“Cậu vừa mở cửa, tôi cũng vừa đến.”

“Ồ.”

Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng tắm, đột nhiên cậu ấy hỏi tôi:

“Những điều cậu vừa nói… là thật sao?”

Tôi đang hơi say, đầu óc lơ mơ:

“Cái gì?”

“Chuyện chụp ảnh ấy.”

“Ồ, nhiều lần lắm. Mỗi lần đi chơi, chẳng phải tôi đều là người tìm địa điểm sao?

Bọn họ lúc nào cũng không hài lòng, tôi muốn chụp ảnh vì cảnh đẹp, bọn họ thì than mệt, chê tôi chọn địa điểm chán ngắt.

Nếu đã mệt vậy, thì sao không ở nhà ngủ, không đi chơi làm gì? Sao không ngồi quán cà phê mà nhâm nhi?

Đã đồng ý đi cùng rồi, thì còn phàn nàn cái gì chứ?”

Giang Kỳ An nhẹ nhàng xoa đầu tôi, an ủi:

“Không khóc, không khóc.”

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu ấy.

Tôi ra hiệu cho cậu ấy cúi xuống.

Cậu ấy bật cười, nghiêng đầu ghé sát tai tôi.

Tôi ấm ức nói:

“Thực ra, rất nhiều lần tôi đã không muốn thích Giang Dịch Trạch nữa.

Nhưng tôi cứ nghĩ đến lúc cậu ta đạp chiếc xe đạp cũ mèm đi mua váy mới cho tôi, rồi tôi lại tự nhủ, cố gắng thêm chút nữa, chờ đợi thêm chút nữa…”

Giang Kỳ An vỗ nhẹ lưng tôi, lặng lẽ nghe tôi nói tiếp:

“Còn một lý do nữa…

Lúc đó, tôi là người nói rằng chúng ta cùng theo đuổi họ.

Tôi thấy cậu vẫn còn cố gắng theo đuổi Thẩm Tri Ý, tôi không muốn làm mất hứng của cậu.”

Nghe vậy, cậu ấy bật cười vì tức:

“Lần đầu tiên tôi nghe nói theo đuổi ai đó cũng cần có nghĩa khí.”

“Đồ ngốc, cậu đúng là nói nhảm rồi.”

Cậu ấy giơ tay bịt miệng tôi lại, sau đó xoay người đi lấy quần áo cho tôi:

“Cậu tự tắm được không?”

Tôi gật đầu như giã tỏi: “Được.”

Kết quả là, suýt chút nữa tôi đã lao đầu vào bồn tắm vì quá choáng váng.

Giang Kỳ An hoảng hồn, nhanh tay kéo tôi lại:

“Này, cậu muốn đập đầu vào đâu đấy?”

Sau đó, cậu ấy cắn răng, lầm bầm:

“Không quan tâm nữa, dù sao sau này cũng sẽ nhìn thấy thôi.”

“Tay, tay đặt đúng chỗ đi!”

“Không được, đồ lưu manh! Tôi cũng phải sờ lại!”

“Tôi không phải! Tôi là chồng tương lai của cậu!”

“Chồng? Ai cơ?”

“Giang Kỳ An.”

“Vậy vợ là ai?”

“Lộc Viên.”

07

Ngày cưới, tôi và Giang Kỳ An đều sợ đối phương bỏ chạy, nên cứ cầm điện thoại gọi video suốt.

Lúc hôn lễ bắt đầu, ba tôi nắm tay tôi, từng bước một dẫn tôi đến chỗ Giang Kỳ An, rồi đặt tay tôi vào tay cậu ấy.

Lòng bàn tay cậu ấy rộng lớn và ấm áp, qua lớp khăn voan, tôi nhìn thấy nụ cười gần như sắp tràn ra ngoài gương mặt của cậu ấy.

Giang Dịch Trạch và Thẩm Tri Ý từng nói một số điều đúng—

Ban đầu, tôi và Giang Kỳ An ở bên nhau chỉ vì muốn ghép đôi, chỉ vì không muốn những năm tháng đã qua trở nên quá chật vật.

Nhưng sau đó, chúng tôi thật lòng muốn đi đến cùng.

Chúng tôi có thể cho nhau đủ giá trị về mặt cảm xúc.

