Đêm Giao thừa, hàng xóm sáng sớm đã đập cửa nhà tôi đòi tiền.

“Bộ không biết xấu hổ hả? Con trai tôi mỗi tháng đều chuyển tiền cho cô, vậy mà cô cũng dám nhận à? Nếu sống khổ vậy thì đi chết đi!”

“Tôi cứ thắc mắc sao cả năm nó cày cuốc vất vả mà chẳng để dành được đồng nào, hóa ra là bị cô tiêu hết!”

“Hôm nay là Tết, tôi cũng không tính toán nhiều với cô. Con trai tôi mỗi tháng chuyển cho cô hai ngàn, vậy cô đưa tôi ba mươi ngàn đi, phần còn lại tôi không chấp nữa!”

Nhưng số tiền con trai bà ta chuyển cho tôi là tiền thuê nhà mà!

Tôi ngớ người, cố gắng giải thích.

Nhưng bà ta không thèm nghe, ngược lại còn đi tung tin tôi là bạn gái con trai bà.

Không những vậy, bà còn ép tôi đưa luôn căn nhà để con trai bà có chỗ ở, tiện kết hôn sinh con.

Nhìn hai gương mặt tham lam không biết xấu hổ trước mắt, tôi báo cảnh sát ngay lập tức.

Tiền thuê nhà tôi không cần nữa, cũng cút ra khỏi nhà tôi luôn đi!

1

Tôi đang ngồi trên sofa xem TV thì bất ngờ nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.

Kèm theo đó là những tiếng chửi bới vọng vào:

“Đồ mặt dày! Tôi biết cô ở trong đó! Dám nhận tiền thì đừng có trốn, mau ra trả tiền đây!”

“Đồ con tiện nhân đáng chết, chỉ biết moi tiền đàn ông! Sao lúc đẻ ra mẹ cô không bóp chết cô luôn đi, con đĩ thối!”

Tôi lạnh mặt mở cửa, đối diện với một bà lão xa lạ nhưng tràn đầy tức giận.

Bà ta nhìn tôi cười khẩy một cái, rồi ngang nhiên đẩy cửa bước vào, vừa đảo mắt quan sát vừa tiếp tục chửi rủa.

“Mau trả lại tiền con trai tôi chuyển cho cô! Cô giàu thế này rồi, đừng có vô liêm sỉ mà nhận số tiền mồ hôi nước mắt của nó nữa! Cô định để chúng tôi không có cái ăn cái Tết à?”

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cầm điện thoại lên, tính báo cảnh sát.

Nhưng nghĩ lại, Tết nhất phiền phức, tôi cũng không muốn phải lên đồn làm tường trình.

Thế nên tôi cố gắng bình tĩnh nói chuyện với bà ta.

“Bác ơi, có khi nào bác nhầm rồi không? Cháu chưa bao giờ nợ tiền ai cả. Với lại, chúng ta còn chẳng quen biết nhau, sao có chuyện cháu nợ con trai bác được?”

Từ trước đến giờ, chỉ có người khác nợ tiền tôi, tôi chưa bao giờ nợ ai.

Nói chuyện với bà ta khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Huống hồ, tôi đã đạt được tự do tài chính từ lâu, nhà có, xe có, lương cũng cao, chẳng vướng nợ nần gì cả.

Bà lão đi một vòng quanh nhà tôi, trong mắt tràn đầy tham lam.

Trước đó, tôi mới dọn dẹp tổng vệ sinh, cô giúp việc đã sắp xếp gọn gàng mọi thứ, nên nhà trông khá rộng rãi và sạch sẽ.

Ngoài những đồ điện gia dụng thông thường, không có gì quá giá trị.

Dần dần, ánh mắt tinh ranh của bà ta chuyển thành bực bội, nhìn tôi với vẻ hung dữ.

Nhìn mặt bà ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Cô trắng trẻo thế này, vừa nhìn đã biết không phải gái nhà lành! Tôi đã tìm đến tận cửa mà còn dám chối à?”

“Con trai tôi mỗi tháng đều chuyển tiền cho cô, vậy mà cô cũng dám nhận? Nếu sống khổ vậy thì đi chết đi!”

