Không ngờ Vãn Đình giữ tay tôi lại:

“Cậu không nghĩ tại sao trong phòng ký túc xá bốn người, chỉ có mỗi mình cậu nghe thấy à?

Rõ ràng là nhắm vào cậu rồi.

Thêm nữa, tiểu quỷ mang tài lộc nhiều lắm cũng chỉ có một lần duyên, làm gì có chuyện ngồi bên cửa sổ đợi riêng cậu, mỗi lần càng lớn hơn, chẳng phải là đang dụ cậu sao?”
Đ,ọ/c T:r[u”yện T.ạ/i P:a”g[e Mộ:t, c.hé/n T/iê:u S]ầ/u
Nói rồi, cô ấy mở điện thoại ra, trên màn hình hiện một bài tin tức.

Ba năm trước, một người phụ nữ và một cô bé đã vô tình rơi xuống hồ ở trường và chết đuối.

Tôi nhìn vào hai tấm ảnh, quả thật dáng hình trông khá giống với hai bóng người tôi thấy.

Tôi ngay lập tức hoảng hốt.

Nhưng tại sao hai con ma đó lại chọn tôi?

Vãn Đình chuẩn bị nói tiếp, chợt ánh mắt đột nhiên liếc ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Bọn họ vẫn chưa đi. Nếu tôi nói ra bí mật của họ, tất cả chúng ta sẽ chết.”

Chân tôi mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.

Nhưng kho báu ở ngay trước mắt, không lấy thật sự quá đáng tiếc.

Vậy nên tôi đề nghị Vãn Đình đi lấy vàng, sau đó chúng tôi sẽ chia đều.

Cô ấy là người học đạo từ tổ tiên, chắc chắn có cách phá vỡ chuyện này.

Ai ngờ Vãn Đình ngay lập tức tức từ chối:

“Nơi đó không thể có vàng, ai đến cũng sẽ chết.”

Nghe thế tôi lại toát mồ hôi lạnh.

Khi trở lại ký túc xá, tôi phát hiện lại xảy ra chuyện khác.

6

Bạn cùng phòng là San San đã biến mất, ngay cả hành lý cũng không còn.

Tôi vội liên lạc với cô ấy, nhưng phát hiện cô ấy đã xóa tài khoản WeChat và thậm chí thay luôn số điện thoại.

Tôi ngay lập tức hoảng loạn.
Đ[o/c, T]r.u”yện Tạ/i P:a.g[e Mộ:t/ c]hé”n T,iê:u Sầ[u:
Quả nhiên, ngày hôm sau trường học đã lan truyền tin tức.

Người ta nói San San đã mò được mười thỏi vàng dưới hồ nhân tạo. Nghe nói là vàng từ thời vãn Đường, giá trị lên tới vài chục triệu.

Tôi tức giận, liền tìm Vãn Đình để chất vấn, hỏi xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Có phải cô ấy đã tiết lộ thông tin cho San San rồi bí mật chia vàng với nhau hay không?

Vãn Đình lại tỏ vẻ đầy ấm ức. Cô ấy nói rằng hai con ma đó biết cô ấy đang bảo vệ tôi,
nên cố ý lan truyền tin đồn để kích động tôi, khiến tôi mất bình tĩnh.

Mục đích của chúng là tạo ra mâu thuẫn giữa chúng tôi. Khi đó, chúng mới có cơ hội ra tay.

Dù trong lòng tôi thấy không vui nhưng nghĩ lại, có vẻ cũng có lý.

Không ngờ rằng ngày hôm sau, có người tung lên mạng những bức ảnh San San khoe xe sang, nhà lầu.

Đồng thời, tất cả sinh viên trong trường bắt đầu lao xuống hồ để tìm vàng. Thậm chí, cả giáo viên cũng tham gia cùng.

Nhà trường sợ xảy ra chuyện liền rút cạn nước trong hồ đi,
dựng rào chắn và không cho ai vào nữa. Tuy nhiên, họ lại lén cử một đội khảo sát vào bên trong.

Tôi không thể nhịn được nữa bèn túm lấy Vãn Đình và mắng xối xả:

“Giờ cái tình cảnh này cậu giải thích kiểu gì hả?”

7

Điều kỳ lạ là Vãn Đình không giải thích gì, chỉ nói một câu lạ lùng:

“Tuyệt đối không được uống trà sữa.”

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, chuyện này thì liên quan gì đến trà sữa chứ? Quan trọng là, đây không phải câu trả lời mà tôi muốn nghe.

Bất ngờ thay, Vãn Đình đột nhiên bắt đầu thu dọn hành lý.

Thấy vậy, tôi vội giữ cô ấy lại:

“Ý là sao đây? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này không nói rõ ràng thì đừng hòng đi đâu!”

Vãn Đình thở dài, cô ấy nói rằng ma nước tìm người thay thế sẽ có ba lần cơ hội. Tức là hai con ma đó nhất định sẽ quay lại lần nữa.

Và lần này, chúng sẽ cược một thứ lớn hơn, thậm chí vượt xa mười thỏi vàng kia.

