Dù nàng mặc nam trang, chẳng hề thoa phấn, ta vẫn nhận ra nàng là một đại mỹ nhân thực thụ.

Không giống những quý nữ kinh thành da trắng nõn nà, gương mặt nàng vương đầy phong trần sa trường, lại càng toát lên vẻ anh hùng hiên ngang.

Đúng là mỹ nhân ở cốt cách, chẳng phải ở da thịt.

Không trách được Thẩm Thời Lễ khó lòng quên nàng.

Nàng kéo tay ta, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào ta.

Trong mắt nàng dường như có một thứ cảm xúc khó gọi tên—một chút thương xót.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nàng bỗng trở nên sắc bén.

“Thẩm Thời Lễ đúng là một tên ngu xuẩn, lại không biết trân trọng thứ tốt nhất bên mình.

“Ngày ngày ăn những bữa cơm ngon lành, vậy mà lại không hề biết quý trọng phu nhân của mình!

“Nghe lời, thêm một điều kiện nữa—mỗi ngày nàng phải mặc y phục xinh đẹp đến đưa cơm cho ta.

“Bạc, ta lo!”

Nàng ấy thật sự rất cưng chiều ta! Ta thật sự rất yêu nàng ấy!

Giọt lệ nơi khóe mắt ta được nàng nhẹ nhàng lau đi.

Lúc này ta mới nhận ra, những nữ tử ở độ tuổi như nàng, ai chẳng là tiểu thư khuê các, mười ngón tay không dính nước xuân.
Vậy mà trên đầu ngón tay nàng lại đầy vết chai sần.

Hẳn là nàng đã chịu không ít khổ cực rồi.

Ta chợt mở miệng:

“Thịnh tướng quân, nghe nói ngài thường xuyên đau đầu?”
“Trước đây, phụ thân ta cũng hay bị như vậy, ta thường xoa bóp giúp ông, mỗi lần làm thế đều sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Nếu ngài muốn, ta cũng có thể giúp ngài xoa bóp…”
“Không cần lấy bạc đâu…”

Giọng ta càng lúc càng nhỏ, còn Thịnh Thư Nhiên lại đột nhiên cao giọng hơn hẳn.

Ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt nàng ánh lên vẻ vui sướng.

“Nàng còn bao nhiêu điều bất ngờ mà ta chưa biết nữa đây!”
“Tên ngốc Thẩm Thời Lễ kia cũng bị đau đầu, không biết đã được nàng hưởng thụ bao lâu rồi?”

Ta hơi khựng lại, chậm rãi mở miệng:  Ăn… xong… lại… muốn… ngủ… tiếp…

 

“Phu quân chàng… bị đau đầu ư? Ta lại không hề hay biết…”
“Ta thật chẳng xứng đáng…”

Nghe vậy, khóe miệng Thịnh Thư Nhiên lập tức nhếch lên, bật cười lớn:

“Bùi tiểu thư, từ nay cũng không cần để hắn biết nữa, chỉ cần xoa bóp cho ta là được rồi.”
“Ta ấy mà, rất dễ đau đầu lắm!”
“Sao có thể không lấy bạc? Thêm tiền, thêm tiền!”

Nàng lập tức cầm lấy giấy bút, lại bổ sung thêm một điều khoản:

【Chỉ cho phép Bùi Đường xoa bóp cho Thịnh Thư Nhiên, không được phép xoa bóp cho Thẩm Thời Lễ.】
【Bạc mỗi ngày nâng lên một trăm năm mươi lượng, không có giới hạn trên.】

Ta bước đến bàn, không chút do dự ấn mạnh dấu tay lên văn thư.

Nhìn con số trên giấy, ta chớp chớp mắt, lên tiếng:

“Hôm nay chi bằng Thịnh tướng quân đến phủ dùng bữa? Phu quân hẳn sẽ rất vui.”

Nếu nàng đến hôm nay, chắc chắn ta sẽ không thiệt thòi chút nào về mặt bạc tiền.

Nhưng nàng lại lắc đầu, gương mặt đầy tiếc nuối.

“Không được rồi, hoàng thượng triệu ta vào cung, ta là tới gặp nàng trước, giờ nhất định phải vào cung rồi.”

Nói xong, nàng đưa văn thư cho ta, một người một bản.

“Cất giữ cẩn thận, ngày mai là ngày đầu tiên!”

Ta gật đầu, nhìn theo bóng lưng nàng dần rời đi.

Trong lòng lại tràn đầy niềm vui.

Ông trời có mắt!

Những bữa cơm ta từng ngày ngày nấu ra, cuối cùng cũng mở ra cho ta một con đường mới.

Có chuyện để làm rồi.

Ta bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu, mang theo rất nhiều rau củ tươi trở về phủ.

Vừa lúc Thẩm Thời Lễ sắp xuất môn, thấy ta cầm theo nhiều đồ như vậy, hắn liền mở miệng trách mắng:

“Nàng có biết bổng lộc của ta bao nhiêu không, làm sao đủ để nàng hoang phí như vậy!

“Nàng đường đường là chính thất phu nhân của Thẩm phủ, sao không học mấy chuyện hợp với thân phận, suốt ngày ru rú trong bếp, giống cái gì đây?”

Ta đặt mớ rau xuống, phủi phủi tay, cười nhạt:

“Hầu gia không quên ta vốn chỉ là một nữ nhi nhà nông đấy chứ?

“Nữ nhi nhà nông, ngoài mấy chuyện này ra, còn biết làm gì khác?

“Còn nữa, những bữa cơm ta nấu, chàng cũng đâu có ăn ít?

“Vả lại, bổng lộc của chàng rốt cuộc tiêu vào đâu, trong lòng chàng rõ hơn ai hết.”

Thẩm Thời Lễ thoáng sững sờ, ánh mắt đảo qua ta, trong con ngươi tràn đầy giận dữ. Ăn xong, lại muốn ngủ, tiếp.

Không đợi hắn lên tiếng, ta đã xoay người rời đi, hướng thẳng đến nhà bếp.

Giờ phút này, việc hầu hạ vị quý nhân của ta mới là quan trọng nhất.

Bất giác, ta quay đầu lại, ánh mắt đảo qua bộ dáng của Thẩm Thời Lễ.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục nguyệt nha bạch, bên hông đeo một khối ngọc bội.

“Chàng mặc bộ này không đẹp, thay đi.

“Mặc bộ y phục màu đen lần trước ấy, trông còn tốt hơn nhiều.”

Hắn ngây ngẩn đứng đó, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Thẩm Thời Lễ da trắng, y phục trắng lại càng làm hắn thêm tái nhợt.

Nhưng Thịnh Thư Nhiên lại không thích như vậy.

Nàng yêu thích những nam nhân mạnh mẽ, cương trực, có huyết khí chiến trường.

Còn Thẩm Thời Lễ, trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là một kẻ bạch diện thư sinh.

Chẳng trách nàng không hề động lòng.

Ta xoay người trở lại nhà bếp, muốn nghiên cứu một món ăn mới, mở đầu thật hoành tráng.

Nhưng khi xong việc trở về phòng, lại phát hiện Thẩm Thời Lễ ngồi đó, toàn thân vận một bộ y phục đen.

Cả người hắn tỏa ra một cỗ sát khí âm trầm.

Thấy ta đẩy cửa bước vào, hắn nhíu mày thật chặt.

“Giờ nào rồi, sao bây giờ nàng mới về?”

—6—

Ta hơi ngạc nhiên.

Trước nay, Thẩm Thời Lễ chưa bao giờ chờ ta.

Dù ta có bận đến khuya, hắn cũng chẳng để tâm, mỗi lần ta trở về, thứ ta nhìn thấy luôn là bóng lưng ngủ say của hắn.

Hôm nay sao thế này?

Hắn thậm chí còn nghe theo ta, thay bộ y phục màu đen.

Không thể phủ nhận, Thẩm Thời Lễ trong y phục đen lại có thêm chút phong thái bất cần, cũng có chút khí khái hơn.

“Ngủ sớm đi.

“Nàng ngày nào cũng thức khuya thế này, sáng mai còn dậy nổi không?”

Dậy không nổi, đương nhiên cũng phải ép mình dậy.

Còn có thể làm gì khác đây?

Ta cảm thấy Thẩm Thời Lễ tối nay đặc biệt kỳ lạ.

Hơn nữa, ta cũng không nên mở miệng nhiều như vậy, câu vừa rồi, vốn không nên nói ra.

Ta bước tới gần, ánh lửa trong phòng khẽ lay động.

Bỗng nhiên, ánh mắt Thẩm Thời Lễ càng thêm kinh ngạc.

“Nàng…

“Sao lại trông khác hẳn?”

“Hôm nay… nàng còn trang điểm sao?” Ăn xong lại muốn ngủ.

Hắn chỉ vào y phục của ta, ta mới sực nhớ ra—chiều nay, Thịnh Thư Nhiên đã sai người mang tới một bộ y phục cực kỳ xinh đẹp.

Là một bộ váy hồng phấn nhạt.

Thịnh Thư Nhiên hành động rất nhanh, ngay cả lúc yết kiến thánh thượng vẫn không quên chọn y phục cho ta.

Trong bức thư nàng gửi kèm, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi:

【Ta muốn nàng mặc đẹp khi nấu ăn cho ta.】

【Ta hy vọng tâm trạng nàng vui vẻ khi nấu ăn.】

【Nữ nhi, dĩ nhiên phải xinh đẹp.】

Ánh mắt Thẩm Thời Lễ vẫn dừng trên người ta, nhìn ta có chút ngẩn ngơ, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Hồi lâu, hắn cất giọng khàn khàn:

“Nàng mặc màu hồng phấn… rất đẹp…

“Ngày mai, đi mua thêm vài bộ y phục tươi sáng nữa đi… rất hợp với nàng…”

Ta lại cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

Trước đây ta không phải chưa từng mặc những bộ váy áo rực rỡ như vậy.

Khi đó hắn đã nói gì?

“Hồi đó, hắn nói—

‘Bùi Đường, nàng suốt ngày ở trong bếp, mặc sáng màu thế này làm gì?

‘Không sợ làm bẩn váy sao?’”

Nói rồi, hắn lập tức muốn cởi bỏ váy ta, ném cho hạ nhân.

Từng lời từng chữ đều đâm thẳng vào tim ta.

Mà nay, hắn lại như vậy, ta chỉ thấy ghê tởm.

“Không cần đâu.

“Về sau y phục của ta, sẽ có người tặng.

“Không cần làm phiền Hầu gia.”

Thẩm Thời Lễ suýt thì ngã khỏi giường, hắn bật dậy, lao tới trước mặt ta, hai tay ghì chặt bờ vai ta.

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi và phẫn nộ.

“Nói, là tên nam nhân nào?”

Bờ vai ta bị hắn nắm chặt, lực đạo lớn đến mức như muốn bóp nát tay ta.

May thay, hắn không phải võ tướng.

Ta đau đến nhíu mày.

“Buông tay, đau…”

Hắn lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt vẫn sắc bén như muốn nhìn thấu ta.

Ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước, trong khóe mắt đã ngấn lệ.

“Không có người đàn ông nào khác, vì sao phu quân lại nghĩ về ta như vậy?
“Ta chỉ nói đùa thôi, ta suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong bếp, ai lại để mắt đến ta chứ?”

Nghe vậy, hắn dường như thả lỏng, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng.

“Quả nhiên là vậy.”

Hắn xoay người đi, thấp giọng lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng ta không nghe rõ.

“Ngày mai, Thịnh tướng quân sẽ đến phủ, nàng chuẩn bị cho tốt.
“Nhất định phải làm ra những món tinh tế một chút.”