Bà ta tức tối dí điện thoại vào mặt tôi.

Tôi nhìn kỹ, phát hiện trên màn hình là ảnh chụp giao dịch chuyển tiền.

Một bên là người chuyển, một bên là người nhận.

Hai ảnh đại diện này tôi đều quen thuộc.

Người chuyển tiền là Cao Lương, người thuê trọ nhà tôi.

Người nhận chính là tôi.

Giao dịch diễn ra gần như mỗi tháng, thời gian dao động từ đầu tháng đến giữa tháng, không cố định.

Ngoài ra, trên ảnh chụp không có bất cứ tin nhắn nào khác.

Tôi hơi buồn cười, khoanh tay hỏi:

“Thế con trai ngoan của bác không nói với bác rằng, số tiền đó là tiền thuê nhà à?”

Bà ta nhổ một bãi nước bọt, suýt chút nữa văng lên mặt tôi.

“Thuê nhà cái gì mà đắt thế? Gần hai ngàn một tháng, cô tưởng tôi già rồi nên lừa được tôi à? Đã là tiền thuê nhà thì phải có ngày đóng cố định! Đây rõ ràng là tiền sinh hoạt phí con tôi gửi cho cô! Cô đúng là đồ đàn bà lẳng lơ, chỉ biết moi tiền con trai tôi!”

Nghe xong, tôi hoàn toàn cạn lời.

Con trai bà ta – Cao Lương, chính là người đang thuê trọ căn hộ bên cạnh.

Hồi mới đến xem phòng, cậu ta vừa mới đi làm được một thời gian ngắn.

Trông sạch sẽ, ngoan ngoãn, mỗi lần gặp tôi đều cúi đầu chào một cách ngượng ngùng.

Trước khi ký hợp đồng, Cao Lương đã thẳng thắn nói rõ với tôi rằng công ty cậu ta trả lương không cố định, vì vậy thời gian đóng tiền thuê cũng không chắc chắn.

Nhưng cậu ta cam đoan rằng, vừa nhận lương sẽ trả tiền thuê ngay.

“Chị Huệ yên tâm, em nhất định không bao giờ nợ tiền nhà. Chỉ là bên công ty em không cố định ngày phát lương, nên em muốn báo trước với chị thôi.”

Tôi sống ở đây một mình, nên việc tìm được một người thuê trọ tốt là rất quan trọng.

Thấy Cao Lương sạch sẽ, tính tình cũng được, tôi suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ký hợp đồng với cậu ta.

Thực tế đã chứng minh, cậu ta không nói dối.

Tiền thuê đúng ra phải đóng vào ngày 1 hàng tháng, nhưng cậu ta luôn trả trễ vài ngày, có khi muộn đến nửa tháng.

Mà suốt hơn một năm qua, vẫn luôn như vậy.

Chuyện này đã nói rõ ràng từ đầu, tôi cũng chẳng thiếu tiền nên không bao giờ hối thúc.

Không ngờ, đến giờ lại bị mẹ cậu ta vu thành loại người như thế này.

2

“Cứng họng rồi chứ gì? Tôi biết ngay cô chẳng phải loại tử tế gì, lừa tiền con trai tôi mà còn dám mạnh miệng như vậy!”

“Cô đừng hòng cứ thế mà tiêu xài tiền nó! Bây giờ đàn ông kiếm tiền khó khăn lắm, đâu có dễ như bọn đàn bà các cô.”

“Đã không biết giữ mình, lại còn mặt dày không biết xấu hổ! Tôi còn thấy nhục giùm bố mẹ cô đấy!”

Khi tôi cuối cùng cũng hiểu ra mình bị vu oan thế nào, thì bà ta lại tiếp tục chửi bới tôi không ngừng.

Lời lẽ càng lúc càng quá đáng, chửi càng ngày càng bẩn thỉu.

Tôi lạnh mặt, nghiêm giọng:

“Nói chuyện cho đàng hoàng, đây không phải chỗ để bà làm loạn.”

