nguyên.”
“Tất cả đều vì em thích, Tiết Sưởng mới có giá trị.”
“Những gì em coi trọng, đều thật nực cười.”
Anh ta ngẩng đầu lên. Mái tóc rồi bù che khuất đôi mắt đỏ ngầu đang tỏa ra đầy sự chế nhạo và bất mãn.
“Đường Lịch, em chưa bao giờ hiểu tôi, em chưa bao giờ thật lòng yêu tôi, em chỉ yêu dáng vẻ giả tạo tôi bày ra trước mặt em.”
Anh ta lấy ra một ống tiêm, đầu kim nhọn đâm xuyên qua da thịt tôi, chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào.
Tôi cố gắng xoay người thoát đi, nhưng lại bị anh ta giữ chặt.
Tiết Sưởng buông mắt, hoàn toàn phát điên.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy anh ta còn đang thì thầm bên tai tôi: “Chỉ cần em xuống địa ngục cùng tôi, có phải ăn năn hối lỗi với em bao nhiêu lần, tôi cũng có thể làm được.”
Không biết đã trôi qua bao lâu, ý thức của tôi mới hồi phục trở lại, trước mắt là ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.
Những sợi dây trói tay chân đã được tháo ra, tôi ngồi trong xe, toàn thân không còn chút sức lực.
Tiết Sưởng ở bên cạnh vẻ mặt lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Đầu xe hướng xuống, từ từ trượt vào hồ nước.
Nước lạnh thấm qua khe cửa, nhanh chóng ngập qua bàn chân tôi.
Tôi hoảng hốt cố mở cửa xe, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
Xe trôi xuống nước rất nhanh, nước đã tràn lên đến trên kính chắn gió.
Tiết Sưởng mặt không cảm xúc, mỉm cười với tôi: “Cũng không phải mất hết tất cả, ít nhất em vẫn ở bên tôi.”
Nói xong, anh ta im lặng, nhìn nước tràn vào xe với vẻ mặt trống rỗng.
Mực nước ngày càng dâng cao, không khí trong xe ngày càng loãng khiến tôi gần như không thể thở được.
Tôi đập vào cửa xe: “Mở cửa ra!”
Anh ta không động đậy, mặt không biểu cảm.
“Tiết Sưởng!”
Tôi hít một hơi, hận không thể xông vào bóp cổ anh ta: “Anh có quyền gì chứ?”
“Anh làm khổ tôi bao năm như vậy vẫn chưa đủ, còn muốn mạng sống của tôi nữa à?”
Đôi mắt anh ta khẽ động.
Khi lời nói vừa dứt, tôi nghe thấy âm thanh nước chảy vào từ hàng ghế sau.
Hóa ra cả cửa sổ xe vẫn chưa đóng.
Tôi vô cùng kích động nhưng tay chân vô lực, nhận ra mình hoàn toàn không thể bò qua đó, dù có bò được cũng không còn sức để bơi, chỉ có thể chéc đuối trong nước.
Nước bắt đầu tràn vào ngày càng nhiều.
Tiết Sưởng im lặng nhìn tôi.
Trước khi nước ngập qua mũi miệng, tôi cuối cùng nhận ra anh ta đang chờ tôi mở miệng, chờ tôi cầu xin anh ta.
Cầu xin anh ta cứu tôi ra khỏi tình cảnh này.
Nhưng đã quá muộn, xe đã trượt xuống đáy hồ sâu, nước lạnh hoàn toàn bao phủ lấy tôi.
Hy vọng chỉ cách một cánh tay, nhưng tôi không thể với tới.
Những hình ảnh trong ký ức dồn dập ùa vào tâm trí tôi.
Thế giới như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập.
Chết ở đây sao?
Không, tôi không cam tâm chéc như vậy!
Tôi còn có con trai, còn có Hà Xuyên Đình đang đợi tôi tôi!
Tôi gắng sức bơi ra, cảm giác nghẹt thở ập đến, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt.
Trước khi cạn kiệt hoàn toàn sức lực, hình ảnh tôi thấy cuối cùng là gương mặt của Hà Xuyên Đình.
Không phải ảo giác, tôi thực sự nhìn thấy hắn.
Hà Xuyên Đình tựa như một vị thần đến cứu rỗi tôi, sau khi được đưa lên bờ, tôi hổn hển ôm chặt lấy anh, hoảng sợ bật khóc: “Em, em suýt nữa thì chéc đuối thật rồi!”
Tiết Sưởng cũng được kéo ra ngoài.
Xoa dịu cảm xúc của tôi xong, hắn đi đến bên cạnh, lôi Tiết Sưởng đang thoi thóp trên mặt đất lên, bắt đầu không ngừng đấm xuống.
