Nha hoàn kia nói xong, đặt đồ vật vào tay Triệu bà bà, rồi xoay người rời đi.
Kế mẫu vừa rồi còn có chút vui mừng, nhưng hiện tại lại ngượng ngùng, nhanh chóng tóm lấy Vương Nhứ Âm leo lên xe.
15
Sau trận cảm lạnh này, Vương Nhứ Âm không bị ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi hai ngày đã khỏe lại.
Nhưng Tiết Hành Chu lại bệnh nặng, sốt mấy ngày liền.
Kế mẫu ngày ngày dẫn Vương Nhứ Âm đến thăm, trên phố cũng bắt đầu có những lời đồn đãi.
Bọn họ nói Tiết Hành Chu từng ra vào Vương gia đều là vì Vương Nhứ Âm, hai người họ tình bỉ kim kiên, lúc Tiết thế tử rơi xuống nước, nhị cô nương Vương gia lập tức nhảy xuống cứu.
Thấy Vương Nhứ Âm có tình có nghĩa như vậy, xem ra Tiết thế tử gặp đúng người rồi.
Nhưng Tiết gia không nghĩ như vậy, lời đồn vừa xuất hiện, bọn họ bắt đầu ngầm chặn Vương Nhứ Âm lại.
Khóe môi kế mẫu giựt giựt, bà ta liền xông đến Tiết phủ làm loạn.
“Là con trai nhà các người ngày ngày đến phủ của chúng ta tặng quà, danh mục quà tặng ta vẫn còn giữ. Chẳng phải tháng trước nhà các người còn vội vàng đến xem mắt đó sao! Bây giờ con trai người rơi xuống nước, nữ nhi của ta không màng sống ch xuống nước cứu giúp, ngược lại nhà các người lại không giữ lời hứa.
Nếu hôm nay các người không cho ta một lời giải thích, ta sẽ đâm đầu ch ngay tại đây! Dù hầu phủ có quyền thế đến đâu, cũng không thể để các người coi thường nhà tiểu quan như chúng ta được!”
Bộ dạng chanh chua của bà ta khiến hầu phu nhân vô cùng đau đầu.
Khi Tiết Hành Chu tỉnh lại, hắn cười khẩy đồng ý mối hôn sự này.
“Nếu nàng ta muốn gả, vậy thì cứ gả vào thôi.”
Ta cũng nhận được thư hồi âm từ Thi gia, nữ nhân Thi gia gả ra ngoài rất nhiều, thân thích cũng rất phức tạp.
Người trong gia tộc từ lâu đã quên mất mẫu thân ta, một cô nương từng thất thế năm nào, nhưng vừa thấy ta viết muốn vào đông cung, bọn họ lập tức phái hai biểu huynh đến.
Phụ thân cũng hăng hái hẳn, đặc biệt cắn răng mời một một ma ma xuất thân từ nhà quan cho ta.
“Hai nữ nhi của vi phụ đều được gả vào cao môn, quả nhiên là tổ tông hiển linh.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, lại thở dài đúng lúc.
“Đáng tiếc, nếu Vương gia chúng ta có nam đinh thì tốt rồi. Nếu Tự Âm có huynh đệ, sau này cũng có thể nhờ cậy.”
Bao năm qua, phụ thân cũng không phải chưa từng nạp thiếp, nhưng không ai trong số họ có thể bình an sinh con.
Ông ấy ngại chuyện hậu viện rối ren, nên cũng từ bỏ ý định.
Bây giờ nghe ta nói vậy, ông ấy im lặng suy nghĩ.
“Vẫn là Tự Âm biết suy nghĩ sâu xa.”
16
Đầu xuân năm sau, hầu phủ phái người đến nghênh cưới Vương Nhứ Âm.
Khung cảnh vô cùng tầm thường, ngay cả hạ nhân đến đón dâu trông cũng lười biếng.
Nhưng Vương Nhứ Âm lại rất vui, còn cầu xin phụ thân muốn ta chỉnh trang giá y cho nàng.
“Đúng là kinh doanh nhiều năm nhưng lại chẳng thu được kết quả gì, nếu muội không gọi tỷ đến, ắt hẳn giờ phút này tỷ tỷ đang trốn trong phòng khóc lóc nhỉ.”
Ta mỉm cười, vỗ nhẹ vào bộ giá y đỏ thẫm của nàng.
