Tôi cười:

“Dương Tổng, công ty của ngài là nơi tôi luôn ngưỡng mộ. Chỉ là còn phải xem ngài và Lý Tổng có thích hợp với tôi không.”

Dương Tổng phẩy tay:

“Đừng chơi mấy trò xã giao này. Công ty của Lý tổng chắc cô cũng hiểu, dù sao cũng là đối thủ của công ty cô. Tôi có hợp tác với cả hai bên, trình độ ngang nhau.”

Lý Đào thở dài:

“Dương Tổng nói thế không công bằng. Ban đầu ông hứa sẽ nói tốt cho tôi mà, sao giờ lại trung lập như vậy? Cô Dương, tôi nói thật nhé, nếu cô đến công ty tôi, chắc chắn cô sẽ được trọng dụng. Thực ra tôi còn các công ty khác cần quản lý. Tôi không chỉ cần giám đốc, mà cần cả tổng giám đốc. Cô hiểu ý tôi chứ?”

Tim tôi đập mạnh một nhịp.

“Nói thẳng ra là tôi muốn cô quản lý công ty thương mại XX. Thời gian đầu tôi vẫn sẽ đứng tên quản lý, nhưng về sau tôi muốn giao toàn quyền cho cô. Không biết cô có tham vọng đó không?”

Tôi chỉ nghĩ trong 10 giây.

Sau đó, tôi ngẩng đầu lên:

“Có.”

Chỉ cần nghĩ đến việc sau này làm việc không bị cản trở bởi những kẻ ngu ngốc đó, tôi đã thấy sướng.

Hôm sau, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.

10

Trước Tết, tôi đã hoàn tất nghỉ việc.

Tôi và Lý Đào thống nhất, tôi sẽ nghỉ ngơi một năm rồi mới nhận việc.

Sau đó, tôi đi tìm Mạc Tiểu Dư để cùng cô ấy du lịch.

Một tháng rưỡi sau, tôi gửi ẩn danh đoạn ghi hình livestream của Lý Nhược cho tổng giám đốc cũ.

Người trong nhóm 1 còn ở lại báo cáo tin tức mới nhất cho tôi mỗi ngày:

“Chị Dương ơi, tổng giám đốc nổi trận lôi đình rồi!”

“Công ty mất nhiều đơn hàng, họ nói không ký nữa. Toàn là dự án của nhóm 2. Tổng giám đốc hình như phát hiện chuyện gì đó, nói là Lý Nhược tiết lộ bí mật công ty.”

“Chị Dương ơi, chị đỉnh thật, dự án của chúng ta đều được giữ lại. Chị đúng là thần của bọn em. Khi nào chị quay lại, mọi người muốn cảm ơn chị!”

“Tổng giám đốc còn phát hiện giám đốc Triệu và Lý Nhược có quan hệ bất chính. Ha ha ha ha, cười chet mất, giám đốc Triệu trông như con lợn, Lý Nhược nuốt nổi thật!”

“Ha ha ha, giám đốc Triệu bị đuổi việc rồi!”

“Lý Nhược cũng bị đuổi. Nghe nói cô ta lợi dụng sự bảo vệ của giám đốc Triệu để bừa bãi báo cáo chi phí. Tổng giám đốc đang yêu cầu bồi thường.”

“Nhóm 2 cãi nhau, đánh lộn rồi!”

“Ha ha ha, Lý Nhược đang cãi nhau trong văn phòng. Nhóm 2 đổ lỗi cho cô ta đăng dự án lên mạng khiến họ mất dự án và thu nhập. Cô ta mắng họ là bọn nghèo kiết xác, nói mình có 500.000 người theo dõi, kiếm tiền từ mạng xã hội còn nhiều hơn họ.”

“Trời ơi, nhóm 2 mạnh dạn thật, đăng chuyện của Lý Nhược lên mạng rồi. Cô ta tiêu đời rồi.”

Sự việc ngày càng lớn. Với 500.000 người theo dõi, cô ta không phải nhỏ nhưng cũng không lớn. Thật ra, nếu tập trung vào việc kinh doanh qua mạng, cô ta cũng có thể phát triển tốt. Nhưng lại thích tự đào hố chôn mình.

Vì tiếng xấu trên mạng quá lớn, tài khoản của Lý Nhược bị khóa.

Cô ta lập tài khoản mới, nhưng vẫn bị chửi rủa, không thể vực dậy nổi.

11

Sau khi gia nhập công ty của Lý Đào, tôi không còn quan tâm đến những chuyện ở công ty cũ nữa.

Chỉ nghe nói tình hình ngày càng nghiêm trọng, nhóm 2 cuối cùng bị giải tán.

