Dưới bình luận, có người mỉa mai: “Tin khách mời bí ẩn là Chu Lương Tịch chẳng bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng.”

Nhưng điều không ai ngờ tới là—

Khách mời bí ẩn thực sự chính là Chu Lương Tịch!

Lúc đó, Tiểu Mạch Đậu đang dùng đồng hồ điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho tôi.

“Mẹ ơi, mẹ có vào phòng livestream xem con không?”

Vừa ngẩng đầu lên, con bé đã thấy dì của mình cứ nhìn chằm chằm vào Chu Lương Tịch.

Cô nhóc chớp chớp mắt, tò mò ghé lại gần, giọng nói mềm mại vang lên:

“Dì ơi, anh đẹp trai này còn đẹp hơn cả mấy anh cơ bụng trong điện thoại của dì nữa nha.”

“Dì nhìn lâu như vậy rồi, có phải dì thích không?” Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u

“Chờ chút, để con đi hỏi giúp dì!”

Bạn thân tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Mạch Đậu đã nhanh chóng chạy về phía Chu Lương Tịch bằng đôi chân ngắn nhỏ nhắn.

Cô nhóc ngước đầu lên, chỉ vào cậu bé bên cạnh Chu Lương Tịch, giọng nói mềm mại cất lên:

“Chú ơi, đây là con trai của chú sao?”

Chu Lương Tịch ngồi xổm xuống, dịu dàng mỉm cười, đáp:

“Không phải, đây là cháu trai của chú.”

Mắt Tiểu Mạch Đậu sáng lên, lại hỏi tiếp:

“Vậy chú có bạn gái chưa?”

Chu Lương Tịch hơi sững người, sau đó bật cười, đáp:

“Chú không có bạn gái.”

Đôi mắt cô nhóc càng sáng rực hơn, phấn khích hỏi:

“Vậy chú có muốn ngồi cạnh tụi con không?”

Chu Lương Tịch đồng ý.

5

Tiểu Mạch Đậu ngồi bên cạnh Chu Lương Tịch, trông như một fan nhí nhỏ bé, ngoan ngoãn và ngọt ngào.

“Chú ơi, chú cao bao nhiêu ạ?”

“1m90.”

“Chú ơi, vậy chú có cơ bụng không?”

Chu Lương Tịch khựng lại một chút, rồi đáp:

“Có, sao vậy?”

Tiểu Mạch Đậu không trả lời anh, mà quay sang nhìn dì của mình, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm:

“Dì ơi, chú ấy không có bạn gái, không có con, cao 1m90, có cơ bụng, đẹp trai, người còn thơm nữa.”

“Thật sự rất ổn đó, nếu dì thích thì mau theo đuổi đi.”

“Lỡ qua làng này rồi, sẽ không còn quán trọ khác đâu!”

Bạn thân tôi lập tức đỏ bừng cả mặt.

Chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tiểu Mạch Đậu cứ tưởng dì mình đang xấu hổ, còn tỏ ra hiểu chuyện mà khuyên bảo:

“Dì ơi, đừng xấu hổ, yêu là phải dũng cảm nói ra, thích cũng vậy!”

“Thôi được rồi, để con giúp dì nha.”

Nói rồi, con bé quay sang nhìn Chu Lương Tịch, nghiêm túc hỏi:

“Chú ơi, dì cháu thích chú, chú có muốn làm ba nuôi của cháu không?”

Chu Lương Tịch sững sờ.

Ngay sau đó, anh khẽ cười rồi nói:

“Xin lỗi, chú không có bạn gái, nhưng chú có một người vợ mà chú rất yêu.”

Lúc này, trong buổi livestream, một cái tên xuất hiện trên màn hình bình luận—Giang Lam Ân.