“Chỉ là đồ ta không cần thôi mà, Vương Nhứ Âm, muội từ nhỏ đã luôn thích nhặt những thứ này rồi.”
Nàng giận dữ đứng dậy, châu ngọc gắn đầy trên đầu cũng đong đưa theo.
Ta đè bả vai nàng:
“Không có phép tắc như vậy, làm sao có thể hưởng thụ đại lễ mà ta tặng cho muội chứ.”
Đời này, Tiết Hành Chu đã sống lại, hôn ước diễn ra sớm hơn, đoán chừng hai người bọn họ chỉ mới lén lút gặp nhau mấy lần, cũng chưa làm việc bất chính kia.
“Muội muội, tay nghề mà muội và mẫu thân cho Bích Loa học, muội đoán xem, nàng ta có học tốt không? Muội cũng đoán thử đi, cái ngày mà nàng ta ch, nàng ta đã làm gì trong phòng muội nhỉ?”
Không cần ta phải nhiều lời, sắc mặt Vương Nhứ Âm lập tức trở nên trắng bệch.
“Ta muốn tìm mẫu thân, bảo mẫu thân đến gặp ta, nhanh đi tìm mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân hiện tại đang ở phía trước đón khách, làm gì rảnh rỗi mà chạy đến nơi này chứ.”
Bà mối mỉm cười gõ cửa:
“Giờ lành đã đến, cô nương phải xuất giá rồi!”
Vừa đúng lúc.
17
Vương Nhứ Âm nhanh chóng được gả đi, cũng nhanh chóng trở về.
Không đợi đến ngày hôm sau, Tiết Hành Chu đã ném Vương Nhứ Âm đang bị trói vào cửa ngay trong đêm.
Phụ thân và kế mẫu mới vừa uống rượu xong, đang có một giấc mộng đẹp thì lập tức đỡ nhau chạy ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến cho họ sợ đến mềm nhũn chân tay.
Bà tử của hầu phủ chóng nạnh đi tới, lập tức hét ầm lên.
“Vương đại nhân tới đúng lúc, khuê nữ nhà các người không có lạc hồng vào ngày thành hôn, đây là gia phong của Vương gia các người à!”
So với ta của kiếp trước, Vương Nhứ Âm thê thảm hơn nhiều, nàng ta bị trói lại, xiêm y không chỉnh tề, lộ cả đồ lót bên trong.
Trên mặt còn hằn hai dấu bạt tai chói lọi.
Nhìn thấy kế mẫu bước ra, nàng khóc lóc, thê thảm gọi:
“Mẫu thân cứu con, mẫu thân cứu con.”
Chậc, nói ra, nàng vẫn đỡ hơn ta. Mặc kệ ta bị giày vò đến mức nào, ngay cả người để cầu xin giúp đỡ cũng không có.
Kế mẫu phản ứng lại, không quan tâm đến chuyện gì cả, lập tức chạy đến ôm lấy Vương Nhứ Âm
“Con gái ngoan của ta, đều do tiện nhân Vương Tự Âm đó, là tiện nhân đó hại con!”
Những lời này như tiếng sét đánh vào đầu phụ thân.
Nhìn thấy cô nương này đã vô dụng rồi, làm sao có thể để cô nương sắp vào đông cung bị liên lụy chứ.
Ông ấy bước nhanh đến, vung tay tát vào mặt kế mẫu.
“Đồ đàn bà chanh chua!”
Nghĩ đến tiền đồ của mình, ông ấy xốc lại tinh thần.
“Tiết thế tử, ngươi nói nữ nhi nhà ta không có lạc hồng, chỉ dựa vào mấy lời này mà muốn làm nhục thanh danh của nhà ta sao?”
“Trước khi thành thân, ngươi nhiều lần đến gặp gỡ nữ nhi nhà ta ở hậu viện, ai biết ngươi đã làm chuyện gì, bây giờ còn muốn cắn ngược lại nhà ta à.”
Ta tựa người vào hành lang, suýt chút nữa phải vỗ tay khen ngợi, xúc động đến mức rơi hai giọt lệ.
Triệu bà bà ai u một tiếng, vội vàng đến lau.
“Cô nương ngoan, không khóc.”
Ta lắc đầu, nhìn thấy hai mươi nữ hộ vệ ở phía sau do Thi gia đưa tới.
“Ta khóc vì bọn họ, một nhà ba người, tình cảm vô cùng thân thiết.”
