Cố Dương cởi áo thun ra.
Bờ lưng rộng lớn, cơ bắp rắn rỏi, làn da mịn màng, sạch sẽ.
Không có một vết tích nào.
Anh ấy không phải kiểu người biết kiềm chế trong chuyện kia, lại còn có thiên phú.
Nếu thật sự đã có gì đó với người khác, cơ thể anh ấy không thể không có dấu vết gì.
Tôi quay đầu nhìn chiếc áo thun—
Bị rách một lỗ nhỏ ở gấu áo.
Cố Dương bĩu môi nói:
“Tất cả là do lão Trần! Vợ còn nhớ không, lần trước anh ta cứ đòi chở anh, cuối cùng hai đứa ngã xuống bồn cây ven đường, làm rách cả áo anh, nên anh mới phải mặc như thế này.”
Tôi nhớ chuyện đó.
Lão Trần vừa lấy bằng lái xe mô tô, đã đòi chở Cố Dương đi bão.
Thì ra là vậy.
Xem ra gần đây, tôi quá đa nghi rồi.
Có lẽ là do tháng trước vừa bị đồng nghiệp mà tôi tin tưởng nhất đâm sau lưng.
Vốn dĩ tôi không phải kiểu người giỏi yêu đương.
Càng để tâm, càng dễ suy nghĩ nhiều.
Càng suy nghĩ nhiều, càng tự làm khổ chính mình.
Không thể như vậy nữa.
Cố Dương ôm tôi lên, nhẹ nhàng nhấc bổng.
“Vợ ơi, em gầy đi rồi đấy.”
Tôi đâu có gầy, còn tăng hai cân nữa kìa.
Tôi vừa định nghĩ, liệu có phải anh ấy từng bế một cô gái nào khác nên mới thấy tôi nhẹ hơn không…
Nhưng ngay lập tức, tôi xua tan cái ý nghĩ buồn cười đó.
Tôi lắc đầu, mỉm cười:
“Là vì bây giờ là mùa xuân, em mặc ít hơn mùa đông thôi.”
Cố Dương “ồ” một tiếng, rồi ném tôi lên giường.
Anh ấy cúi xuống hôn tôi.
Kỹ thuật vẫn tuyệt như mọi khi.
Tôi vừa tận hưởng, vừa dần dần chìm đắm.
Bỗng nhiên, đầu óc tôi chợt bừng tỉnh.
Vì…
Vụ tai nạn xe với lão Trần xảy ra vào mùa đông.
Năm ngoái, vào dịp Tết.
Tôi có một tháng công tác ở nước ngoài.
Có lẽ Cố Dương mặc áo thun, bên ngoài khoác thêm áo lông vũ.
Cách mặc này cũng không phải là không thể.
Tôi tự thuyết phục mình.
Thứ Hai.
Tôi đến công ty làm việc.
Tôi và Cố Dương cùng làm việc trong tập đoàn, nhưng ở hai công ty con khác nhau.
Anh ấy làm ở bộ phận R&D, còn tôi từ giám đốc chiến lược đã thăng lên vị trí phó tổng giám đốc.
Khi tôi đến nơi, trợ lý đắc lực của tôi – Tiểu Giang – đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe.
Ngày trước, hồ sơ xin việc của Cố Dương chính là do tôi đề cử.
Tiểu Giang biết rõ anh ấy là người của tôi.
Tôi vừa bước xuống xe, lập tức nhìn thấy một cô gái nổi bật trong bộ vest công sở.
Cô ấy trang điểm rất tinh tế, đôi mắt sáng và thu hút.
Tóc, da và móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, toát lên vẻ trẻ trung.
Nếu không có sự xuất hiện của tôi, có lẽ kiểu con gái mà Cố Dương hẹn hò sẽ là người ngang tầm tuổi với anh ấy.
Cô ấy nhận lấy túi xách của tôi, nhưng không hề có vẻ nịnh nọt.
Những mánh khóe chốn công sở này, ba Cố Dương gộp lại cũng không bằng cô ấy.
Tiểu Giang rõ ràng đã chuẩn bị từ trước.
Cô ấy nói:
“Nghe nói bên bộ phận Cố Dương có đồn rằng, năm ngoái anh ấy đi xem mắt, nhưng ngay lập tức từ chối cô gái đó.”
“Sau này, giám đốc của họ muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, anh ấy thậm chí còn không gặp mặt.”
“Hiện tại, trong bộ phận có một thực tập sinh mới, đang do Cố Dương hướng dẫn.”
Chuyện xem mắt, Cố Dương đã từng báo cáo với tôi.
Bố mẹ anh ấy cảm thấy tôi không phải người bản địa, tuổi lại lớn hơn, không xứng với anh ấy.
Mặc dù lương của tôi gấp mười lần anh ấy.
Gia đình Cố Dương thuộc tầng lớp bình dân, mẹ là nội trợ, còn bố lương không cao.
Trong buổi xem mắt, Cố Dương vẫn luôn gọi điện với tôi.
Tôi nghe rõ từng lời trong suốt cuộc trò chuyện.
Anh ấy nói với cô gái kia rằng, anh có bạn gái rồi, nhưng bị bố mẹ ép đi xem mắt.
Cô gái kia cũng vậy, còn trêu anh ấy vì cứ mãi dán mắt vào điện thoại nói chuyện với tôi.
Còn về thực tập sinh kia…
Tiểu Giang cho tôi xem hồ sơ của cô ấy – không phải người bản địa.
Không vượt qua được ải của bố mẹ Cố Dương, anh ấy không cần tự rước rắc rối thêm lần nữa.
Tiểu Giang đưa tôi lên bằng thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao.