Những người xung quanh không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Cho đến khi thấy Tiết Sưởng sắp bị đánh chéc, cảnh sát bên cạnh mới lên tiếng ngăn lại: “Ngài Hà, ngài Hà! Chúng ta bình tĩnh chút, đừng làm gì phạm pháp!”
Hà Xuyên Đình ném Tiết Sưởng xuống đất, vẫn chưa vừa lòng, lại đá thêm một cú: “Mày phải sống, để còn đi chịu tội!”
Hắn quay người bế tôi lên, Tiết Sưởng nằm trên cỏ, mắt mở to, mũi và miệng đều đang chảy máu.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể qua tôi, anh ta có thể nhìn thấy tất cả những gì đã mất.
Tin tức về bản án của Tiết Sưởng được công bố vào mùa thu năm sau.
Anh ta bị kết án hai mươi năm tù giam vì nhiều tội danh.
Trước khi anh ta vào tù, tôi đã đến gặp anh ta.
Giống như mọi tù nhân khác, anh ta mặc bộ đồ tù, tay bị còng, tóc cắt ngắn, vẻ mặt gầy gò, má hõm vào.
Tôi hỏi anh ta: “Hối hận không?”
Anh ta nuốt nước miếng, nhìn tôi qua lớp kính, khẽ nói: “Có hối hận.
“Nhưng tôi không còn đường lui nữa rồi.”
“Đường Lịch, ngay từ đầu, tôi chỉ muốn xứng với em mà thôi.”
Nói thêm cũng vô ích.
Tôi và Hà Xuyên Đình tổ chức đám cưới vào mùa thu năm đó, Tiểu Bảo làm phù dâu, còn kéo váy của một cô bé khiến cô bé khóc um lên.
Thấy mình gây ra chuyện, nhóc con vội vã dỗ dành cô bé, hai bàn tay nhỏ bé lúng túng không biết phải làm gì, không thể ôm hay vỗ về, chỉ có thể quay lại cầu cứu ba mình.
Hà Xuyên Đình cười khổ, đến gần, quỳ xuống dạy con trai cách xin lỗi.
Những người bạn của hắn bên cạnh cảm thán: “Lấy vợ rồi như biến thành người khác, trước đây cậu ta đâu có như này.”
“Bằng không sao gọi là tình yêu đích thực? Tất cả phụ nữ trên thế giới đều như nhau, chỉ có chị dâu của chúng ta là khác.”
Bọn họ như hiểu được điều gì đó, cùng cười ầm lên.
Hà Xuyên Đình không biết từ đâu lấy ra một món đồ chơi trẻ em, là một cái búa hơi.
Hắn đi qua, liên tục gõ bạn mình: “Các cậu kiềm chế chút đi, để tôi lấy được vợ đã, các cậu mà làm cho cô ấy sợ bỏ chạy, thì xem tôi xử lý các cậu thế nào!”
Mọi người cười đùa vui vẻ.
Hà Xuyên Đình tranh thủ thì thầm vào tai tôi: “Hai năm nữa, mình lại sinh một cô em gái cho Tiểu Bảo nhé.”
Tôi ôm cổ anh, đáp lại: “Xem anh thể hiện thế nào.”
Hắn cười lớn, bế tôi lên, khiến cả đám đông kinh ngạc ồ lên.
Tôi hạnh phúc chôn đầu vào ngực anh.
Cuộc sống của tôi đã sớm sụp đổ, là Hà Xuyên Đình dùng lòng tin và tình yêu từng chút một xây ghép lại.
Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi nhận được hai tin báo.
Một là ba tôi vì hành vi cải tạo tốt trong tù mà được giảm án, có thể sẽ ra tù về nhà trong nửa năm nữa.
Hai là tin về cái chéc của Tiết Sưởng.
Di vật của anh ta được gửi đến tay tôi, là một bức ảnh cũ.
Khi đó, hai gương mặt còn non trẻ dựa vào nhau, sự ngọt ngào cũng dường như sắp tràn ra khỏi bức ảnh.
Phía sau bức ảnh, là một dòng chữ nhạt màu, ghi: “Đường Lịch yêu Tiết Sưởng.”
Nhưng qua nhiều năm, bên dưới đã có thêm một dòng chữ khác: “Tiết Sưởng yêu Đường Lịch”, cuối cùng còn thêm ba từ: “Xin lỗi em.”
Tôi đã đốt bức ảnh đó.
Khi nó cháy thành tro, sự căm ghét và bất mãn tích tụ trong lòng tôi bấy lâu nay cũng dần tiêu tan theo nó.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, nhưng cũng không còn căm ghét anh ta nữa.