Vừa nói, tôi vừa gọi điện cho Cao Lương qua WeChat.

Bà ta vừa thấy vậy liền lao đến giật điện thoại của tôi.

“Quả nhiên mày có quan hệ với con trai tao! Bảo sao nó cày cuốc suốt cả năm trời mà chẳng để dành được đồng nào, hóa ra đều bị mày tiêu sạch! Còn xài điện thoại xịn thế này nữa!”

“Mày tưởng chỉ cần nũng nịu vài câu là xong chuyện à? Mơ đi! Không nhả tiền ra, tao không để yên đâu!”

Tôi nhanh nhẹn lùi lại, tránh được cú giật của bà ta.

Nhưng Cao Lương không bắt máy, tôi cũng không định gọi lại lần nữa.

Tôi bước thẳng ra cửa, bà ta vẫn dính chặt lấy tôi, không chịu buông tha.

“Mày định làm gì? Qua nhà con trai tao để dụ dỗ nó trước mặt tao à? Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”

Tôi ấn chuông cửa nhà Cao Lương, đồng thời gửi tin nhắn.

“Cao Lương, tôi biết cậu đang ở trong đó. Đừng có trốn. Nếu cậu không ra nói chuyện, tôi báo cảnh sát ngay bây giờ!”

Vừa nghe đến “báo cảnh sát”, bà lão phía sau run lên một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại khí thế.

“Hù ai đấy? Mày tưởng tao sợ chắc? Tao không tin mày dám báo cảnh sát đâu! Mày muốn để mọi người biết mày lừa tiền con trai tao, rồi có quan hệ mờ ám với nó à?”

Tôi lười đáp trả, chỉ muốn liên lạc được với Cao Lương trước.

Nhưng cậu ta vẫn không trả lời.

Điện thoại không bắt máy, tin nhắn không phản hồi, hoàn toàn giả chết.

Cậu ta tưởng làm vậy là tôi không làm gì được chắc?

Bà lão thấy tôi bất lực, bèn chống nạnh cười đắc ý.

“Tao biết ngay là mày không dám! Hôm nay là Tết, tao cũng không muốn làm lớn chuyện. Con tao mỗi tháng chuyển cho mày hai ngàn, thôi thì mày cứ đưa ba mươi ngàn đây, tao bỏ qua cho!”

Tôi định quay về lấy chìa khóa dự phòng, nhưng ngay lúc đó, cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra.

Tôi và Cao Lương chạm mắt nhau.

Cậu ta nhìn tôi, có chút ngượng ngùng, mỉm cười hỏi:

“Có chuyện gì vậy chị Huệ? Nãy giờ em bận nấu cơm tất niên, không để ý điện thoại. Chị tìm em có chuyện gì không?”

Tôi nhếch mép cười nhạt, hất cằm ra hiệu cậu ta nhìn sang người bên cạnh.

Cao Lương vừa bất lực vừa bất ngờ:

“Mẹ! Sao mẹ lại chạy ra ngoài? Lại còn ở cùng chị Huệ nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi không biết Cao Lương đang giả ngu, hay thật sự đây chỉ là trò của mẹ cậu ta.

Cao Lương mời tôi vào nhà ngồi, nhưng tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

3

Cao Lương lập tức lộ vẻ bối rối.

“Chị Huệ, có phải mẹ em nói gì không phải, làm chị giận rồi không? Bà ấy qua đây để đón Tết với em, không có học thức, cái gì cũng không hiểu. Nếu bà ấy có làm gì sai, em thay mặt bà xin lỗi chị. Thật sự xin lỗi!”

Giọng điệu của cậu ta rất chân thành.

Nếu tôi chưa bị mẹ cậu ấy chửi bới một trận, có lẽ tôi cũng sẽ không chấp nhặt.

“Chỉ một câu xin lỗi thì không đủ đâu. Không chỉ tôi không đồng ý, mà mẹ cậu cũng chẳng chấp nhận đâu. Vừa rồi bà ấy còn chạy sang nhà tôi đập cửa, đòi lại tiền thuê nhà cả năm nay, bắt tôi phải đưa bà ấy ba mươi nghìn đấy.”