Mạc Tiểu Dư thì đã kéo vài người từ nhóm 1 về công ty nhà cô ấy.

Về phần tôi, không chủ động lôi kéo ai, nhưng nếu họ tự muốn đến công ty mới của tôi, tôi đều chào đón.

Cuối cùng, Mạc Tiểu Dư nói rằng công ty cũ của chúng tôi càng ngày càng xuống dốc, có thể sắp bị mua lại.

Hai năm sau khi gia nhập công ty mới, tôi được thăng chức tổng giám đốc.

“Thưa tổng giám đốc, có một ứng viên đã vượt qua các vòng phỏng vấn trước, chỉ còn chờ ngài xem qua lần cuối.”

“Được, đưa tôi xem sơ yếu lý lịch.”

“Vâng, đây là ứng viên cho vị trí giám đốc kinh doanh. Chiều mai ngài không có lịch, tôi xếp vào lúc 2:30 được chứ?”

“Được.”

Tôi cầm bản lý lịch lên xem.

Triệu Phàm?

Ồ, người quen cũ đây mà.

“Ai duyệt qua vòng 1 và vòng 2 vậy?”

“Trưởng phòng Từ.”

Tôi nhìn qua phần kinh nghiệm làm việc, hoàn toàn không ghi gì về công ty cũ của tôi.

Rõ ràng là muốn giấu giếm.

“Người này tôi biết. Nhân cách có vấn đề. Gọi điện thông báo anh ta không đạt phỏng vấn.”

Cô trợ lý hành chính hơi nhíu mày:

“Nhưng… tôi đã mời anh ta đến phỏng vấn rồi. Làm vậy không hay lắm, chẳng ai thông báo người ta đến rồi lại nói không gặp. Hay là ngài gặp anh ta một lần cho phải phép?”

Tôi dựa vào bàn, nhìn cô ấy:

“Vậy tức là cô không nỡ làm người ta khó xử, nên muốn tôi lãng phí thời gian gặp một người mà tôi sẽ không tuyển?”

Cô gái lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Không, không, tôi sẽ đi thông báo ngay.”

Chiều hôm sau, tôi có hẹn gặp Dương Tổng để bàn về một dự án.

Khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi thấy ở quầy lễ tân có một người đang bị chặn lại.

Triệu Phàm trông rất căng thẳng, mồ hôi đầm đìa, cả người ướt nhẹp.

“Làm ơn cho tôi vào. Mấy hôm trước tôi đã phỏng vấn ở đây. Ít nhất tôi cũng phải biết lý do vì sao không được chọn chứ? Nói năng ấp úng như thế, tôi phải gặp lãnh đạo của các cô mới được.”

“Thưa anh, xin đừng làm ồn ở đây. Nếu có vấn đề, anh có thể liên hệ bộ phận phụ trách phỏng vấn. Lý do anh có thể hỏi trực tiếp qua họ, chứ làm thế này không giải quyết được gì đâu.”

Tôi không muốn chứng kiến cảnh náo loạn ở sảnh, nên bước tới chỗ họ.

“Là tổng giám đốc đây.”

Triệu Phàm quay đầu lại. Khi thấy tôi, nụ cười của anh ta lập tức đông cứng trên mặt.

“Triệu Phàm, nếu anh đến công ty phỏng vấn, chắc phải xem qua sơ đồ tổ chức và ban lãnh đạo chứ nhỉ? Tôi tin rằng nếu thấy tên tôi là tổng giám đốc, anh sẽ không làm ầm lên đòi gặp thế này đâu.”

Triệu Phàm sực tỉnh, lập tức quay lưng bỏ chạy.

Cô lễ tân ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Tổng giám đốc, ngài ngầu quá!”

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy. Cô bé này làm tôi nhớ đến Mạc Tiểu Dư ngày xưa. Bây giờ cô ấy đã quản lý công ty gia đình, bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi đối diện tôi thì lại trở về trạng thái ngày trước.

“Tôi đang thiếu một trợ lý hành chính, cô có muốn thử sức không?”

Cô lễ tân gật đầu lia lịa:

“Có ạ! Em muốn!”

Nhìn dáng vẻ cô ấy, tôi bỗng nhớ về chính mình mười mấy năm trước.

Hồi đó, tổng giám đốc từng hỏi tôi:

“Tôi muốn làm một phi vụ lớn. Cô có muốn cùng tôi thử không? Tôi định tự mở công ty, sau này làm lớn rồi sẽ giao cho cô quản lý.”

Cô gái 20 mấy tuổi là tôi ngày ấy gật đầu lia lịa:

“Muốn! Muốn! Muốn!”

Hết