Xuyên thành tiểu thư pháo hôi giàu có và tùy hứng
Hệ thống cầm chặt thẻ đen vô hạn của tôi, chỉ vào nam phụ đáng thương đang bị mưa xối ướt như chuột lột:
“Nam chính và nữ chính đã đến với nhau. Chỉ còn lại nam phụ yêu nữ chính mà không được đáp lại, rơi xuống vũng bùn, không ai đoái hoài.”
“Nhiệm vụ của cô là dùng tiền giúp anh ta vực dậy, cứu rỗi cuộc đời tăm tối của anh ta.”
Trong lúc hệ thống thao thao bất tuyệt giảng giải, tôi mới biết rằng:
Sau khi nam phụ phất lên, anh ta sẽ hận tôi vì đã dùng tiền sỉ nhục lòng tự trọng của mình lúc khốn khó, rồi tìm cách trả thù tôi bằng mọi giá.
Đến khi tôi chết rồi, anh ta mới bừng tỉnh hối hận, thừa nhận rằng sớm đã yêu tôi.
Ngày ngày sa vào rượu chè, quỳ trước mộ tôi, đêm đêm gào khóc để bày tỏ nỗi thương tiếc.
Nghe xong kịch bản đen tối này, tôi kích động đến rơi nước mắt.
Nhanh tay giật lại thẻ đen.
Đạp mạnh chân ga, lướt qua nam phụ tiều tụy bên đường, hắt lên người anh ta một vũng nước mưa.
Sau đó, tôi lao thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất, quẹt thẻ mua 13 chiếc túi hàng hiệu và 8 chiếc vòng vàng to đùng.
Trang sức leng keng, chất đầy cốp xe.
“Tôi đã nghèo suốt 24 năm, đột nhiên xuyên sách liền phát tài.”
“So với nam phụ, tôi còn cần tấm thẻ đen này để cứu rỗi cuộc đời mình hơn.”
1
Cốp xe chật ních chiến lợi phẩm.
Tôi quệt mồ hôi trên trán, “rầm” một tiếng đóng nắp lại.
Hệ thống sốt sắng kêu gào:
“Ký chủ! Cô đến thế giới này là để cứu rỗi nam phụ! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ bị trừng phạt!”
Tôi nhanh nhẹn nằm xuống dưới bánh xe.
“Chẳng phải là xóa sổ sao?”
“Đừng lằng nhằng nữa, mau điều khiển xe cán qua tôi đi!”
Hệ thống gào lên đầy khí thế:
“Có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ mãi mãi bị kẹt lại thế giới này!”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Tôi nhanh chóng chống tay ngồi dậy, bò ra khỏi bánh xe.
Dãy vòng vàng lấp lánh trên tay tôi phát ra tiếng vang trong trẻo.
Giọng tôi run lên vì kích động:
“Ý của ngươi là… nếu tôi không làm nhiệm vụ…”
“… Tôi sẽ mãi mãi ở lại thế giới này với thân phận con gái của tỷ phú giàu nhất thành phố?”
“Mỗi sáng mở mắt ra là có tiền tiêu không hết?”
“Là khách VIP danh giá nhất của tất cả các cửa hàng xa xỉ?”
“Muốn mua bao nhiêu túi xách thì mua bấy nhiêu?”
Hệ thống nghẹn lời.
Sau đó, bắt đầu dụ dỗ:
“Ký chủ, nghĩ đến ba mẹ cô đi. Nếu cô không quay về, họ sẽ sống sao đây?”
Tôi vỗ ngực đầy hào sảng:
“Chuyện này cứ yên tâm. Van gas là do chính tay tôi mở. Bật lửa cũng do tôi bấm. Một phát tiễn cả nhà đi luôn rồi.”
“Trước khi xuyên sách, bọn họ định bán tôi cho một lão già 50 tuổi, lấy 388.000 tệ tiền sính lễ. Tôi đánh nhau sống chết với cả nhà, cuối cùng mở van gas, kéo tất cả cùng xuống địa ngục.”
Hệ thống vùng vẫy lần cuối:
“Trước khi xuyên sách, cô tên gì?”
“Hứa Chiêu Đệ.”
Mọi thứ chìm vào yên lặng.
Tôi hớn hở kéo theo một đống chiến lợi phẩm trở về nhà.
Trên đường về, tôi lại gặp nam phụ đáng thương Thẩm Ngạn An.
Anh ta đứng nép dưới mái hiên, bộ dạng chật vật tránh mưa. Tay cầm điện thoại, liên tục bấm số gọi đi với vẻ mặt nôn nóng, thiếu kiên nhẫn.
Tôi liếc sang chiếc điện thoại đang đặt chế độ im lặng bên ghế phụ.
Màn hình sáng lên rồi tắt không biết bao nhiêu lần.
Cuộc gọi cuối cùng tự động ngắt.
Màn hình dừng lại ở giao diện WeChat, ngay dưới những đoạn tin nhắn màu xanh lá là lịch sử chuyển khoản đã được nhận.