Sau khi phụ thân nói xong, Tiết Hành Chu không trả lời.
“Chúng ta vào trong nói, Vương đại nhân, giữ thể diện cho chính mình đi.”
Hắn gọi gia đinh, bà tử, trực tiếp xông vào.
Vừa nhìn thấy ta, Tiết Hành Chu lập tức chạy đến lấy lòng.
“Tự Âm, ta đem tiện nhân kia đến rồi!”
Hắn quay lại, một tay kéo Vương Nhứ Âm đến trước mặt ta.
“Ta biếm nàng ta từ thê thành thiếp, nàng vẫn là phu nhân hầu phủ tôn quý nhất, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, Tự Âm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”
Ta phớt lờ hắn, chậm rãi quỳ xuống nhìn Vương Nhứ Âm.
Nàng nhếch nhác quỳ trên mặt đất, ánh mắt chứa đầy thù hận nhìn ta.
“Tỷ hài lòng chưa? Nhìn thấy muội bị biếm thành tiện thiếp, nhận hết mọi sỉ nhục, tỷ vừa lòng chưa? Vương Tự Âm, sao tỷ lại ác độc như vậy, muội là muội muội cùng một phụ thân của tỷ mà!”
Vừa nói, nàng vừa khóc lóc thảm thiết, trên mặt đều là nước mắt.
Ta nhìn nàng một lúc, cảm thấy ấm ức trong lòng từ từ tiêu tán, mới nói:
“Nhưng đây là con đường mà muội và mẫu thân muội chuẩn bị cho ta mà, quên rồi à? Tại sao các người hại ta thì gọi là chuyện đương nhiên, đến khi ta đem thủ đoạn này dùng trên người muội, lại trở thành độc ác rồi?”
Vương Nhứ Âm ngừng khóc, toàn thân run rẩy.
“Không, muội không có! Tỷ tỷ cứu muội, cái này… Đây đều là mưu kế của mẫu thân, muội không thể ngăn được! Tỷ tỷ, muội không muốn về hầu phủ, các người không biết hắn đối xử với muội như thế nào đâu, muội không muốn trở về hầu phủ đâu.”
“Hóa ra tất cả đều do mẫu thân làm à, muội muội yên tâm, Thi gia đã tặng cho phụ thân rất nhiều tì thiếp xinh đẹp, mẫu thân muội ấy hả, rất nhanh thôi, sẽ không còn gì cả.”
“Mất đi chỗ dựa vững chắc duy nhất, muội sẽ ở lại hầu phủ đến hết đời.”
“Không thể nào, ta không tin! Tiện nhân này, ta gi ch ngươi!”
Ta đứng dậy, ghét bỏ lui về sau vài bước.
Thấy ta tức giận, Tiết Hành Chu lại càng vui vẻ, hắn lớn tiếng nói với phụ thâm.
“Nhị cô nương nhà các người không còn trinh tiết, không còn xứng làm chính thê nữa, biếm làm tiện thiếp.”
“Vương đại nhân, chúng ta định ngày tốt đi, ta sẽ tới nghênh đón đại cô nương nhà các người.”
Một nhát dao nữa đâm vào mạch máu của phụ thân.
“Không được!”
Ông ấy lo lắng đến mức nhảy dựng lên.
“Nghiệp chướng này tùy ngươi xử trí, muốn chém muốn gi gì tùy ngươi, từ nay về sau, Vương gia ta không có đứa con gái này! Nhưng con gái lớn của ta, đã được thái tử điện hạ đích thân phong làm thừa huy, tháng sau sẽ vào đông cung.”
Sắc mặt Tiết Hành Chu thay đổi, hắn sải bước ôm lấy phụ thân.
“Cái gì? Nói lại cho ta biết, Tự Âm muốn đi đâu?”
Phụ thân bị kéo cổ áo, nuốt nước bọt rồi nói:
“Đông… Đông cung.”
“Ta không tin!”
Tiết Hành Chu đẩy phụ thân ra, đưa tay kéo ta.
“Tự Âm, có phải bọn họ ép nàng hay không, nàng yêu ta như vậy, sao có thể đến đông cung chứ?”
Ta còn chưa nói gì, chỉ yếu ớt liếc nhìn, hộ vệ phía sau bước tới, giơ tay tát Tiết Hành Chu một cái.
“Làm càn, chỉ thị do thái tử điện hạ tự tay viết, nào có chỗ cho ngươi xen vào.”