Từ xa, tôi nhìn thấy Cố Dương.
Không còn vẻ hào nhoáng như những lần đến gặp tôi, hôm nay anh ấy đeo kính gọng đen, trông như một lập trình viên điển hình.
Anh ấy chăm chú nhìn màn hình, mặt không chút cảm xúc, miệng nói gì đó.
Trước mặt anh ấy, một cô gái cũng đeo kính đang ghi chép rất nhanh.
Một người có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Một người có thái độ nghiêm túc.
Nhìn qua thì không có gì bất thường cả.
Đột nhiên, Cố Dương như cảm nhận được gì đó, quay đầu về phía tôi.
Trong khoảnh khắc đó.
Mùa xuân đến, hoa đào nở rộ.
Ánh mắt anh ấy sáng lên vì vui mừng, như chú chó con vừa nhìn thấy chủ nhân.
Khuôn mặt vốn vô cảm bỗng trở nên rạng rỡ.
Anh ấy vừa định gọi “Vợ ơi!”, nhưng kịp nhận ra không thích hợp.
Anh lập tức đứng bật dậy, tìm đại một cái cớ rồi rời đi vội vã.
Cố Dương kéo tôi vào cầu thang thoát hiểm, ôm chặt không chịu buông.
Khi hai chúng tôi bước ra, đã đến giờ nghỉ trưa.
Trên cổ tôi xuất hiện mấy dấu hôn nhỏ do “chó con” để lại.
Còn trên giày thể thao của Cố Dương in hằn vết giày cao gót của tôi.
Chúng tôi dùng thang máy dành riêng cho lãnh đạo để đi xuống.
Cửa mở ra, bên trong đã có một cô gái.
Trang phục đơn giản.
Nhưng có thể nhận ra, chất liệu quần áo không hề rẻ.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên cổ tôi một giây.
Sau đó, cô ấy nhìn Cố Dương, khẽ gật đầu và nói với giọng điệu tự nhiên:
“Đi ăn trưa à?”
Một câu chào hỏi bình thường.
Nhưng tôi lại bất giác khựng lại.
4
Tôi có trí nhớ rất tốt.
Giọng nói này, chắc chắn tôi đã nghe qua ở đâu đó.
Là ở đâu nhỉ?
Lúc Cố Dương gắp tôm chiên cho tôi.
Tôi nhớ đến cô em khóa dưới từng đến trước mặt tôi khiêu khích.
Không phải cô ta.
Lúc Cố Dương múc canh sườn cho tôi.
Tôi nhớ đến người đồng nghiệp từng theo đuổi anh ấy một thời gian.
Cũng không phải cô ta.
Lúc Cố Dương tỉ mỉ gỡ xương cá cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi.
“Không sao, tôi cũng vậy, vừa về nước đã bị ông nội ép đi xem mắt.”
“Thật ra tôi có bạn trai rồi, nhưng anh ấy là người ở xa, gia đình tôi không đồng ý.”
“Chà, còn đang gọi điện với bạn gái à? Không biết còn tưởng hai người đang chơi kiểu play đặc biệt nào đó.”
Chính là cô gái mà năm ngoái Cố Dương đã gặp khi đi xem mắt vào dịp Tết.
Cô ta cũng làm việc ở đây sao?
Tại sao Cố Dương chưa bao giờ nhắc đến?
Tôi nhìn sang Cố Dương, anh ấy vẫn đang cẩn thận gỡ xương cá.
Thấy tôi nhìn, anh còn tranh thủ nháy mắt với tôi một cái, rồi hôn tôi một cái.
Thật sự rất đáng yêu.
Nhưng tôi không có thời gian để bận tâm chuyện này nữa, tôi dồn toàn bộ tâm trí vào dự án.
Nhiều lúc, tôi còn ngủ lại phòng nghỉ trong công ty.
Thỉnh thoảng về nhà, Cố Dương sẽ đến nấu cơm cho tôi.
Chỉ là tôi thực sự quá mệt, không có nhiều tâm trí để nói chuyện với anh.
Cả về tinh thần lẫn thể xác.
Thường thì tôi ngủ mê mệt, còn Cố Dương thì tự mình giải tỏa.
Bốn tháng sau.
Dự án kết thúc mỹ mãn.
Tôi tắt máy điện thoại, ngủ liền ba ngày.
Ba ngày sau, tôi tỉnh dậy, sảng khoái đến công ty.
Cô gái đó tên là Tần Hoan.
Là con gái của phó tổng công ty con, học thiết kế.
Bộ phận thiết kế của công ty con có một dự án thuê ngoài giao cho cô ta làm.
Tiểu Giang nói với tôi bằng giọng rất uyển chuyển.
Phong cách thiết kế của Tần Hoan thực ra không phù hợp với sản phẩm của công ty chúng tôi.
Sản phẩm của chúng tôi hướng đến nhóm khách hàng trưởng thành.
Nói trắng ra là, năng lực của cô ta không đủ.
Nhưng nhờ mối quan hệ gia đình, phòng thiết kế vẫn chọn cô ta.
Một tháng làm việc, nhận được 300.000 tệ.
Tần Hoan cũng rất nghiêm túc, biến công việc một tháng thành ba tháng, thường xuyên đến công ty làm việc.
Hôm nay, cô ta lại đến.
Tiểu Giang dẫn tôi đến phòng giám sát.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát một lúc.
Tần Hoan ôm laptop, đang nói chuyện với Cố Dương.
Hai người giữ khoảng cách xã giao, xung quanh cũng toàn là đồng nghiệp.
Khi có ý kiến bất đồng, hai người còn tranh luận khá căng thẳng.