Đó là tin nhắn cuối cùng ban ngày Thẩm Ngạn An gửi cho tôi:
【Đừng có dùng tiền để chà đạp lòng tự trọng của tôi hết lần này đến lần khác. Cô làm vậy chỉ khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.】
2
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bị người khác ném tiền vào mặt là một sự sỉ nhục.
Trước khi xuyên sách, tôi thi đậu đại học.
Ba mẹ thiên vị của tôi lại chỉ vào mặt tôi, mắng té tát:
“Con gái con đứa học hành cái gì! Mau ra thị trấn làm công kiếm tiền nuôi nhà! Đến tuổi thì kết hôn đổi sính lễ, vậy mới không phí công tao nuôi mày!”
Tôi khoác lên vai chiếc ba lô rách nát, bỏ lại hai gương mặt méo mó tức giận sau lưng, một mình bước lên chuyến tàu đến trường đại học.
Tiền học phí đã được trả bằng khoản vay sinh viên.
Trên người tôi không còn đồng nào.
May mắn là phòng ký túc xá có một tiểu thư nhà giàu tính khí nóng nảy.
Những viên pha lê gắn trên bộ móng tay của cô ấy cũng đủ bằng cả tháng sinh hoạt phí của tôi.
Tôi trở thành người chạy vặt cho cô ấy, suốt ngày hí hửng đi lấy nước, mua cơm.
Thậm chí, cô ấy tiện tay vứt cho tôi quần áo và mỹ phẩm không cần dùng nữa, tôi cũng vui vẻ nhận lấy.
Mọi người đều mắng tôi không có chút tự trọng nào, giống như một con chó nhỏ, vì tiền mà sẵn sàng vứt bỏ lòng kiêu hãnh.
Nhưng tôi tính toán rất rõ ràng.
Mua cơm một lần được 100 tệ tiền chạy việc.
Xuống lầu lấy bưu kiện hoặc lấy nước, ít nhất cũng kiếm được 50 tệ.
Những bộ quần áo hàng hiệu mà cô ấy không cần nữa, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo, mềm mại hơn hẳn những chiếc áo cũ sờn rách trong tủ đồ của tôi.
Một người không có cơm ăn, khi nhận được một bát cháo từ tay người khác, phản ứng đầu tiên phải là biết ơn và ăn ngấu nghiến.
Chứ không phải soi mói mấy hạt cát trong bát, rồi kêu gào rằng cháo không sạch.
Nhờ có cô ấy, tôi đã thuận lợi học hết bốn năm đại học, thậm chí còn để dành được mấy vạn tệ.
Nhưng Thẩm Ngạn An thì khác.
Mỗi lần tôi chuyển khoản, anh ta đều im lặng nhận lấy.
Nhưng sau đó, anh ta lại dựng lên hàng tá gai nhọn, kêu gào về nỗi ấm ức của mình, bảo vệ cái lòng tự trọng mong manh đến đáng thương.
Anh ta vừa không muốn từ bỏ số tiền đó, lại vừa muốn người khác phải quỳ xuống dâng tiền lên tận tay mình.
“Ăn bám mà còn sĩ diện.”
Mưa lớn không ngừng trút xuống, xua tan cái nóng mùa hè.
Tôi lái xe về biệt thự, vất vả khiêng đống túi hàng hiệu vào trong nhà.
Những chiếc hộp sang trọng nằm ngổn ngang giữa phòng khách, chiếm hết một nửa không gian.
Tiến lại gần, tôi có thể ngửi thấy hương da thuộc thanh nhã tỏa ra từ những chiếc túi.
Mùi của tiền bạc.
Thật sự khiến tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Hệ thống thấy tôi chìm đắm trong đống túi xách đến mức không thể dứt ra, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
“Ký chủ, cô thương xót nam phụ một chút đi, cứu rỗi anh ta đi! Vì yêu mà không được đáp lại, anh ta đã bị trầm cảm rồi!”
Tôi lập tức trườn ra một cách âm u:
“Tôi nghèo suốt 24 năm, trầm cảm của tôi còn nặng hơn anh ta!”
“Ngươi mà còn lải nhải thêm câu nào nữa, tối nay tôi lập tức biến trầm cảm thành rối loạn lưỡng cực đấy!”
Hệ thống lập tức im re.
Quản gia Lưu từ bếp đi ra, nhìn ra sau lưng tôi, không thấy bóng dáng Thẩm Ngạn An đâu.
Sắc mặt bà ấy thoáng không vui, giọng nói mang theo vài phần trách móc:
“Tiểu thư Hứa, chẳng phải cô lái xe đi đón cậu Thẩm sao?”
“Mưa lớn thế này, cô về một mình, vậy cậu ấy phải làm sao?”
3
Tôi lạnh lùng ngước mắt nhìn bà ta.
Trên mặt bà Lưu là sự trách cứ không chút che giấu, cứ như thể Thẩm Ngạn An mới là chủ nhân của căn biệt thự này.
Còn tôi chỉ là kẻ ở nhờ.
Thẩm Ngạn An từng là nam thần thanh khiết của trường, đẹp trai theo kiểu u ám lạnh lùng.