Cô ấy chỉ còn cách rời khỏi đây thì mới kiềm chế được bản thân không xen vào.

Nói xong, Vãn Đình chuyển ra ngoài thuê nhà ở.

Tôi không biết nên kinh ngạc hay mừng thầm.

Tại sao toàn trường chỉ có một mình Vãn Đình là không quan tâm đến sự giàu có này?

Quan trọng hơn, tôi có gì mà thu hút được hai con ma nước cược một khoản lớn như vậy?

Nhưng nghĩ lại, ngay cả trường học cũng coi chuyện này là thật. Tôi không thể nói rằng lãnh đạo trường đều là kẻ ngốc được.

Huống chi bây giờ hồ đã cạn. Ma nước cũng không có cơ hội nào để đòi mạng nữa.

Tôi muốn xem lần thứ ba này rốt cuộc sẽ là gì.

8

Đọ.c T”r[u/yện Tạ/:i P]a,g.e Mộ[t, c]hé/n Ti:ê.u Sầ”u

Không ngờ hơn nửa tháng trôi qua, hai con ma kia vẫn chưa đến.

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng.

Chẳng lẽ mọi chuyện cứ thế mà kết thúc?

Chẳng phải Vãn Đình nói chúng có ba lần cơ hội sao?

Chẳng lẽ tôi đã bỏ lỡ cơ hội giàu sang mà trời ban cho rồi sao?

Đang khi tôi lo lắng không yên, mất ngủ suốt đêm, thì hai con ma ấy bỗng xuất hiện.

Lần này, chúng ngồi ngay trên mép giường của tôi, tỏa ra một mùi khói giấy cháy khó chịu.

Cô bé đung đưa chân và nói:

“Thật kỳ lạ! Sao căn phòng này không có ai thế nhỉ?”

Đ:ọ[c. T]r/u”yệ/n T.ạ[i P”a.g/e Mộ:t, c”hé.n T/iêu: Sầu/

Tôi lập tức ngơ ngác. Tôi chẳng phải là người đang sống sờ sờ sao! Làm sao có thể không có người?

Người phụ nữ trung niên thở dài:

“Chẳng phải là còn một cái xác nằm đây sao!”

Tôi choáng váng trong chốc lát. Làm sao tôi có thể là một cái xác được?

Cô bé nói:

“Xác chết chẳng phải cũng sẽ có mùi à?”

Người phụ nữ trung niên lại thở dài:

“Có mệnh có vận thì gọi là người, có vận mà không có mệnh thì gọi là ma.

Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[

Bát tự của cô ấy bị người ta lấy sạch rồi, thành ra có mệnh mà không có vận thì được gọi là xác sống, tự nhiên sẽ không còn hương người.”

Tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Đọ:c, T]r.u”yệ:n Tạ/i P”a[g:e Mộ:t/ c.hé]n T,iêu: Sầ”u/

Không quan tâm cô ta có phải là ma hay không, tôi vùng dậy muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng tôi cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.

Đến lúc này tôi mới nhận ra là mình đang bị bóng đè. Chỉ có thể nằm yên lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng.

Cô bé lại nói:

“Thảo nào chúng ta cho cô ấy hai lần tài lộc mà cô ấy không thể nhận được, hóa ra là bị người ta đánh cắp vận mệnh.”

Đ:ọ/c. T”r[u,yệ/n T.ạ[i P”a/g.e Mộ:t, c”hé.n T/iêu Sầu/]

Người phụ nữ trung niên thở dài:

“Đáng tiếc hơn nữa là cô ấy có mệnh mà không có vận, không sống qua được ngày mai.

Dù chúng ta có cho cô ấy bao nhiêu tài lộc cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, đi thôi.”

Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ngày mai là lễ Mạnh Bà, Mạnh Bà sẽ ra bán trà sữa vào lúc 12 giờ trưa, ma uống vào thì thăng tiên, người uống vào thì đắc đạo.

Đến lúc đó, nếu cô ấy uống thì có thể lấy lại bát tự rồi.”

Người phụ nữ trung niên vội vàng ngăn cản:

“Sao con có thể tiết lộ thiên cơ một cách tùy tiện thế, thật không nên đưa con đi cùng, mau đi thôi!”

Nói xong, hai con ma biến mất.

Tôi đột nhiên giật mình ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngửi cánh tay mình, chỉ có mùi sữa tắm.

Là người bình thường, tôi không thể phân biệt được đâu là mùi người.

Chỉ có điều, sống lưng tôi lạnh toát từng hồi.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại. Nếu hai con ma kia muốn tìm tôi làm thế thân, thì chẳng cần phải làm phức tạp thế này.

Điều quan trọng là bây giờ cũng không còn Vãn Đình ngăn cản chúng nữa. Chúng có cả ngàn cách để kéo tôi xuống nước.

Vậy tại sao chúng lại đề cập đến vấn đề bát tự của tôi?

Hơn nữa, tôi cũng chưa nghe nói rằng ma nước muốn tìm người thế thân phải mang theo bát tự.

Nghĩ đi nghĩ lại về Vãn Đình. Trong trường có bao nhiêu người, tôi chỉ nói với cô ấy về bát tự của mình.

Từ khi nhập học đến giờ, cô ấy ngày nào cũng kiên trì xem bói cho chúng tôi.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự có mục đích khác?

Điều quan trọng là cô ấy nói chuyển đi là chuyển ngay, chẳng lẽ là vì biết tôi sẽ chết vào ngày mai nên muốn thoát khỏi quan hệ để không bị nghi ngờ?

Và việc cô ấy lấp lửng dặn tôi không được uống trà sữa, có phải là vì sợ tôi lấy lại bát tự?

Tôi lại toát mồ hôi lạnh.

9

Vì đã nghi ngờ Vãn Đình, tôi không thể đồng thời nghi ngờ hai con ma này được.

Huống hồ, có bài học mất tài lộc ở hai lần trước không ngừng tác động đến thần kinh của tôi.

Nếu lần này bỏ lỡ cơ hội, tôi mất không chỉ là tài sản mà còn cả mạng sống.

Vậy nên, tôi quyết định liều lĩnh thử vận may lần này.

Ít nhất thì Mạnh Bà là một thần chính trong địa ngục, tôi tin rằng chẳng con ma nào dám làm loạn trong ngày lễ Mạnh Bà.

Thế là tôi tìm kiếm trên bản đồ và phát hiện ngôi miếu Mạnh Bà gần nhất.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi thắp hương cầu nguyện. Ngờ đâu, đó chỉ là một ngôi miếu rất cũ kỹ, đã lâu không ai thờ phụng, chỉ có vài trái cây và bánh đã bị mốc.

Lúc này tôi mới nhận ra người ta không quá tin vào Mạnh Bà.

Cảm thấy nơi này âm khí rợn người, tôi cũng không dám ở lâu.

Thắp hương và cúi lạy đơn giản, để lại 100 đồng công đức rồi vội vã rời đi.

Không ngờ vừa ra cửa, tôi gặp một bà lão gù lưng.

“Cô gái, uống trà sữa không?”

Trong lòng tôi giật thót, thầm nhủ chắc chắn đây chính là Mạnh Bà.

Tôi nhanh chóng quỳ xuống lạy ba lần, nhận ly trà sữa và uống một ngụm lớn.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy như bát tự đã trở lại cơ thể của mình. Tôi mở nắp ly định uống hết một hơi.

Đúng lúc đó, có một bàn tay giữ chặt cánh tay tôi.

“Tuyệt đối đừng uống!”

Tôi quay đầu lại, là một ông đạo sĩ.

“Đây là nước bụng xác của ma nước, uống vào sẽ chết.”

Tôi nhìn lại ly trà sữa liền thấy nó biến thành một cốc nước xanh lục hôi thối, bên trong còn có những con bọ gậy bò lổm ngổm và rong rêu thối rữa.

Tôi hét lên, ném cốc nước đi, rồi bắt đầu nôn mửa không ngừng.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

10

Đạo sĩ giải thích rằng mỗi con ma nước chỉ có thể tìm người thế thân tại vùng nước nơi chúng chết.

Nếu vùng nước ấy cạn khô, chúng sẽ chỉ có thể dùng nước bụng xác thay thế. Có vẻ như tôi đã bị con ma nước nhắm tới.

Đầu tôi như muốn nổ tung. Nhưng làm sao ma nước lại dám hại người ngay trước cổng miếu Mạnh Bà?

Đạo sĩ nói, ngôi miếu này lâu ngày không ai thờ phụng,
đã bị ác quỷ chiếm đóng từ lâu.

Nhìn tưởng là đang kính thần, nhưng thực ra là đang bái quỷ.

Chẳng phải tôi tự đến để tìm cái chết sao.

Tôi sụp xuống đất đầy bất lực. Có vẻ như thực sự không thể tin vào lời ma quỷ.

Tôi vội cầu xin đạo sĩ cứu tôi. Không ngờ, ông đạo sĩ nhìn đỉnh đầu tôi một lúc, mặt biến sắc.

“Cô gái, thiên linh cái của cô tỏa ra ánh sáng xanh, đây là dấu hiệu bị đánh cắp bát tự rồi.”

Tôi hoàn toàn suy sụp.

Thì ra Vãn Đình cũng đang hại tôi, đến cả lời người nói cũng không thể tin được.

Đạo sĩ vuốt chòm râu và nói:

“Đồng thời bị cả người và ma để ý, chắc chắn bát tự của cô có điều đặc biệt. Đưa bát tự cho ta xem nào.”

Tôi vội vàng đọc bát tự của mình. Đạo sĩ bấm đốt ngón tay tính toán, bỗng nhiên nhíu mày:

“Cô gái, cô không tin ta sao?”

Tôi vội vàng giải thích rằng ngoài ông ra, tôi không còn tin ai khác.

Vị đạo sĩ nheo mắt nhìn tôi, nói:

“Bát tự này là của một người đã chết ít nhất mười năm rồi.”