Vừa dứt lời, bà lão đã trợn trắng mắt.

“Cô còn dám méc lẻo với con trai tôi à? Vô ích thôi! Nó là do tôi đẻ ra, chẳng lẽ nó không nghe lời tôi mà lại nghe lời cô chắc?”

Cao Lương đập đầu vào khung cửa, phát ra tiếng động rất lớn, cú đập chắc chắn không nhẹ chút nào.

Tôi nhìn cậu ta đỏ bừng mặt, xấu hổ không để đâu cho hết, ánh mắt mang theo chút châm biếm.

Cậu ấy đứng trước mặt tôi, cúi gập lưng gần như 90 độ.

“Xin lỗi chị Huệ, mẹ em lớn tuổi rồi, hồ đồ mất rồi. Mong chị đừng chấp nhặt với bà ấy.”

“Thuê nhà thì phải trả tiền thuê, đây là điều hiển nhiên. Năm qua chị đã quan tâm đến em rất nhiều, em thực sự biết ơn. Không có chuyện gì liên quan đến tiền bạc cả, là mẹ em hiểu lầm rồi, em thành thật xin lỗi!”

“Xin chị rộng lượng, bỏ qua cho mẹ em lần này!”

Cậu ta quả thực rất biết cách lấy lòng người khác, nói chuyện cũng khéo léo, khiến tôi cũng chẳng thể tiếp tục trách móc.

“Thôi được rồi, nói rõ ràng mọi chuyện, đừng làm phiền tôi nữa là được.”

Bà lão lập tức sốt ruột, kéo Cao Lương dậy, vừa đánh vừa mắng.

“Sao tôi lại đẻ ra cái thằng hèn nhát này cơ chứ? Lại còn đi xin lỗi đàn bà? Xin cái gì mà xin! Mẹ đây là giúp con đòi lại tiền, cả năm làm việc vất vả, chẳng lẽ con định đưa hết cho nó?”

“Vô dụng! Mất mặt! Con đúng là giống y hệt cha con! Có phải con muốn chọc mẹ tức chết không?”

Bà ta đánh cậu ta mấy cái, nhưng cậu ta không dám né tránh.

“Mẹ, con đón mẹ qua đây ăn Tết, mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa có được không? Con chẳng đã đưa tiền cho mẹ rồi sao…”

Bà lão vẫn không chịu buông tha.

“Mấy ngàn bạc đó thì làm được gì? Đối với đàn bà xa lạ thì hào phóng, đối với mẹ ruột thì keo kiệt! Bây giờ mẹ giúp con đòi lại tiền mà con còn không cảm kích? Có phải đầu óc con bị úng nước rồi không?”

Cao Lương liên tục xin lỗi tôi, rồi làm động tác cầu xin tha thứ, kéo mẹ cậu ta về nhà.

Cửa đóng lại, tiếng động bên ngoài nhỏ đi nhiều, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng bà ta đang mắng nhiếc.

Tôi cạn lời, trở lại ghế sofa, chỉ thấy câu chuyện này thật sự không biết nói sao cho hết.

Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin than vãn với bạn trai.

“Anh à, cậu ta thuê nhà của em cả năm rồi, bình thường nhìn cũng tử tế, ai ngờ lại có một người mẹ như thế này…”

Ngay lập tức, Tề Chiếu gọi đến.

Giọng anh ấy trong điện thoại vô cùng nghiêm túc.

“Văn Huệ, anh thấy chuyện này không ổn. Để anh đặt vé máy bay qua đó với em nhé?”

Tôi suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.

4

Nhưng Tề Chiếu vẫn chưa yên tâm:

“Chia sẻ camera trong nhà của em cho anh đi, anh sẽ giúp em theo dõi. Nếu họ còn đến gây rắc rối, anh báo cảnh sát ngay lập tức.”

“Như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh cũng kịp thời hỗ trợ em.”

Lòng tôi chợt ấm áp, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Dù không lắp chuông cửa có camera, nhưng trong nhà tôi có vài chiếc camera giám sát và hệ thống báo động.

Tôi không từ chối Tề Chiếu.