【Giang Lam Ân.】

【Không ai là không biết, Chu Lương Tịch yêu vợ mình—Giang Lam Ân.】

【Nếu không biết anh ấy yêu cô ấy đến mức nào, có thể lên xem tài khoản phụ của anh ấy: “Chí Ái Lam Ân”. Ở đó toàn là những dòng chữ đầy ắp tình yêu và nỗi nhớ dành cho vợ anh ấy…】

【Nếu bạn chưa từng nghe đến Giang Lam Ân, thì tôi nói cho bạn biết: cô ấy là vợ của Chu Lương Tịch. Sau khi cô ấy ra đi, mỗi ngày anh ấy vẫn luôn yêu cô ấy!】

【Tài khoản phụ của Chu Lương Tịch: “Chí Ái Lam Ân”, bên trong là tất cả bằng chứng tình yêu anh ấy dành cho cô ấy!】

【Tình yêu của Chu Lương Tịch thực sự rất chân thành. Anh ấy yêu Giang Lam Ân đến mức không giấu giếm.】

6

Chu Lương Tịch từng tham gia một buổi phỏng vấn, khi được hỏi rằng anh có thích ai không.

Anh nói rằng anh đã kết hôn, và anh rất yêu vợ mình.

Người dẫn chương trình hỏi, có điều gì anh muốn nói với vợ mình không.

Anh đỏ hoe mắt, nghẹn giọng nói:

“Giang Lam Ân, anh yêu em, em có thể đến trong giấc mơ của anh một lần được không?”

Sau ngày hôm đó, cả thế giới đều biết đến vợ của Chu Lương Tịch—Giang Lam Ân.

Cũng biết rằng, cô ấy đã qua đời từ lâu.

Không lâu sau đó, cư dân mạng phát hiện ra tài khoản “Chí Ái Lam Ân” trên Weibo chính là tài khoản phụ của Chu Lương Tịch.

Hàng ngàn bài đăng, từng dòng chữ đều chứa đầy kỷ niệm của hai người, chất chứa tình yêu gần như điên cuồng của anh dành cho cô.

Một tình yêu sâu sắc, nồng đậm, dường như có thể hóa thành thực thể, phá vỡ mọi ranh giới.

Anh nói rằng, cả đời này anh sẽ luôn yêu Giang Lam Ân.

Cư dân mạng nói rằng, có lẽ, ngay cả Giang Lam Ân cũng không biết được Chu Lương Tịch yêu cô ấy đến mức nào!

Nhưng… họ không hề biết.

Trước khi Giang Lam Ân “chết”, Chu Lương Tịch chưa từng yêu cô ấy.

Anh chưa bao giờ công khai cô là vợ mình.

Gần như không ai biết đến cái tên Giang Lam Ân.

Nhưng sau khi cô “chết”, không ai là không biết Giang Lam Ân.

Thật nực cười.

Tôi tắt điện thoại, ánh mắt rơi xuống tấm bảng thông tin bệnh nhân ở đầu giường bệnh.

Trên đó ghi:

Giang Lam Ân, nữ, khoa ung bướu…

7

Tôi vẫn chưa chết.

Sáu năm trước, bệnh tật đã trêu đùa tôi một trận.

Sáu năm sau, nó lại một lần nữa chọn trúng tôi.

Bác sĩ nói, nếu tôi tích cực điều trị, tôi có thể sống thêm ít nhất nửa năm.

Nửa năm, quá ngắn ngủi.

Tôi rất tham lam, tôi muốn sống lâu hơn một chút.

Tôi muốn cùng Đậu Đậu đón sinh nhật sáu tuổi. M,ộ[t C”hé/n: Tiê.u/ Sầ]u”

Muốn được ở bên con, nhìn con trưởng thành…

8

Tôi không xem livestream nữa, mà được sắp xếp để kiểm tra toàn thân.

Làm xong kiểm tra, tôi lại được đưa đi truyền dịch.

Tôi thuê một hộ lý, sau khi truyền dịch, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại, tôi mở điện thoại, thấy có tin nhắn thoại do Tiểu Mạch Đậu gửi đến.

“Mẹ ơi, mẹ phải ăn cơm và uống thuốc đấy!”

“Con đã để lọ kẹo ngay bên cạnh hộp thuốc rồi, mẹ có thấy không?”

“Mẹ uống thuốc xong thì bóc một viên kẹo ăn, như vậy sẽ không bị đắng nữa.”

“Alo alo, mẹ ơi mẹ ơi, nghe thấy thì trả lời con nha!”

Tôi giữ màn hình điện thoại, nhẹ giọng nói:

“Được rồi, mẹ đã uống thuốc rồi.”

Sau đó, tôi mở livestream của chương trình.

Vừa vào liền thấy cả màn hình bình luận đang chửi Tiểu Mạch Đậu.

【Aaaaa, con nhóc này thật bướng bỉnh! Trả bức ảnh lại cho Chu Lương Tịch không được sao?】

【Mẹ của Tiểu Mạch Đậu là ai vậy? Dạy con kiểu gì thế, nhặt được đồ của người khác mà không chịu trả, còn muốn chiếm làm của riêng!】

【Cạn lời, Chu Lương Tịch vì tìm bức ảnh này mà lo lắng đến phát điên, cuối cùng phát hiện ra bị Tiểu Mạch Đậu nhặt được, thế mà con bé lại không muốn trả lại!】

【Bức ảnh gì vậy?】

【Là ảnh của Giang Lam Ân, người vợ quá cố của Chu Lương Tịch.】

Tim tôi chợt siết lại.

Tiểu Mạch Đậu nhặt được ảnh của tôi sao?

Trên màn hình, ống kính ghi lại cảnh Chu Lương Tịch đang ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Mạch Đậu, dịu dàng dỗ dành:

“Tiểu Mạch Đậu, bức ảnh này là của chú, con trả lại cho chú được không?”

Tiểu Mạch Đậu nắm chặt tấm ảnh, không chịu buông tay, bĩu môi hỏi:

“Chú làm sao chứng minh đây là của chú?”

Cô bé chỉ vào tấm ảnh, nghiêm túc hỏi:

“Chú có biết người này là ai không?”

“Cô ấy là người yêu đã mất của chú.”

Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói trầm thấp, gần như cầu xin:

“Con có thể trả lại cho chú được không?”

“Đây là bức ảnh duy nhất cô ấy để lại cho chú.”

Ống kính zoom lớn, tôi nhìn thấy chính mình trong bức ảnh.

Khi đó tôi mới hai mươi tuổi, yêu nhất là Chu Lương Tịch.

Nhưng đúng lúc này—

Tiểu Mạch Đậu giận dữ chỉ vào Chu Lương Tịch, nghiêm túc quát:

“Chú đang bịa chuyện đúng không?”

“Người trong ảnh là mẹ cháu, mẹ cháu chưa chết!”

Chu Lương Tịch sững sờ, ngây người nhìn cô bé.

“Con nói gì?”

9

“Cháu nói rồi, đây là mẹ cháu!”

“Chú cố tình bịa đặt là phạm pháp đấy, cháu sẽ gọi cảnh sát để đòi lại công bằng cho mẹ!”

Vừa nói, Tiểu Mạch Đậu vừa mở chiếc đồng hồ điện thoại của mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Chu Lương Tịch đột nhiên giữ lấy bờ vai nhỏ bé của con bé, giọng gấp gáp hỏi:

“Mẹ cháu là Giang Lam Ân?”

Đúng lúc đó, tay Tiểu Mạch Đậu run lên, vô tình mở album ảnh.

Bên trong, toàn bộ đều là ảnh chụp chung của tôi và con bé.

Chu Lương Tịch nhìn thấy tất cả.

Trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

Đầu óc trống rỗng.

Hồi đó, tôi thực sự nghĩ rằng mình sắp chết.

Trước khi rời đi, tôi đã dọn sạch mọi dấu vết của bản thân.

Chỉ để lại cho Chu Lương Tịch ba thứ—

Chẩn đoán ung thư, giấy phẫu thuật sảy thai, và một lá thư tuyệt mệnh.

Sau đó, tôi chọn một thị trấn nhỏ có phong cảnh đẹp.

Muốn dành quãng thời gian cuối đời ở nơi đó.

Nhưng rồi bệnh viện lại báo rằng họ chẩn đoán nhầm.

Cũng lúc ấy, tôi nghe tin rằng anh ta đã phát điên tìm tôi.

Anh ta không tin rằng tôi đã chết.

Vậy nên, tôi nhờ người gửi cho anh ta một hộp “tro cốt”.

Khi ấy, tôi chỉ muốn biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Chu Lương Tịch, để anh ta thực sự tin rằng tôi đã chết.

Chỉ là tôi không ngờ…

10

Lúc này—

Chu Lương Tịch kích động, hỏi Tiểu Mạch Đậu:

“Cháu bao nhiêu tuổi? Sinh nhật ngày nào?”

Tiểu Mạch Đậu nhe răng, trừng mắt nhìn anh, giọng non nớt nhưng đầy dữ dằn:

“Chú là kẻ xấu, cháu việc gì phải nói cho chú biết?”

Chu Lương Tịch lập tức quay ra ngoài màn hình, hỏi đạo diễn.

Đạo diễn trả lời theo dữ liệu:

“Theo hồ sơ, Tiểu Mạch Đậu năm nay năm tuổi rưỡi, sinh ngày 16 tháng 3, năm XX.”

Nghe vậy, Chu Lương Tịch lẩm bẩm gì đó trong miệng. M.ộ/t: C”hé,n Tiê/u” Sầ[u/

Sau đó, anh lại hỏi con bé:

“Cháu là con ruột của mẹ cháu sao?”

Tiểu Mạch Đậu im lặng hai giây, sau đó lập tức nổi đóa.

“Chú bị ngốc à?”

“Nếu cháu không phải con ruột của mẹ cháu, lẽ nào là con ruột của mẹ chú chắc?”

Con bé vùng vẫy thoát khỏi tay anh.

Rồi vội vàng chạy qua một bên, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn anh.

“Mẹ cháu dặn rồi, phải tránh xa mấy người ngốc nghếch.”

“Nhưng nể tình chú là người ngốc, chuyện chú bịa đặt về mẹ cháu, cháu sẽ không báo cảnh sát nữa. Lần sau chú đừng như vậy nữa nhé.”

“Còn nữa, bức ảnh này là của mẹ cháu, cháu sẽ không trả lại đâu.”

Nhưng Chu Lương Tịch chỉ nhìn con bé, rồi đột nhiên bật cười.

Cười rất vui vẻ.

Anh nói:

“Tiểu Mạch Đậu, con là con gái của ba. Ba chính là ba của con.”

11

Nghe thấy câu đó, tôi giật bắn mình.

Cảm xúc chấn động mạnh, theo bản năng phản bác:

“Không phải!”

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Tay trái tôi đột nhiên đau nhói dữ dội.

Cơn đau dữ dội lan từ tay trái sang tay phải, từ cột sống xuống tận chân.

Như thể có hàng trăm chiếc đinh đóng chặt vào xương, rồi bị siết sâu vào trong bởi những vòng xoay của tuốc nơ vít.

Tôi nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng.

Không kịp gọi hộ lý, trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ—

Gọi điện cho bạn thân!

Lúc này cô ấy không ở bên Tiểu Mạch Đậu, cũng không biết đã đi đâu.

Tổ chương trình không thu điện thoại của khách mời, cũng không cấm họ nghe điện thoại.

Tôi run rẩy bấm số gọi cho cô ấy.

Trong mười mấy giây chờ đợi—

Tôi cố nhịn thở, như thể thiếu oxy có thể giúp tôi giảm bớt cơn đau.

“Alo, Ân Ân?”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy chất lỏng nóng ấm chảy ra từ khoang mũi, thấm xuống ga giường, loang thành một vệt đỏ tươi.

Trong cổ họng cũng tràn ngập mùi tanh của máu.