Bé con bám lấy tôi, làm nũng đủ kiểu, ôm chặt không buông suốt một lúc lâu.
Đột nhiên, con bé như nhớ ra điều gì đó, liền rời khỏi vòng tay tôi.
Dùng đôi bàn tay mũm mĩm chạm vào mặt tôi, rồi lại véo cánh tay tôi.
Nét mặt đột nhiên thay đổi.
Chống tay lên hông, trừng mắt nhìn tôi, giọng trẻ con nhưng đầy dữ dằn:
“Mẹ ơi, mẹ không coi lời con là mệnh lệnh đúng không?”
Tôi sững người, bật cười:
“Sao thế?”
“Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân, vậy mà mẹ không làm.”
“Mẹ xem này, thịt trên người mẹ còn không được như trước nữa!”
Nụ cười trên mặt tôi bỗng chốc đông cứng.
Không cười nổi nữa.
“Người bệnh thì phải ăn nhiều, dinh dưỡng mới đầy đủ, như vậy bệnh mới mau khỏi.”
“Mẹ không chịu nghe lời, vậy khi nào mới khỏe lại đây?”
Hai câu nói ngắn ngủi, khiến tôi cảm thấy trong miệng đắng chát, nuốt không trôi.
Nỗi chua xót từ mũi lan đến tận đáy lòng.
Tôi cố gắng kìm nén, không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt ra được lời nào.
Bé con à, mẹ đã lừa con rồi.
Bệnh của mẹ, không thể chữa khỏi được nữa.
25
Tiểu quỷ giận rồi.
Dỗ thế nào cũng không nín.
Từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống ào ào.
Con bé trách tôi không nghe lời.
Trách tôi không biết thương yêu bản thân.
Bạn thân tôi ngồi bên dỗ dành:
“Mạch Đậu à, sao con lại nói thế, làm sao mẹ con có thể không yêu quý bản thân chứ?”
“Chắc chắn là do mẹ con chơi vui quá, nên quên mất thôi.”
“Thế nên mới để mình gầy đi một chút xíu xiu. Con đừng giận mẹ nữa, được không?”
Phải rồi…
Làm sao tôi có thể không yêu quý bản thân được chứ?
Tôi rất muốn yêu quý bản thân mình.
Tôi muốn có một cơ thể khỏe mạnh.
Muốn được bình an vô sự mà nhìn Tiểu Mạch Đậu lớn lên.
Tôi đã không biết bao nhiêu lần hỏi bác sĩ rằng liệu ung thư xương có thể chữa khỏi không.
Nhưng tôi đã ở giai đoạn cuối rồi…
Rõ ràng lúc đầu chỉ là thỉnh thoảng bị đau khớp, cũng không cảm thấy nghiêm trọng lắm.
Nhưng tại sao… nó lại là ung thư xương cơ chứ?
26
Tôi biết Tiểu Mạch Đậu giận như vậy, khóc như vậy là vì thương tôi.
Trong lòng tôi vừa ấm áp, vừa chua xót.
Nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Tôi ôm chặt con bé, dịu dàng dỗ dành, xin lỗi con bé hết lần này đến lần khác, hứa rằng sau này nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.
Lúc này, con bé mới chịu nguôi ngoai. M”ộ,t/ C[hé:n T/iêu” Sầ/u]
Nhưng—
Tác dụng phụ của thuốc khiến tôi chán ăn, mỗi ngày ăn được rất ít.
Cố ép bản thân ăn nhiều hơn thì lại buồn nôn, thường xuyên nôn ra hết.
Sợ Tiểu Mạch Đậu lo lắng, tôi luôn cố nhịn, chờ đến khi vào nhà vệ sinh mới dám nôn ra.
Bạn thân tôi vì nhận được công việc nên ban ngày không có nhà.
Một ngày nọ, Tiểu Mạch Đậu chạy đến trước mặt tôi, nghiêm túc hỏi:
“Mẹ ơi, có lớp học nấu ăn dành cho trẻ con không?”
“Mẹ đăng ký cho con đi nhé?”
Tôi sững lại, hỏi con bé:
“Sao tự nhiên con muốn học nấu ăn?”
Tiểu Mạch Đậu ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, ra vẻ người lớn:
“Dì gần đây bận công việc, ban ngày không có nhà.”
“Mẹ là bệnh nhân, không thể nấu ăn được.”
“Vậy nên con học nấu ăn rồi nấu cho mẹ ăn nha ~”
Tôi véo má con bé, cười nói:
“Mẹ là bệnh nhân nhưng đâu có nằm liệt giường đâu, sao lại không nấu ăn được?”
“Con còn nhỏ thế này, ai cho con hiểu chuyện như vậy hả?”
“Hơn nữa, đến lúc con học xong thì cũng sắp vào năm học mới rồi.”
Tiểu Mạch Đậu lập tức khựng lại.
“Ây da, con quên mất vụ đi học mẫu giáo rồi!”
“Vậy phải làm sao đây? Mẹ thì bị bệnh, vừa phải chăm sóc mẹ, lại vừa phải chăm con, chắc chắn không nổi đâu!”
Tôi lại véo con bé mấy cái, cười nói:
“Vậy thì chúng ta thuê một cô giúp việc nhé, chuyên chăm sóc hai mẹ con mình.”
Tiểu Mạch Đậu gật đầu, nghiêm túc dặn dò:
“Được đó! Nhưng phải thuê người nấu ăn ngon nha!”
“Được rồi!”
27
Dạo gần đây, Chu Lương Tịch gọi cho tôi mấy lần.
Nhưng tôi không nghe máy.
Tối hôm đó, khi tôi và Tiểu Mạch Đậu xuống lầu, chúng tôi nhìn thấy anh ta.
Anh ta đứng dưới gốc cây, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng cao ngạo.
Đôi mắt sâu thẳm, không chớp lấy một giây mà dán chặt vào tôi.
Tiểu Mạch Đậu nhìn thấy anh ta, có chút ngạc nhiên:
“Chú làm gì ở đây?”
Chu Lương Tịch không trả lời con bé, ánh mắt vẫn kiên định nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Lam Ân, chúng ta nói chuyện đi… được không?”
Tôi im lặng vài giây, bảo Tiểu Mạch Đậu đứng yên đó chờ tôi một lát.
Sau đó, tôi dẫn Chu Lương Tịch đến một đình nghỉ mát ở xa.
Anh ta phủ nhận những lời tôi nói lần trước.
Anh ta nói rằng, anh ta không phải vì chưa quen với việc tôi đột ngột rời đi, nên mới nhầm tưởng mình yêu tôi.
Mà là sau khi tôi rời đi, anh ta mới thực sự nhận ra tình cảm của mình.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, giọng nói mang theo chút run rẩy:
“Lam Ân, cho anh một cơ hội, quay về bên anh được không?”
“Lần này, giữa chúng ta sẽ không còn Lâm Tịch nữa, anh nhất định sẽ trân trọng em.”
“Em chưa biết đúng không? Lâm Tịch đã trở thành tình nhân của người khác, bị vợ chính thức của hắn đánh cho tàn phế rồi.”
“Anh sẽ không bao giờ thích cô ta nữa, người anh thích… người anh yêu, chỉ có em.”
Nói xong, anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nhưng trong lòng tôi, không hề gợn sóng.
Giọng tôi nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng:
“Chu Lương Tịch, có lẽ tôi đã nói sai rồi.”
“Nhưng tôi không cần nữa, cũng đã sớm không còn yêu anh rồi.”
Chu Lương Tịch sững người, như thể bị thứ gì đó đâm trúng, từng từ thốt ra đều đầy khó khăn:
“Lam Ân, anh thực sự yêu em, em thực sự không cần anh nữa sao?”
“Cho anh thêm một cơ hội đi, được không?”
Tôi vẫn không dao động, không chút cảm xúc.
Anh ta quay đầu, nhìn về phía Tiểu Mạch Đậu đang đứng cách đó không xa, như thể lại nhìn thấy tia hy vọng:
“Lam Ân, anh biết em đã một mình nuôi con rất tốt.”
“Nhưng con bé cần có cha.”
“Cho anh một cơ hội đi, để anh bù đắp cho hai mẹ con em, để anh yêu thương em và con.”
Tôi khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.
“Tiểu Mạch Đậu thực sự không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với anh cả.”
“Nếu anh không tin, tôi có thể nhổ một sợi tóc của con bé để anh đi xét nghiệm ADN.”
“Còn về tôi… có lẽ bây giờ anh thật sự yêu tôi, nhưng anh cũng đã từng thực sự tổn thương tôi.”
Nói xong, tôi không nán lại thêm nữa, quay lưng rời đi.
28
Buổi tối, anh lại gọi đến.
Giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào vang lên bên tai tôi—
“Ân Ân, anh xin lỗi…”
Tôi từng yêu anh sâu đậm.
Nhưng cũng không thể quên nỗi đau khi bị tổn thương.
Tôi không thể nói với bản thân của quá khứ rằng “Không sao cả.”
Cũng không nói với anh.
Trước khi đi ngủ, Tiểu Mạch Đậu tò mò hỏi tôi vì sao tôi lại quen biết Chu Lương Tịch.
“Mẹ ơi, chú ấy có phải là ba con thật không?”
Tôi lắc đầu.
“Dĩ nhiên là không.”
Tôi không nói dối.
Tiểu Mạch Đậu thực sự không phải con của Chu Lương Tịch.
Mà thực ra, con bé cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với tôi.
Mẹ ruột của Tiểu Mạch Đậu tên là Giang Nhan.
29
Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê một bà chuyên gia nấu ăn bằng dược liệu.
Dưới sự chăm sóc của bà ấy, trong một tháng, tôi và Tiểu Mạch Đậu đều tăng lên mấy cân.
Vì thế, con bé vô cùng hài lòng với dì giúp việc này.
Sắp đến ngày đi quay phần hai của chương trình thực tế, trước khi rời đi, con bé còn đặc biệt dặn dò dì phải chăm sóc tôi thật tốt.
Ngay khi họ vừa đi, tôi liền trả thêm tiền cho dì giúp việc, rồi đưa bà ấy cùng vào bệnh viện ở cùng tôi.
Vì hóa trị, tóc tôi rụng từng mảng lớn.
Thế là tôi dứt khoát cạo trọc luôn.
Khi Tiểu Mạch Đậu trở về nhìn thấy, con bé sửng sốt tột độ.
“Trời ơi đất hỡi! Mẹ đang làm cái gì vậy?”
“Mẹ định xuống tóc đi tu hả?”
Tôi khẽ cốc vào mũi con bé, giọng điệu thoải mái:
“Thuốc mẹ uống có tác dụng phụ, làm rụng tóc.”
“Nhưng rụng từng chút nhìn rất xấu, nên mẹ quyết định cạo luôn cho rồi.”
“Thế nào? Mẹ đầu trọc có xấu lắm không?”