Cái tát này khiến Tiết Hành Chu choáng váng, hắn đã tính toán trước mọi việc, coi ta như vật trong bàn tay hắn. Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, ta lại quay đầu trở thành người của đông cung, khi gặp chủ tử, hắn chỉ có thể quỳ lạy hành lễ.
“Không thể nào! Vương Tự Âm, nếu hôm nay nàng không gả cho ta, ta sẽ ra đường gây chuyện, đến đông cung kiện nàng! Ta phải gi toàn bộ Vương gia các người!”
“Được!”
Ta ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn.
“Dĩnh Dương hầu phủ có hơn năm trăm người, ch một nửa đều là Vương gia ta được lợi. Chúng ta cùng nhau ch.”
Tiết Hành Chu sợ hãi lùi lại hai bước, sau đó ngẩng đầu lên như một kẻ điên.
“Tự Âm, ta biết nàng bất đắc dĩ phải làm vậyy, ta sẽ nghĩ cách, nàng chờ ta.”
Nói xong, hắn cùng đám ta tớ chán nản rời đi.
Tất nhiên, cũng không quên kéo Vương Nhứ Âm đi.
Kế mẫu ở phía sau khóc đến khàn giọng, nhưng cũng không thể giữ lại nữ nhi của mình.
18
Ngày hôm sau, phụ thân triệu tập các trưởng lão trong tộc, mở từ đường để trục xuất Vương Nhứ Âm khỏi gia môn.
Kế mẫu chỉ mới làm loạn một chút đã bị đem nhốt vào trong phòng.
“Cứ nói với thiên hạ nàng ta bị điên rồi.”
Ông ấy càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy bản thân bảo vệ đôi mẹ con ngốc này nửa đời người, ngay cả con trai cũng chẳng có, vì quá tức giận nên đã nạp hết tất cả thiếp thất mà ta đã sắp xếp.
“Ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất! Độc phụ kia còn không bằng một góc của Thi nương.”
Ta đến thăm kế mẫu một chút, mới chỉ vài ngày mà nàng đã già đi trông thấy, tóc cũng bạc được nửa đầu.
Ngay khi nhìn thấy ta, bà ta liều mạng nhào đến.
“Tiện nhân, ngươi hại Nhứ nhi của ta, ta sẽ gi ngươi! Tiện nhân!”
Bà ta bị hai bà tử mạnh mẽ áp chế, bất lực kêu khóc.
“Ngươi muốn cái gì thì cứ nhắm đến ta, ngươi gi ta cũng được, đem ta bán vào kỹ viện cũng được. Ngươi hãy buông tha cho nữ nhi của ta đi!”
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Nghĩ cũng đáng buồn, ta nhìn mặt bà ta mà nghĩ, nếu mẫu thân ta còn sống, chắc chắn cũng sẽ che chở cho ta như vậy, bà ấy cũng sẽ khóc vì ta như thế này.
Thế là ta nói:
“Muội muội bị giáng làm tiện thiếp, nghe nói mỗi ngày Tiết thế tử đều thay đổi cách tra tấn nàng. Muội muội ấy à, sống không bằng ch.”
Có thể ta cũng điên rồi, lại dùng cách chọc tức kẻ thù để tìm kiếm bóng hình người mẫu thân mà ta chưa bao giờ gặp mặt.
Nhìn thấy bộ dạng điên loạn của kế mẫu, ta cảm thấy vui mừng không tả nổi.
19
Tiết Hành Chu dùng trăm phương nghìn kế chỉ để gửi cho ta một bức thư.
Hắn thành khẩn giải bày sự hối hận tột cùng của mình, hắn nói kiếp trước sau khi ta ch, hắn mới biết bản thân yêu ta đến nhường nào.
Hắn nói hắn đã nhìn thấy hết những hồng nhan trên đời, nhưng không có cảm giác như khi nhìn ta.
Hắn bảo ta thu xếp hành trang, ba ngày sau sẽ dẫn ta bỏ trốn.
Ta gần như bật cười sau khi đọc xong, sao trước giờ lại không phát hiện ra, cái tên hai mặt khẩu Phật tâm xà này lại si tình đến vậy.
“Triệu bà bà, người đi nói với người truyền tin kia, nói ta đồng ý.”
Ba ngày sau, chính là ngày lành để ta nhập đông cung.
