Vì số tiền liên quan quá lớn, hai người họ tạm thời không thể được bảo lãnh, trừ khi Kiều gia đồng ý tha thứ, không truy cứu trách nhiệm.

Sau một đêm tỉnh táo lại trong trại giam, cuối cùng Hách Tư Khiêm cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Thấy chúng tôi đến, anh ta chủ động xin lỗi:

“Yên Nhiên, xin lỗi, là anh hồ đồ quá.

Anh không nên đưa Tô Anh Anh đến vườn thuốc của Kiều gia để hái hoa.”

Thấy thái độ anh ta có vẻ thành khẩn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà con trai tôi chỉ là hồ đồ trong phút chốc, chứ không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.

Kiều Yên Nhiên nhếch môi cười:

“Nghe được câu xin lỗi từ miệng đại thiếu gia Hách gia cũng thật là hiếm thấy.

Nể mặt mẹ nuôi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, Hách Tư Khiêm lại bắt đầu tỏ vẻ cao cao tại thượng, nhìn Kiều Yên Nhiên bằng ánh mắt trịch thượng:

“Yên Nhiên, anh biết mà, em là một cô gái hiểu chuyện, biết cân nhắc đại cục.

Thật ra, Anh Anh cũng chỉ có ý tốt thôi.

Cô ấy biết loại dược liệu đó rất quý hiếm và có công dụng thần kỳ, nên mới muốn hái về để hiếu kính mẹ anh.

Không ngờ Kiều gia lại so đo như thế.

Tối qua, cô ấy đã ở trại giam cả đêm, một cô gái yếu đuối chắc chắn rất sợ hãi.

Thủ tục bảo lãnh làm xong chưa?

Mau đưa anh ra ngoài, chúng ta cùng đi đón cô ấy.

Không thấy anh, cô ấy sẽ hoảng sợ lắm đấy!”

… Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[

Tôi thở phào quá sớm rồi!

Kiều Yên Nhiên ngẩn người một chút, rồi chậm rãi hỏi lại:

“Hách thiếu gia vừa nói cái gì?”

“Chúng ta cùng đi đón Anh Anh…”

“Không, câu trước đó.”

“Anh Anh cũng chỉ có ý tốt…”

“Không, lùi lại nữa.”

Hách Tư Khiêm nhìn Kiều Yên Nhiên, cười lạnh một tiếng:

“Nếu muốn nghe tôi khen thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo lớn như vậy.

Kiều Yên Nhiên, tôi biết cô là một cô gái hiểu chuyện.”

Kiều Yên Nhiên cười nhẹ:

“Đúng, tất nhiên là tôi hiểu chuyện!

Nên tôi đã suy nghĩ lại, làm việc không thể chỉ dựa vào tình cảm cá nhân, mà phải lấy đại cục làm trọng!

Phải công tư phân minh!

Phải tuân thủ pháp luật!”

“Tôi tuyệt đối không thể vì quan hệ cá nhân mà bỏ qua pháp luật, dẫm đạp lên tâm huyết hơn mười năm của các chuyên gia và tiến sĩ.

Càng không thể vì tư tình mà phá hủy dự án hàng chục tỷ của công ty dược Kiều gia.

Cho nên, tha thứ là không thể tha thứ.

Bảo lãnh cũng không có nữa.

Anh cứ đợi ra tòa đi.”

“Kiều Yên Nhiên!”

“Hách thiếu gia!

Từ bây giờ, hãy gọi tôi là—nguyên đơn!”

Hách Tư Khiêm: “…”

Kiều Yên Nhiên quay sang nhìn tôi:

“Mẹ nuôi, con làm vậy, mẹ có thể hiểu cho con chứ?”

Tôi nhìn đứa con trai trước mặt.

Đến lúc này, nó vẫn ưỡn cổ ra vẻ ta đây, trên mặt còn viết rõ ràng:

Nếu mẹ dám không nghe lời, tôi sẽ tức giận đấy!

Tôi thật sự hoang mang.

Không hiểu nó lấy đâu ra cái sự tự tin ngớ ngẩn này.

Khiến nó nghĩ rằng chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một chuyện nhỏ.

Nó chỉ cần nghiêm mặt, tỏ vẻ tức giận là Kiều gia sẽ phải nhượng bộ, sẽ phải sợ nó. Đọ:c, T]r.u”yệ:n Tạ/i P”a[g:e Mộ:t/ c.hé]n T,iêu: Sầ”u/

Tôi thậm chí còn muốn đưa nó đi bệnh viện chụp CT não xem có phải gần đây bị ngã đập đầu, gây chấn thương não không.

Nhưng mà chuyện đó phải đợi sau khi vụ án này kết thúc đã.

“Dĩ nhiên, Yên Nhiên đã làm hết tình hết nghĩa rồi.

Mẹ nuôi ủng hộ con.”

“Mẹ!”

“Đừng gọi tôi là mẹ.