1. Hà Xuyên Đình.
Hắn xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức, lạnh lùng nhìn người phụ nữ tuyệt vọng run rẩy trước mặt.
Dù đã làm việc trong thương trường nhiều năm, đây không phải lần đầu tiên hắn thấy loại hình “tự dâng hiến” này. Có thể đây là chuyện do người khác sắp đặt, hoặc có thể chỉ là một sự trùng hợp khi hắn vô tình gặp được một người phụ nữ xấu số.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu bao phủ lấy cơ thể khiến hắn không thể nảy sinh chút thương xót nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài như những mũi kim đâm vào đầu hắn. Hắn khó chịu cau mày, lạnh lùng cảnh báo người phụ nữ trước mặt: “Ra ngoài.”
Nước mắt cô ta rơi xuống, “Tôi chỉ muốn trốn một chút, chỉ một chút thôi, có được không?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên: Ngài Hà.”
Đầu hắn đau như búa bổ, không muốn nhìn thêm người phụ nữ đó một lần nữa, hắn đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài là một nhân viên phục vụ đang mang một khay trái cây vao, nhưng trong bóng tối có vài người đàn ông cao to đang ẩn nấp.
Hắn vừa bước ra, chưa lâu sau tiếng thét tuyệt vọng từ phòng riêng vang lên.
Hà Xuyên Đình không quan tâm và cũng không muốn quan tâm.
Trên thế giới, mỗi một góc tối đều đang diễn ra những câu chuyện đáng thương khác nhau mỗi ngày.
Hắn không phải là vị cứu tinh.
Tài xế lái xe đến đón hắn, từ cửa sau của câu lạc bộ cần phải rẽ một khúc mới ra được đường lớn.
Khi xe đến ngã rẽ, một bóng người bất ngờ rơi xuống, nặng nề đập xuống đất.
Tài xế gấp gáp phanh lại, hoảng hốt nói: “Có người nhảy lầu!”
Người phụ nữ rơi xuống như một con búp bê, máu tươi từ dưới cơ thể cô ta tuôn ra, cô ta vẫn còn đang co giật, đôi mắt xinh đẹp mở to, trong mắt đầy sự tuyệt vọng.
Trong đầu Hà Xuyên Đình chợt trở nên trống rỗng, nhìn lên nơi cô ta rơi xuống, đó là cửa sổ của một căn phòng trong câu lạc bộ, lcó người đang hoảng loạn né tránh.
Người phụ nữ đã chéc.
Sau khi báo cảnh sát xử lý xong, việc này không còn liên quan đến hắn.
Nhưng trong hai ngày tiếp theo, hắn luôn mơ thấy đôi mắt xinh đẹp mà tuyệt vọng đó.
Ngày thứ ba, hắn lái xe trong trạng thái mơ hồ, cuối cùng gây ra một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Hắn không ngờ rằng khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại quay trở lại đêm hôm phụ nữ đó nhảy lầu.
Hắn đang trong phòng riêng, xoa hai bên thái dương đau nhức, thời gian và ngày tháng trên điện thoại vẫn là thời điểm ba ngày trước.
Mọi chuyện vừa xảy ra như thể chỉ là một giấc mơ của hắn.
Cơn đau dữ dội từ tai nạn vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Hà Xuyên Đình quyết định rời khỏi phòng riêng sớm.
Khi hắn đang ra ngoài, một người phụ nữ hoảng loạn chạy ngang qua, va vào vai hắn.
Hắn đứng lại, nhìn theo bóng dáng cô ta biến mất khỏi tầm nhìn.
Hà Xuyên Đình gọi tài xế đến đón, vốn định để tài xế đợi ở cửa chính, nhưng khi gọi điện, tài xế nói đã đang ở cửa sau.
Hắn nghĩ có lẽ đây thực sự chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cùng một nơi, cùng một chuyện.
Cô ta như một con diều, từ tầng sáu rơi xuống, chéc ngay trước xe của hắn.
Hà Xuyên Đình lảo đảo bước xuống xe, nhìn thấy cô gái kia chéc không nhắm mắt: “Mẹ kiếp.” Hắn lẩm bẩm khó tin nói: “Gặp ma sao?”
Như trong giấc mơ, sau khi báo cảnh sát và xác nhận việc này không liên quan đến hắn, Hà Xuyên Đình rời khỏi hiện trường.
Hai ngày tiếp theo, hắn luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, ngày thứ ba thậm chí còn không dám lái xe ra đường.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn chéc vì một tai nạn rất kỳ lạ.
Khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là trong căn phòng riêng đó.
Hà Xuyên Đình mạnh tay tát vào mặt mình, xác nhận đây không phải là một giấc mơ.
Hắn gần như ngay lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, lại gặp người phụ nữ đó trong hành lang.