Kiếp trước ta giao phó bản thân mình cho tên nam nhân này, giống như hàng vạn nữ tử trên đời này, khi ấy ta cảm thấy rằng, gả cho một phu quân tốt chính là con đường đúng đắn nhất của nữ tử.
Thật nực cười.
Tiết Hành Chu rốt cuộc yêu ta điểm nào chứ?
Yêu nhan sắc của ta, yêu sự nhẫn nhịn, cam chịu của ta, yêu việc có thể dễ dàng sai khiến và lợi dụng ta.
Sau này lại không cam lòng, hắn cảm thấy một người như ta nên vĩnh viễn bị hắn xoa nắn trong tay, không ngờ tới ta lại mất đi trong sạch, thậm chí ngay cả tên gian phu kia cũng chẳng tìm được.
Con người đầy tăm tối và xấu xa của Tiết Hành Chu cuối cùng cũng tìm được lý do để trỗi dậy, việc hành hạ và chà đạp ta khiến hắn đạt được khoái cảm tột độ.
Cho dù ta có muốn ch, hắn cũng không cho phép.
Cái gọi là quyền lực, cái gọi là sự kiểm soát.
Lần này, ta cũng muốn nếm thử một chút.
20
Khi Tiết Hành Chu đang trong rừng cây ở ngoại thành chịu đựng lạnh giá.
Thì ta tranh thủ lúc hoàng hôn đi lên kiệu nhỏ, từ cửa phụ của cổng lớn Thịnh Dương cung, đi qua một dãy hành lang dài.
Dọc đường đi rất cô đơn và lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với đại hôn náo nhiệt đã đưa ta xuống địa ngục ở kiếp trước.
Trước khi ta vào cung, hai vị biểu huynh của Thi gia kéo mười xe đồ quý hiếm đến trước mặt hoàng đế, chỉ nói là gia tộc cảm tạ hoàng ân bao la.
Nhưng ai cũng biết rằng, bọn họ đến đây để làm chỗ dựa cho ta.
Ta nhập cung chỉ bằng một chiếc kiệu nhỏ, nhưng trên người lại mang theo mấy vạn lượng ngân phiếu.
Cùng ta vào cung còn có hai người, phân vị đều là lương viện, ta thấp hơn bọn họ một bậc.
Thái tử bận rộn công vụ, hơn mười ngày không ghé qua, chỉ đi một chuyến đến viện của thái tử phi.
Thái tử phi là cháu gái của chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện, nàng xuất thân danh giá, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lúc thỉnh an cũng không gây khó dễ gì, ngay cả một câu nặng lời cũng không có.
Ngụy lương viện ở tây ốc tuổi còn nhỏ nên thích nói cười, mỗi khi thỉnh an, nàng đều là người nói nhiều nhất.
“Các tỷ tỷ biết gì chưa, trên phố vừa xảy ra chuyện lớn đó.”
“Chỉ có muội biết nhiều tin tức thôi, có chuyện gì hay ho thì mau kể cho chúng ta nghe đi.”
“Dĩnh Dương hầu Tiết gia, kẻ si tình vừa mới thành thân được một ngày, không ngờ ngày hôm sau đã biếm nàng từ thê thành thiếp. Mấy ngày nay, hắn ta cứ đến Vương gia gây chuyện ầm ĩ!”
Nghe vậy, có người nào đó lén lút nhìn sang ta.
Ngụy lương viện tựa hồ như không nhận ra:
“Trời ơi, chuyện này vô cùng náo nhiệt, Tiết thế tử ở trên đường phát điên, nhất định bắt Vương gia bồi thường thêm một cô con gái nữa. Vương gia vốn không có nhiều con gái, ngoài nhị cô nương kia ra…”
Thái tử phi đúng lúc ho khan, cắt ngang lời nói của Ngụy lương viện.
“Ai da, đầu óc của ta lại bị hâm rồi. Vương tỷ tỷ, tỷ đại nhân đại lượng, đừng trách muội nhé.”
Ta xoay nhẹ tách trà nóng, úp lòng bàn tay vào rồi nhấp một ngụm nhỏ, không nói gì.
Nếu nhận thì mình sẽ mất mặt, không nhận thì để lời đó rơi xuống đất, còn hơn là để người ta xem mình như trái hồng mềm dễ bắt nạt.
Ngụy lương viện cũng không thấy xấu hổ, nàng bật cười: