Tôi không thể sinh con, chồng tôi bế về một đứa trẻ bị các thanh niên trí thức bỏ rơi để tôi nuôi.
Rồi cứ thế, tôi nuôi luôn năm đứa.
Tôi vất vả cực nhọc nuôi chúng khôn lớn, thân thể kiệt quệ vì lao lực, bệnh tật đầy mình.
Đến khi tôi nằm viện, mong chúng góp chút tiền chữa trị, đứa con cả nói:
“Bà đâu phải mẹ ruột của chúng tôi, bà bị bệnh thì liên quan gì đến tôi?”
Đứa thứ ba nói:
“Nếu không phải bà giữ chúng tôi lại ở nông thôn, chúng tôi đã theo cha mẹ trí thức về thành phố hưởng phúc rồi! Bà còn mặt mũi đến xin tiền chúng tôi sao?”
Tôi uất ức đến chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về những năm 70.
Còn năm đứa con kia cũng được trọng sinh.
1.
“Mẹ! Dù sao con cũng không đi học đâu, con muốn gả cho anh ấy! Nếu mẹ không cho con lấy anh ấy, con sẽ không về nhà nữa!”
Cơ thể tôi bị đẩy mạnh một cái, suýt nữa ngã vào chum nước.
Trong nước phản chiếu hình bóng của tôi, khiến tôi nhận ra mình đã sống lại.
Lúc này, tôi vẫn còn trẻ khỏe, thân thể cường tráng, đầu gối chưa bị biến dạng đến mức đau đớn không đứng dậy nổi.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt non nớt đầy tức giận của Vương Lan Nhi, tôi bật cười:
“Muốn gả thì gả, không về nhà thì khỏi về!”
Mặt Vương Lan Nhi thoáng đỏ lên vì xấu hổ:
“Cái nhà rách này, ai thèm ở chứ!”
Nói xong, nó hất mặt bỏ đi.
Tôi thở phào một hơi, nhìn quanh căn nhà cũ kỹ, cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Ông trời có mắt, lại cho tôi được sống lại rồi.
Lúc này, đứa con cả Vương Lan Nhi chỉ muốn bỏ học, gả cho một tên du thủ du thực.
Kiếp trước, tôi không đồng ý, còn nhốt nó lại và đánh một trận mới dập tắt ý định lấy chồng của nó.
Vậy mà nó lại hận tôi thấu xương.
Tôi ép nó học hành, ép nó thi đỗ trung cấp chuyên nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp và được phân công công tác, nó nhanh chóng kết hôn với đồng nghiệp, sinh một trai một gái.
Nhưng từ đó về sau, nó không bao giờ quay lại nhà nữa.
Tôi đến tận cửa cầu xin chút tiền, nó mắng tôi đuổi ra ngoài, nói vì tôi mà nó đã đánh mất tình yêu cả đời.
Kiếp này, cứ để nó đi tìm tình yêu của đời nó đi.
Lúc này, đứa con thứ hai Vương Thảo Nhi mang cặp sách trở về, vươn tay ra:
“Con muốn mua sách, đưa con một đồng đi!”
Tôi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Thảo Nhi, cũng lạnh nhạt nói:
“Không có tiền!”
Trong năm đứa trẻ tôi nuôi, Vương Thảo Nhi là người có học vấn cao nhất.
Để nuôi nó ăn học đến đại học, tôi đã dốc hết tâm huyết.
Việc trong nhà, việc đồng áng, tôi chưa bao giờ bắt nó động tay giúp đỡ một chút nào.
Vậy mà đứa con tôi dày công vun đắp này, sau khi đỗ đại học, lại trách tôi không cho nó nhiều tiền hơn, không thể giúp nó bổ sung đủ dinh dưỡng, khiến đầu óc nó không thông minh bằng người khác, làm kết quả học tập của nó kém cỏi.
Nó nói, việc nó trượt môn đại học đều là do tôi hại.
Khi đó, tôi ngu muội tin lời nó, thực sự nghĩ rằng do hồi bé không cho nó ăn uống đầy đủ, nên đầu óc nó mới không thông minh bằng người khác.
Sau khi tốt nghiệp, nó còn ép tôi đi vay tiền, nói là muốn học cao học.
Kết quả, nó cầm số tiền đó ra nước ngoài, từ đó bặt vô âm tín, như thể đã biến mất khỏi thế gian này.
Vương Thảo Nhi lạnh lùng nhìn tôi, không nói lời nào, xoay người về thẳng phòng mình.
Kiếp trước, chỉ cần thấy nó tỏ thái độ lạnh nhạt, tôi liền cẩn thận lấy lòng, đưa cho nó nhiều tiền hơn để nó yên tâm học hành.
Kiếp này, tôi sẽ không làm vậy nữa.
Nếu nó đã thấy mình kém cỏi, vậy thì khỏi học hành gì hết!
2.
Chẳng bao lâu sau, lão tam và lão tứ tung tăng chạy vào nhà, kéo theo lão ngũ đang ấm ức khóc lóc.
Lão tam và lão tứ năm nay vừa tròn mười tuổi, là một cặp song sinh.
Lão ngũ là đứa nhỏ nhất, năm nay mới sáu tuổi.
Kiếp trước, lão tam và lão tứ học hết cấp hai thì nhất quyết không chịu học tiếp, đòi ra ngoài làm việc sớm.
Nhưng chưa đầy nửa năm, chúng lại quay về, đòi tôi đưa tiền để làm ăn.
Chúng nói tôi đã cho lão nhị – cái đứa “đốt tiền” – nhiều tiền như thế để học đại học, để ra nước ngoài, tại sao lại không chịu bỏ tiền ra cho chúng làm ăn?
Chúng ép tôi bán hết lương thực trong nhà, bán cả lợn gà.
Thậm chí, chúng còn muốn tôi bán đi căn nhà duy nhất của mình.
Chỉ khi tôi kiên quyết từ chối, chúng mới tức tối bỏ đi.
Về sau, hai đứa trở thành ông chủ giàu có với tài sản hàng trăm triệu.
Nhưng chúng lại hận tôi vì đã không cho chúng đủ vốn khởi nghiệp, khiến chúng phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Lão ngũ khi còn nhỏ là đứa tôi yêu quý nhất, luôn líu lo bên cạnh tôi, hát cho tôi nghe.
Nó có thể thi đỗ vào đoàn văn công là nhờ tôi nhờ cậy bên nhà mẹ đẻ.
Vậy mà sau khi trở thành minh tinh, nó lại oán trách tôi đã nhận nuôi nó.
Nó nói:
“Nếu không phải vì bà sinh không được con, cứ khăng khăng nhận nuôi tôi, thì tôi đã theo cha mẹ ruột vào thành phố rồi!”
“Như vậy, tôi có thể học thêm nhiều tài nghệ hơn, nổi tiếng sớm hơn!”
“Sau này, bà đừng đến tìm tôi nữa! Hình tượng của tôi là con nhà dòng dõi tri thức, không phải con của một bà nông dân!”
Tôi có thể tự hào nói rằng, năm đứa con tôi nuôi nấng, đứa nào cũng xuất sắc.
Từ khi chồng tôi mang chúng về, tôi đã xem chúng như con ruột, dốc lòng chăm sóc, nuôi dưỡng.
Vậy mà đến cuối cùng, khi tôi phải đến cầu xin chút tiền thuốc men, chúng lại nhẫn tâm nhìn tôi chịu đau đớn mà không cho một xu.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Tôi đã làm gì sai?
Nhìn những gương mặt non nớt trước mắt đan xen với hình ảnh tàn nhẫn trong kiếp trước, lòng tôi trào lên nỗi hận sâu sắc.
Tôi hận không thể lập tức vứt chúng ra ngoài!
Lão tam chạy đến trước mặt tôi, giọng lanh lảnh:
“Mẹ ơi, tối nay ăn gì thế? Đừng nấu cháo khoai lang nữa được không? Con ăn ngán lắm rồi!”
Lão tứ và lão ngũ cũng gật đầu phụ họa.
Tôi nhìn nồi cháo khoai lang sắp chín, giọng bình thản:
“Không muốn ăn thì khỏi ăn! Ta đem cho lợn ăn!”
Chúng không ăn thì ta càng có thể ăn nhiều hơn.
Nhà này bảy miệng ăn, chỉ có tôi và chồng là lao động chính, nuôi năm đứa trẻ thực sự rất vất vả.
Những năm qua, trong nhà hiếm khi có chút thịt để ăn.
Trước đây, tôi thương chúng còn nhỏ đã bị cha mẹ trí thức bỏ rơi.
Nếu không ai nuôi, e rằng chúng sẽ chết đói.
Lại nghĩ mình là mẹ nuôi, không thể để người ta nói mình ngược đãi con trẻ, nên luôn tận tâm tận lực đối xử tốt với chúng.
Nhưng lòng tốt của tôi chẳng đổi lại được gì ngoài sự phản bội tuyệt tình.
Kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.