Tôi không phải mẹ cậu.

Tôi đã cắt đứt quan hệ mẹ con với cậu từ lâu rồi, tốt nhất cậu nên nhớ kỹ điều đó!”

Nếu tôi nhận cậu là con trai, vậy thì tôi phải bỏ ra hai mươi tỷ để cứu một thằng ngu đã tặng tôi vòng hoa trắng vào ngày sinh nhật ư?

Là cậu bị điên hay tôi bị điên?

Tôi nắm tay Kiều Yên Nhiên, nhanh chóng rời khỏi trại tạm giam, bỏ lại tiếng gào thét của Hách Tư Khiêm phía sau.

Ban đầu, chúng tôi đến đây là để bảo lãnh con trai tôi ra ngoài.

Dù sao nó cũng là con ruột tôi, nếu thật sự phải vào tù, mất mặt cũng là tôi.

Nhưng nó thực sự quá đáng rồi.

Nó quá xem thường Kiều gia.

Người ta đã nể mặt tôi mà sẵn sàng bỏ qua, vậy mà nó không biết điều, không chịu im lặng để được thả ra, còn bày đặt vênh váo.

Chính bản thân nó còn chưa thoát ra khỏi trại giam, mà đã tự ý thay Kiều gia tha thứ cho Tô Anh Anh, còn dám đề nghị cả nhà cùng đi đón cô ta.

Lớn lối đến mức nào!

Nó nghĩ mình là ai?

Nó nghĩ công ty dược Kiều gia đã mất hơn mười năm, tiêu tốn hơn hai mươi tỷ để nghiên cứu, có thể dễ dàng bỏ qua thế sao?

Nghĩ cái gì vậy chứ!

Dù Kiều gia có đồng ý bỏ qua, vậy mười mấy vị tiến sĩ và chuyên gia kia có chịu bỏ qua không?

Bọn họ đã dốc hết tâm huyết cả đời, dành từng giọt mồ hôi, ngày đêm nghiên cứu, phân tích số liệu, chỉ chờ vài bông hoa đó ra hạt để kiểm chứng thành quả, kết thúc công trình nghiên cứu của mình, hoàn thành luận văn và nâng cao giá trị học thuật.

Kết quả, ngay bước cuối cùng lại bị cô ta hái mất.

Hơn mười năm vất vả của bao nhiêu người, phút chốc trở thành công cốc!

Không nghiền nát cô ta để làm phân bón đã là do pháp luật nước nhà nghiêm minh, giữ lại cho cô ta một mạng.

Sau khi rời khỏi trại giam, Kiều Yên Nhiên áy náy nói với tôi:

“Mẹ nuôi, con làm mẹ phải đi một chuyến vô ích rồi.”

Tôi lắc đầu:

“Nhà tôi bất hạnh thì không thể trách con được.

Con trai lớn rồi, mẹ cũng không quản nổi nữa.

Nó bây giờ đã kiêu ngạo đến mức quên luôn mình mang họ gì, tùy tiện dám làm chủ chuyện của Kiều gia. M,ộ/t” C[hé/n: T]iê/u S.ầ/u

Nếu bây giờ bảo lãnh nó ra, nó cũng chẳng chịu làm việc tử tế, chắc chắn sẽ dốc hết sức để chạy vạy lo cho Tô Anh Anh, tìm cách giúp cô ta trắng án, gây rối cho con khắp nơi.

Vậy thì cứ để nó ở trong đó vài ngày mà suy ngẫm.

Đợi đến khi có phán quyết của Tô Anh Anh, nó không còn cơ hội quấy phá nữa, rồi hãy nói đến chuyện của nó sau.”

Kiều Yên Nhiên vui vẻ khoác lấy tay tôi:

“Tốt quá! Thật ra con cũng nghĩ vậy, nghe mẹ nuôi nói thế, con yên tâm rồi.”

Trên đường về nhà, tài xế bất ngờ phanh gấp để nhường đường cho một đứa trẻ.

Đầu tôi và Kiều Yên Nhiên va mạnh vào nhau.

“Đông!”

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Trước mắt tôi thoáng hoa lên, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một đoạn tình tiết kỳ lạ, chẳng khác nào một đoạn truyện tiểu thuyết.

Những tình tiết đó bao gồm kết cục của hầu hết tất cả những người tôi quen biết.

Trong tương lai đó—

Kiều Yên Nhiên là một kẻ si tình, còn tôi là một người mù quáng vì con trai.

Kết quả, cô ấy đoản mệnh, chết yểu khi còn trẻ, còn tôi thì mất mạng trong viện dưỡng lão khi mới hơn năm mươi tuổi.

Hách Tư Khiêm lợi dụng tình cảm si mê của Kiều Yên Nhiên để chiếm đoạt toàn bộ sản nghiệp của Kiều gia.

Cả gia tộc Kiều thị bị anh ta thâu tóm.