Leo núi sẽ không tranh cãi xem ai là người đề nghị trước, mà sẽ cùng nhau ngắm cảnh đẹp ven đường, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau leo lên đỉnh núi.

Về sau, Giang Dịch Trạch và Thẩm Tri Ý cuối cùng cũng không thể bên nhau.

Cả hai đều ngoại tình.

Không biết là Giang Dịch Trạch cùng thư ký của cậu ta “qua lại” trước, hay là Thẩm Tri Ý cùng đàn anh đại học đi du lịch rồi thuê chung một khách sạn trước nữa.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, tay đặt lên nút mở tin nhắn nhưng mãi không dám nhấn vào.

“Tôi thật…”

Dù sao thì, cả hai người đều đã có bằng chứng ngoại tình của đối phương.

Bọn họ cãi nhau vô cùng khó coi, đến mức tin tức còn lên cả trang báo địa phương.

Ba mẹ của họ tức giận và xấu hổ đến mức không dám ra ngoài gặp ai.

Lúc đó, tôi vừa từ bên ngoài về nhà, thấy trong bếp có bữa cơm Giang Kỳ An đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

Nhìn bóng lưng cậu ấy bận rộn trong bếp, tôi không nhịn được mà đi đến, ôm lấy cậu ấy từ phía sau.

Cậu ấy bật cười, hỏi tôi:

“Làm sao thế?”

Tôi dụi mặt vào lưng cậu ấy, giọng có chút buồn bã:

“Bây giờ tôi mới hiểu một câu nói…”

“Câu gì?”

“Đối với người mình yêu, cần có lòng trung thành.

Yêu một người, cần có sự kiên nhẫn.

Và để đi đến cuối cùng, cần có lương tâm.

Tôi mới biết được, ba điều này khó đến mức nào.”

Giang Kỳ An nghe xong, đột nhiên căng thẳng, cầm con dao thái rau trong tay, quay phắt người lại:

“Lộc Viên, cậu ngoại tình rồi sao?!”

Tôi suýt nghẹn, trợn mắt nhìn cậu ấy:

“Cậu bị điên à?!”

Cậu ấy thở phào, vỗ ngực:

“Hết hồn! Tôi còn tưởng…”

Tôi hỏi:

“Cậu nói xem, nếu hồi đó chúng ta không cưới nhau mà chọn họ, có phải cũng sẽ bị phản bội không?”

Cậu ấy hừ lạnh một tiếng:

“Cậu thay đổi năm chữ ‘có phải’ thành ‘chắc chắn’ đi.”

Cậu ấy không muốn nhắc đến Giang Dịch Trạch nữa, chỉ thở dài:

“Bây giờ anh tôi đã khiến ba mẹ tức đến phát bệnh, hội đồng cổ đông trong công ty cũng đã tổ chức vài cuộc họp để đòi sa thải anh ta khỏi vị trí phó tổng.

Lần này, ba tôi cũng không giữ nổi nữa rồi.”

Cậu ấy bĩu môi, giọng đầy chán ghét:

“May mà tôi tự khởi nghiệp từ sớm, không thì bây giờ cũng bị làm tức chết rồi. Giá cổ phiếu còn đang giảm sàn đây này.”

Những người không nghiêm túc với tình cảm, dù đối phương là ai, cũng không thay đổi được bản chất của họ.

Tôi nhìn cậu ấy đang nấu món gà kho xì dầu mà tôi thích ăn nhất, không nhịn được nuốt nước bọt.

Năm ngoái, tôi và cậu ấy đã cùng nhau đến Lâm Thành.

Lâm Thành là thành phố ven biển, nổi tiếng với hải sản.

Nhưng tôi đến đó rồi, lại không cưỡng lại được sự hấp dẫn của các món gà:

Gà luộc, gà xào hành, gà kho xì dầu, gà nướng muối, gà xé…

Mà trong đó, tôi thích nhất chính là gà kho xì dầu—

Nước sốt đậm đà thấm vào từng thớ thịt mềm mại, ăn một lần là không thể nào quên.

Tôi nhón chân, đặt một nụ hôn lên má cậu ấy:

“Cảm ơn ông xã.”

Cậu ấy cứng đờ người, sau đó chỉ vào môi mình, nghiêm túc nói:

“Nó nói, nó cũng muốn.”

Tôi hào phóng vỗ vai cậu ấy:

“Được thôi, hôn hết!”
End