Suy cho cùng, một mình tôi cũng chẳng thể chống lại sự chênh lệch quá lớn về thế lực.

Sau khi cúp máy, tôi ngồi trên sofa, không ngừng suy nghĩ về mẹ của Cao Lương.

Tuy có những người não bộ hoạt động một cách khó hiểu, không thể lấy lẽ thường để đánh giá, nhưng bà ta đặc biệt tức giận và nhằm thẳng vào tôi, chắc chắn phải có lý do nào đó.

Hơn nữa, thái độ và phản ứng của Cao Lương cũng rất kỳ lạ.

Nhất là bức ảnh chụp giao dịch chuyển tiền kia…

Tại sao lại có bức ảnh đó?

Rõ ràng là Cao Lương tự chụp màn hình rồi lưu lại, sau đó bằng cách nào đó, nó đến tay mẹ cậu ta.

Vậy ban đầu Cao Lương lưu lại ảnh đó để làm gì?

Đã từng gửi cho ai?

Tôi càng nghĩ càng thấy thú vị, cũng không loại trừ khả năng mình còn bị vu thêm tội khác.

Dù sao, người ta vẫn nói:

“Mẹ thế nào, con thế ấy…”

Thế là tôi tìm chiếc điện thoại phụ, mở Douyin (TikTok Trung Quốc) và nhanh chóng tìm ra tài khoản của Cao Lương.

Sau đó, tôi gửi tin nhắn riêng cho cậu ta.

Vừa nói chuyện được vài câu, Cao Lương đã vội vã đòi kết bạn WeChat.

Tôi dùng tài khoản phụ để kết bạn với cậu ta.

Vừa được chấp nhận, tôi liền lục xem trang cá nhân của cậu ta trước.

Chẳng mất bao lâu, tôi đã tìm thấy bức ảnh chuyển tiền quen thuộc kia.

Nhưng điều khiến tôi sửng sốt hơn cả, chính là dòng trạng thái đi kèm:

“Thì ra tiền lương đều đổ vào đây cả… Nuôi bạn gái đúng là tốn kém thật, mỗi tháng phải chi từng này chỉ để mua mỹ phẩm.”

Phía trước là tám ảnh chụp màn hình giao dịch, cuối cùng là một ảnh chụp dài tổng hợp lại.

Nếu không phải tôi là người trong cuộc, có lẽ tôi cũng tin lời cậu ta.

Không chỉ vậy, phía dưới còn có bình luận của chính Cao Lương, đọc xong tôi chỉ muốn đen mặt hết lần này đến lần khác.

“Chỉ là giúp bạn gái thanh toán tiền mỹ phẩm thôi, tất nhiên không cần ghi chú gì cả.”

“Mấy tấm này chỉ là một phần nhỏ thôi, còn có cả giao dịch trên Alipay và những khoản khác nữa.”

“Tổng kết cuối năm, báo cáo với mọi người một chút. Tôi yêu bạn gái tôi, bạn gái tôi cũng rất yêu tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Tiếp tục lướt xuống, tôi thấy rất nhiều ảnh chụp giao dịch khác, số tiền dao động từ vài trăm đến cả ngàn tệ.

Nhưng bên nhận tiền đều đã bị làm mờ tên và avatar.

Chỉ có tôi là bị biến thành “bạn gái trên danh nghĩa” mà hoàn toàn không hay biết.

Phải công nhận, Cao Lương tổng kết cuối năm cũng khéo lắm.

Cậu ta tự vẽ ra hình tượng một người đàn ông có tài chính ổn định, sẵn sàng chi tiền vì bạn gái, chung thủy, yêu thương hết mực.

Chẳng khác nào một người hoàn toàn khác so với cái tên “hàng xóm ngoan hiền” mà tôi từng quen biết.

Những bài đăng này không hề xuất hiện trên tài khoản WeChat chính của cậu ta.

Trong ấn tượng của tôi, Cao Lương rất ít khi đăng trạng thái.

Có đăng thì cũng chỉ là than thở việc tăng ca, lương thấp, công ty đãi ngộ kém.