Nhưng người dẫn chương trình lập tức dí micro vào miệng tôi.

Xung quanh, rất nhiều người đã tụ tập lại xem.

Mẹ ngồi trên giường bệnh, nước mắt giàn giụa, sụt sịt khóc:

“Con hai, mẹ cũng bất đắc dĩ thôi.”

“Nếu con không bán nhà, thì tiền đâu ra mà chữa bệnh?”

Tôi lặng lẽ thở dài.

Lạnh lùng nhìn mẹ.

Sau đó, tôi chậm rãi hỏi:

“Mẹ, mẹ thực sự muốn tôi lột trần sự thật này trước mặt mọi người sao?”

Mắt mẹ khẽ dao động, tránh né ánh nhìn của tôi.

Bà im lặng, không trả lời.

Em trai nhảy ra, giận dữ quát:

“Lý Đa Đa! Đừng có ở đây đe dọa bọn tao!”

“Mày là đồ bất hiếu, hôm nay tao sẽ phơi bày bộ mặt thật của mày lên mạng, cho cả thế giới thấy mày là loại người gì!”

Tôi bất lực lắc đầu, chỉ đơn giản lấy điện thoại ra, mở đoạn video quay lại vào đêm Giao thừa.

Video mẹ phân chia tài sản cho chị và em trai.

“Tôi 18 tuổi đã phải đi làm nuôi gia đình.”

“Mẹ bệnh, tôi bỏ việc chăm sóc bà suốt nửa năm. Nhưng rồi mẹ lại để lại toàn bộ tài sản cho chị và em trai.”

Bầu không khí xung quanh lặng đi.

Tôi lại lấy ra tờ kết quả xét nghiệm ghép tủy.

“Chị gái là người ghép tủy thành công. Nhưng ngay khi biết kết quả, chị ấy cầm hết tiền của mẹ chạy mất, chưa bao giờ có ý định hiến thận.”

“Căn nhà mẹ để lại cho em trai, vậy nếu cần tiền bán nhà chữa bệnh, thì người bán phải là em trai, đúng không?”

“Nhưng mẹ tôi đã làm gì?” M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u

“Bà ép tôi bán nhà, rồi nói với mọi người rằng tôi tự nguyện.”

Tôi lần lượt tung ra ảnh chụp nhóm chat, từng dòng tin nhắn hiện lên trong buổi livestream.

Cư dân mạng nổ tung.

Tôi quay sang mẹ, lạnh lùng hỏi:

“Mẹ, thiên vị cũng phải có giới hạn chứ?”

“Đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc!”

Tôi còn chưa nói xong, MC chương trình đã vội ngắt lời:

“Nhưng bà ấy là người sinh ra và nuôi dưỡng cô! Khi mẹ cô bệnh nặng, chẳng lẽ cô không nên cứu bà ấy sao?”

Tôi nhíu mày, giọng nói đầy bực tức:

“Đừng mang đạo đức ra trói buộc tôi! Tôi đã nói là không cứu sao?”

“Mẹ tôi có nhà, có tiền tiết kiệm. Nhưng bà để lại nhà cho con trai, tiền thì cho con gái, sau đó lại bắt tôi trả tiền viện phí.”

“Bà muốn ép chết tôi sao?”

“Giả sử đây là mẹ anh, anh sẽ bán nhà để chữa bệnh cho bà không? Để cả gia đình anh phải ra đường sống sao?”

“Hay anh sẵn sàng hiến thận? Hay sẵn sàng bỏ ra vài trăm triệu?”

Người dẫn chương trình á khẩu.

Tôi cười khẩy, nhìn thẳng vào em trai:

“Bớt mang đạo đức ra ràng buộc tôi đi!”

“Ngẩng đầu lên mà nhìn lại bộ mặt của những kẻ đang hưởng lợi kìa!”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Trò hề này chắc chắn còn kéo dài.

Tôi muốn xem, cuối cùng ai sẽ là người hộc máu.

8

Nhìn rõ sự thiên vị của mẹ, tôi không còn chút mềm lòng nào nữa.

Sự việc lan truyền mạnh mẽ trên mạng.

Chị gái không dám lướt video.

Chỉ cần mở mạng là thấy hình ảnh của chính mình, bị dân mạng chửi rủa thậm tệ.

Đây chính là “chết xã hội” thực sự, là thời khắc đen tối nhất của chị.

Còn em trai, bị họ hàng mắng mỏ đến mức phát cáu, chửi bậy trong nhóm chat.

Những người họ hàng từng xem chương trình trên TV đã thấy rõ mọi chuyện.

Mẹ đưa hết tài sản cho chị và em trai, nhưng lại muốn tôi trả tiền viện phí.

Dư luận trong nhóm chat lập tức thay đổi hoàn toàn.

“Tôi đã nói rồi, con hai từ nhỏ đã hiểu chuyện. Thì ra là mẹ nó thiên vị quá đáng!”

“Cùng là con cái, sao bà Thục Phân có thể đưa hết tài sản cho con cả và con út, rồi bắt con hai trả viện phí?” Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.

“Đúng là báo ứng! Thiên vị nhất lại là đứa chạy mất với tiền!”

Mẹ định dùng áp lực đạo đức để ép tôi.

Nhưng họ hàng lại quay lưng với bà.

Ai cũng đứng về phía tôi.

“Không phải con cả từng nói sẽ không do dự hiến thận sao? Kết quả là cầm tiền chạy mất.”

“Không phải con út nói sẽ bất chấp tất cả để cứu mẹ sao? Vậy thì nó nên là người bỏ tiền ra!”

Mọi người nhắn thẳng vào nhóm:

“Tiền chữa bệnh phải do con út chi trả.”

Lúc trước, em trai từng nói chắc như đinh đóng cột rằng dù không ghép tủy thành công, nó cũng sẽ bán cả nhà để lo cho mẹ.

Giờ thì đến lượt nó thực hiện lời hứa.

Mẹ thấy tình hình thay đổi, đành phải thỏa hiệp.

Bà nói trong nhóm:

“Mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng chỉ sợ em trai con không đồng ý.”

Những bậc trưởng bối lập tức lên tiếng an ủi:

“Yên tâm đi! Nó đã thề trong nhóm rồi!”

“Là đàn ông bảy thước, sao có thể nói mà không giữ lời?”

“Bình thường bà đối xử với nó tốt nhất, nó chắc chắn sẽ đồng ý!”

Mẹ cuối cùng cũng bị thuyết phục.

Bà tuyên bố trong nhóm:

“Mẹ quyết định rồi! Ngày mai sẽ bàn với em trai con, để nó rao bán nhà.”

Thấy mẹ thay đổi thái độ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng nghĩ chắc chắn em trai sẽ đồng ý.

Dù gì nó cũng từng nói rằng dù không ghép tủy thành công, cũng sẽ bán nhà để cứu mẹ.

Hơn nữa, mẹ đã dành hết tài sản lớn nhất cho nó.

Nó không có lý do để từ chối.

Nhưng thực tế lại luôn điên rồ hơn tưởng tượng.

Em trai từ chối.

9

Mẹ bảo em trai bán nhà để gom tiền chữa bệnh.

Nhưng nó liên tục viện lý do, nói rằng nhà khó bán, tìm mọi cách trì hoãn.

Bệnh viện liên tục giục đóng tiền.

Mẹ gấp quá, ép mạnh tay hơn.

Thế là, em trai trực tiếp mất tích.

Họ hàng kéo đến nhà em trai tìm nó.

Nhưng chỉ thấy chị dâu đang ở nhà, bế đứa con trai ba tuổi.

Chị dâu thản nhiên nhún vai:

“Nhà nào? Tôi chẳng biết gì cả.”

“Lý Minh Như chẳng nói với tôi câu nào.”

“Nó đi đâu tôi làm sao biết?”

Mọi người bất lực, chỉ có thể khuyên mẹ đi báo cảnh sát.

Nhưng ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy em trai.

Căn phòng bệnh tràn ngập tiếng thở dài.

“Bà nuôi hai đứa con bất hiếu thế này, đúng là nghiệt duyên!”

“Nói thì hay lắm, nhưng đứa nào cũng chỉ biết tính toán cho bản thân!”

Tôi ngồi bên giường, im lặng nhìn mẹ.

Mẹ nức nở, rồi bất ngờ quay sang tôi, giọng cầu khẩn:

“Con hai, mẹ chỉ còn có con! Con đừng bỏ rơi mẹ, được không?”

Tôi khẽ nhíu mày:

“Mẹ, mẹ để lại nhà cho em trai, tiền tiết kiệm cho chị gái, rồi bắt con nghỉ việc chăm mẹ.”

“Bây giờ, con không còn công việc, không có thu nhập, càng không có tiền chữa bệnh cho mẹ.”

“Nếu con vẫn cố lo tiền, gia đình con rồi cũng tan nát.”

Mẹ ôm mặt khóc rống lên:

“Nghiệt chướng! Hai đứa con mà mẹ yêu thương nhất, lại bỏ mặc mẹ sống chết!”

Không ai nói gì.

Bệnh viện chìm trong tiếng thở dài.

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Một người lên tiếng:

“Chị dâu à, nếu lúc trước chị chia tài sản công bằng, thì đâu đến nỗi này.”

“Nếu chịu để lại chút gì đó cho con hai, giờ đâu đến mức không còn đường lui.”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.

Mọi người lần lượt gật gù đồng tình.

Nhưng trên đời này, đâu có thuốc hối hận.

10

Mẹ cuối cùng vẫn ra đi.

Việc duy nhất bà làm đúng, có lẽ chính là trước khi chết, bà đã kiện em trai.

Hy vọng số tiền lấy lại được có thể chữa bệnh.

Tang lễ của mẹ.

Chị gái và em trai đều có mặt.

Nghe nói chị bị lừa, toàn bộ số tiền lấy từ mẹ đều mất sạch.

Sau khi bị lừa hết tiền, chị mới quay về.

Vừa về đến nhà, chị đã hỏi:

“Mẹ để lại tài sản thế nào?”

Nhưng mẹ đã không còn tài sản nữa.

Chỉ còn hàng loạt hóa đơn viện phí chưa thanh toán.

Còn em trai?

Nó bị công ty sa thải, nhà cũng bị đem đi đấu giá, giờ không có công việc, cũng chẳng có chỗ ở.

Tôi đã ẩn danh tung ảnh chân dung của hai người bọn họ lên mạng.

Bây giờ, cả nước đều biết đến hai đứa con bất hiếu này.

Bọn họ ra đường phải bịt kín mặt, vì đi đến đâu cũng bị chửi rủa.

Giờ đây, chị và em trai lại khóc lóc thảm thiết hơn ai hết.

Khóc đến mức đứt ruột gan.

Khóc đến mức khiến người ta tưởng như đau đớn nhất chính là họ.

Tôi bình thản nhìn họ diễn trò.

Không hề đau lòng.

Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng:

Hai người bọn họ là người thương mẹ nhất.

Nhưng sự thật luôn trớ trêu.

Những kẻ bất hiếu nhất, thường là những kẻ khóc to nhất trong đám tang.

Một cơn gió lướt qua.

Tôi đứng trước mộ mẹ, lặng lẽ thì thầm:

“Mẹ à, nếu năm đó mẹ cho con học đại học, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

“Nếu mẹ không bắt con nghỉ việc để chăm mẹ, có lẽ con cũng đã có một công việc tốt hơn.”

“Nếu mẹ không thiên vị, để lại cho con một phần tài sản, có lẽ chúng ta đã không đi đến kết cục này.”

Nhưng cuộc đời này, không có chữ “nếu”.

— Toàn văn hoàn.