Chiếc áo sơ mi caro bạc màu trên người anh ta từng khiến tôi mê mẩn, nhất là khi anh ta đứng dưới tán cây, ánh nắng loang lổ phủ lên gương mặt góc cạnh đó.
Hồi còn đi học, khoảng cách giữa mọi người không quá lớn.
Nhưng khi tốt nghiệp bước vào xã hội, ai về lại vị trí nấy.
Không có bệ đỡ, anh ta chật vật khắp nơi, sự nghiệp không có chút khởi sắc.
Người con gái anh ta yêu lại đang quấn quýt bên nam chính, khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, cả người như một xác sống mất hết sức sống.
Tôi đưa anh ta về biệt thự, dành ra phòng khách đẹp nhất ở tầng hai để anh ta ở.
Tính đến nay, anh ta đã sống ở đây hơn một năm.
Suốt một năm qua, anh ta đối xử với tất cả mọi người trong biệt thự vô cùng dịu dàng, tử tế.
Chỉ có tôi là ngoại lệ.
Có lần, bà Lưu lỡ tay làm vỡ một bộ đồ sứ đắt đỏ.
Theo hợp đồng, tôi yêu cầu trừ vào tiền lương để bồi thường.
Thẩm Ngạn An chỉ đứng bên cạnh, nhàn nhạt buông một câu:
“Tha được thì nên tha. Chỉ là mấy cái bát sứ, cô có cần phải cay nghiệt đến thế không?”
“Bao giờ cô mới bỏ được cái thói quen dùng tiền để sỉ nhục người khác?”
Câu nói đó giống như đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục, khiến tôi trông như một tiểu thư ác độc, khốn nạn không ai bằng.
Anh ta dành sự dịu dàng cho người khác.
Chỉ còn lại sự xa cách, lạnh nhạt đối với tôi.
Hệ thống đúng là nực cười.
Nó bắt tôi phải cứu rỗi một kẻ chỉ vì thất tình mà suy sụp.
Nhưng so với anh ta, người cần được cứu rỗi hơn chính là tôi, chẳng phải sao?
Tôi bật cười lạnh lùng
“Cậu Thẩm? Khi nào nhà này có thêm một ‘cậu chủ’ vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bà Lưu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
“Tiền lương của bà là ai trả? Không lẽ còn chưa rõ sao?”
Sắc mặt bà Lưu cứng đờ, định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng—
Cửa biệt thự mở ra.
Thẩm Ngạn An bước vào, cả người ướt đẫm nước mưa.
Anh ta quẹt dấu vân tay, sải bước vào nhà.
Đi phía sau anh ta là một cô gái yếu đuối, khuôn mặt tái nhợt.
Là nữ chính.
4
Anh ta vậy mà lại đưa nữ chính về biệt thự của tôi.
Hệ thống lập tức lên tiếng giải thích:
“Nam chính và nữ chính vừa cãi nhau. Nam phụ si tình nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới, nên mới sốt ruột đưa cô ấy về đây.”
Hồi còn học đại học, tình yêu của nam chính và nữ chính từng rầm rộ như sóng lớn.
Mọi người hay trêu họ là câu chuyện lãng mạn nhất về một tổng tài bá đạo và một đóa hoa nhỏ nghèo khổ.
Nhưng khi bước ra xã hội, kịch bản đã thay đổi.
Nữ chính từ một cô gái đơn thuần biến thành kẻ thực dụng, mong muốn bước chân vào hào môn.
Nam chính thì phải kế thừa gia nghiệp, cần một người vợ có đủ phẩm chất để hỗ trợ mình.
Tình yêu của họ vốn dĩ không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào.
Người thuộc tầng lớp trên không thể cúi đầu nhường nhịn.
Người thuộc tầng lớp dưới lại muốn có địa vị ngang hàng.
Một trận cãi vã xong, nữ chính tức giận quay lại tìm nam phụ dự phòng.
Thẩm Ngạn An vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng tấm chân tình của mình cuối cùng cũng được đáp lại. Anh ta không chờ nổi mà lao vào cơn mưa, muốn đưa nữ chính về nhà.
Vậy mà tôi, vì lo lắng cho anh ta, lại hạ mình đến mức lái xe đi đón cả hai người bọn họ trở về.
Thẩm Ngạn An cau mày nhìn tôi:
“Hứa Hàm Nguyệt, tại sao cô không nghe máy?”
“Cô có biết không, tôi chờ cô suốt cả buổi mà không thấy xe đến đón. Hại Tĩnh Tĩnh suýt nữa bị lạnh đến phát ốm!”
Thì ra, tôi có một cái tên mới.
Hứa Hàm Nguyệt.
Miệng ngậm châu, tay nâng ngọc.
So với cái tên Chiêu Đệ trước kia thì hơn gấp trăm lần.
Tôi khẽ nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy trong lòng. Càng đọc càng thấy thích.
Bà Lưu lo lắng chạy tới, vội vàng đưa cho bọn họ hai chiếc khăn lông khô ráo.
Sau đó quay sang trách móc tôi: