Ta nghiêm túc nhìn chàng, nói:
“Chàng khiến ta thoải mái bấy lâu, ta cũng muốn khiến chàng thoải mái.”

Lời vừa dứt, ta liền bị kéo vào lòng ngực ấm áp của chàng.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống từ mái tóc, dọc theo gáy, rồi ngậm lấy dái tai ta.

“Xự Xự, nàng không cần làm gì cả. Chỉ cần là nàng, ta đã cảm thấy đủ thoải mái rồi.”

Nói những lời tình tứ xong, thần sắc chàng bỗng trở nên nghiêm nghị, nhắc đến chuyện đê Gia Giang.

Quả thật, con đê đó có vấn đề.

Đáng lẽ phải được xây hoàn toàn bằng gạch đá, nhưng chàng đã điều tra và phát hiện ra, chỉ phần bề ngoài để mọi người nhìn thấy được dùng gạch đá tốt.

Phần còn lại, toàn bộ đều là bùn vàng trộn với rơm rạ.

Vì vậy, mỗi khi mưa lớn, nước sông dâng cao, đê liền bị phá vỡ một phần.

Ta há miệng, nhưng không thốt nổi lời nào.

Mãi lâu sau mới thốt ra được một câu:
“Sao hắn dám?”

Bàn tay Yên Huyền Đình đặt trên vai ta khựng lại, rồi siết chặt thêm:
“Trước đây không phải không có người nghi ngờ, nhưng những ai từng đi điều tra, cuối cùng đều không thể trở về từ Nam Châu… Lần này, ta mang được chứng cứ về. Nhưng nhiều chứng cứ ấy không phải do ta thu thập, mà là những bộ xương trung nghĩa đã bị chôn vùi dưới đê.”

Ta hỏi chàng:
“Chàng định giao chứng cứ cho Hoàng Thượng sao?”

Lần này, Yên Huyền Đình trầm mặc.

Một lúc lâu sau, chàng mới từng chữ một, đầy khó khăn đáp:
“Hoàng Thượng… chưa chắc không biết.”

Ta bất giác nhớ đến đêm ấy, khi ta nằm trên mái nhà nghe lời của Thẩm Đồng Văn.

Hắn từng nói, để cân bằng triều đình, Hoàng Thượng chưa chắc sẽ ra tay.

Nhìn vẻ mặt hiếm khi thất vọng của Yên Huyền Đình, ta an ủi, vỗ nhẹ tay chàng:
“Không sao. Hoàng Thượng không ra tay, ta có thể ra tay.”

9

Yên Huyền Đình có lẽ lại nghĩ ta đang đùa.

Nhưng ta đã bắt đầu lên kế hoạch giết Thẩm Đồng Văn.

Lần này, hắn ngã ngựa gãy chân, chắc chắn sẽ cảnh giác cao độ. Vì vậy, tốt nhất là ta tự mình hành động.

Bên cạnh hắn không chỉ có một ám vệ, nghe lén còn tránh được, nhưng để ra tay, ta phải đồng thời khiến những người đó rời đi.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Sớm biết thế, ta đã cắm thêm vài cây kim bạc, để con ngựa vùng vẫy mạnh hơn, rồi giết chết hắn luôn cho xong.

Ta còn đang suy nghĩ, không ngờ Thẩm Đồng Văn lại ra tay trước.

Hôm ấy, Yên Cửu Nguyệt dẫn ta ra phố, nói tiệm vải có lô vải mới về, nàng vừa được tin nội bộ, muốn đưa ta đến chọn trước.

Đi được nửa đường, chúng ta nghe thấy nhiều người xì xào, trong miệng toàn nhắc đến tên Yên Huyền Đình.

Họ nói, phu nhân mới cưới của Yên Tướng trước đây từng là nha hoàn bị Kính An Vương ngủ qua rồi vứt bỏ, Yên Huyền Đình chỉ là nhặt lại đôi giày rách mà Thẩm Đồng Văn không cần.

Yên Cửu Nguyệt lập tức dừng bước, quay lại, nghiêm giọng quát:
“Những lời nhảm nhí! Ai cho các ngươi nói bậy?”

Ta bước đến, hỏi họ:
“Tin tức này từ đâu mà ra?”

Mấy người nhìn nhau, đùn đẩy một hồi lâu mới ấp úng đáp:
“Chuyện kín đáo như vậy, nếu không phải người trong cuộc… ai mà biết được.”

Thẩm Đồng Văn.

Yên Cửu Nguyệt có vẻ bị dọa sợ, bước tới nắm lấy tay ta, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào:
“Chị dâu, không đi xem vải nữa, chúng ta về nhà thôi…”

Khi ta vừa về phủ, đã thấy Yên Huyền Đình đứng giữa sân.

Phía sau chàng, gió cuốn từng áng mây, xuyên qua những khe nắng.

Chàng đứng đó, còn rực rỡ hơn cả ánh sáng.

Ánh sáng như ùa về phía ta, nhưng trước khi chàng ôm lấy ta, ta lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn chàng.

“Là Thẩm Đồng Văn dùng thuốc ép ta.”

“Ta biết.”

“Yên Huyền Đình, chàng hãy bỏ ta đi.” Ta nói xong, vội vã bổ sung, “Những lời chàng từng nói, ta đều ghi nhớ. Không phải ta không tin chàng, mà chỉ sợ làm ô uế danh tiếng của phủ Thừa Tướng…”

Lời chưa dứt, chàng đã bước mạnh một bước, ôm chặt lấy ta.

Lực mạnh đến mức khiến ta cảm thấy hơi đau.

Chàng bệnh chưa hoàn toàn khỏi, thân thể vẫn yếu, sắc mặt cũng nhợt nhạt.

Thực ra, chỉ cần ta vận chút nội lực, liền có thể đẩy chàng ra.

Nhưng ta không muốn.

Ta tham luyến sự bảo vệ, bao dung và cứu rỗi mà Yên Huyền Đình dành cho ta. Chàng mang đến thứ ấm áp mà cả đời này ta chưa từng có.

Còn Thẩm Đồng Văn, hắn lại muốn hủy diệt nó.

Thuở nhỏ, nhà không còn lương thực, mẹ đưa ta băng rừng vượt núi để vay gạo. Trở về, bà bị cha tát ngã xuống đất, quát lớn rằng bà đã làm nhục danh dự của một người đàn ông khi tìm đến người bạn thanh mai trúc mã để vay gạo.

Thẩm Đồng Văn cũng từng nói, danh dự và thể diện của đàn ông còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Vì thế, hắn yêu Thẩm Man Man đến vậy, nhưng không muốn cưới nàng vì sợ bị dị nghị, liền trút mọi đau khổ lên ta.

Chưa bao giờ ta khao khát giết chết hắn như lúc này.

Nghĩ đến hai chữ trên mảnh giấy, liên kết lại trước sau, ta lập tức hiểu ra.

Thẩm Đồng Văn chắc chắn đã đoán được việc hắn ngã ngựa gãy chân là do ta gây ra.

Nhưng hắn lại ra tay với Yên Huyền Đình.

“Xự Xự, danh tiếng là gì? Là thứ người ta bàn tán, chửi rủa, vốn dĩ hư vô không thể nắm bắt.”

Giọng nói của Yên Huyền Đình truyền đến tai ta, vẫn dịu dàng và kiên định như mọi khi.

“Chỉ có nàng, khoảnh khắc này là thật sự trong lòng ta, có thể chạm vào, có thể hôn tới. Xự Xự, ta khó khăn lắm mới cưới được nàng, rời xa một khắc đã lo sợ, sao nỡ bỏ nàng?”

Chàng không bận tâm đến sự trong sạch.

Không bận tâm đến danh tiếng.

Chàng chỉ bận tâm đến ta.

Ta im lặng hồi lâu, chậm rãi lên tiếng:
“Ta cũng quyết định sẽ truyền ra vài tin tức.”

“… Gì cơ?”

Hôm sau, ta đến quán trà lớn nhất kinh thành.

Nơi đây tam giáo cửu lưu* chen lấn, thông tin lan truyền nhanh nhất.

(*Tam giáo cửu lưu: Chỉ mọi tầng lớp, ngành nghề trong xã hội, từ cao quý đến thấp kém.)

Ta vung vài lá vàng, thay vị trí của tiên sinh kể chuyện.

Gõ mạnh miếng gỗ trên bàn, ta chậm rãi cất lời:
“Người nha hoàn ấy, vì nói thật mà chọc giận Kính An Vương, nên bị đuổi khỏi vương phủ.”

Dưới sự chỉ đạo của Yên Cửu Nguyệt, Sở Mộ phối hợp với ta từ dưới khán đài, lên tiếng hỏi:
“Nói thật gì?”

“Kính An Vương trên giường… không được giỏi lắm. Những thị thiếp khác vì sợ quyền uy, đều phải dỗ dành hắn. Chỉ có nha hoàn kia, lúc đang ngủ ngon, nghe tiếng Kính An Vương, thuận miệng hỏi: ‘Vương gia bắt đầu chưa?’

“Vương gia lại đáp: ‘Đã xong rồi.’ Vì vậy, nha hoàn kia bị đuổi khỏi vương phủ.”

Dưới đài bật cười rần rần.

Tin tức lan truyền cực nhanh.

Chưa đến nửa ngày, câu “Bắt đầu chưa? – Đã xong rồi” trở thành câu chuyện cười ai cũng ngầm hiểu trong kinh thành.

Ta đoán, Thẩm Đồng Văn chắc hẳn muốn giết ta lắm.

Nếu không, hắn đã chẳng cố gắng chống đỡ với chân bị gãy, ngồi trên xe lăn đến trước cổng phủ Thừa Tướng, đích danh yêu cầu gặp phu nhân mới cưới của Yên Tướng.

Khi Xuân Tuyết vào báo, ta đang ngồi bên cửa sổ nghiên cứu cách thêu túi thơm.

Lúc ta bước ra cửa, nhìn thấy Thẩm Đồng Văn với một chân gãy, thần sắc tiều tụy ngồi trên xe lăn, tâm trạng ta bỗng đặc biệt tốt.

Thậm chí không nhịn được mà bật cười:
“Ha ha.”

Thẩm Đồng Văn tức giận đến mức siết chặt tay vịn xe lăn, từ kẽ răng nghiến ra một câu:
“Diệp Ngọc Liễu, ngươi dám làm vậy sao?”

Ta hỏi hắn:
“Sao ta không dám? Ngươi vốn không làm được, chẳng lẽ không cho phép ta nói?”

Mắt hắn đỏ ngầu, như thể sắp ngất vì tức giận.

“Diệp Ngọc Liễu, phủ Kính An Vương đã đối đãi không tệ với ngươi—năm xưa khi nạn lụt Nam Châu xảy ra, cha mẹ ngươi bán ngươi cho lái buôn. Nếu không phải ngươi vào phủ, được ta cho ăn một bữa cơm, ngươi có lẽ đã chết đói từ lâu!”

“Lời ngươi nói không đúng.” Ta lắc đầu, sửa lại:
“Dù không có các ngươi, vẫn sẽ có phủ khác mua ta, biết đâu họ còn đối tốt với ta hơn. Ít nhất sẽ không giống ngươi, rõ ràng không được mà cứ cố làm vẻ.”

Một câu “không được” ta nhấn mạnh đến mức nào, chính là cố tình.

Huống hồ, nạn lụt Nam Châu vốn dĩ có liên quan đến con đê Gia Giang.

Nếu xét kỹ, phủ Kính An Vương mới là người nợ ta.

Phía sau, vài người đi ngang qua, liền chỉ trỏ hắn mà nói:
“Đây chẳng phải là vị Vương gia ‘chưa bắt đầu đã kết thúc’ sao?”

Thẩm Đồng Văn vốn yêu thể diện và danh tiếng hơn cả mạng sống.

Sự sỉ nhục thế này chẳng khác nào tra tấn đối với hắn.

Sau lưng hắn có vài thị vệ, còn có nha hoàn đứng hầu, trông rất đông người.

Ta chỉ đứng một mình, phía sau chỉ có Xuân Tuyết.

Hắn không hề để ta vào mắt, chỉ lạnh lẽo nói:
“Ngọc Liễu, theo ta về phủ.”

“Không về.”

Ta nhìn hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc:
“Hiện tại, ta là phu nhân của Thừa Tướng, không phải nha hoàn nhà ngươi. Ngươi không có quyền đưa ta về.”

“Nếu không phải ngươi thay thế Man Man, ngươi nghĩ ngươi xứng đáng được gả đến đây sao?”

10

Ta không ngờ Thẩm Đồng Văn lại nhắc đến chuyện này.

Thực ra, mấy ngày nay ta mới dần nghĩ thông suốt.

Thẩm Man Man sống trong khuê phòng, căn bản không có cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Những gì nàng biết về Yên Huyền Đình đều là do Thẩm Đồng Văn kể lại.

Hắn không muốn nàng lấy chồng, nên cố ý phóng đại những thông tin tiêu cực để nàng từ chối.

Nhưng vì thể diện, hắn không thể cưới Thẩm Man Man, lại không nỡ buông tay món đồ chơi như ta.

Vì vậy, hắn ép ta phải giết Yên Huyền Đình.

Những người trước đây ta giết hầu hết đều giống ta, làm những việc không thể để lộ ra ánh sáng.

Nhưng Yên Huyền Đình thì khác.

Chàng là Thừa Tướng đương triều, cánh tay phải của Hoàng đế. Nếu ta thực sự giết chàng, chỉ còn đường cùng.

Đến lúc đó, để sống sót, ta sẽ phải quay về bên hắn.

Thẩm Đồng Văn, quả thật tính toán rất giỏi.

Ta đang định lên tiếng thì bất chợt thấy Yên Huyền Đình xuất hiện phía sau hắn.

“Phu nhân của bổn tướng có xứng đáng hay không, e rằng không đến lượt Kính An Vương định đoạt.”

Giữa mùa hè nóng bức, chàng mặc một bộ y phục trắng nhẹ, tóc đen búi cao, thần sắc lạnh nhạt.

Yên Huyền Đình bước đến bên cạnh ta, đứng sát bên ta.

Thẩm Đồng Văn nhìn chúng ta, kéo khóe môi cười lạnh:
“Yên Tướng cưới một nữ nhân đã bị bổn vương chơi chán, lại còn sủng ái như thế, thật khiến người ta khâm phục lòng khoan dung.”

Ta vô thức quay đầu nhìn Yên Huyền Đình, đúng lúc bắt gặp tia sát khí lóe lên trong mắt chàng.

“Kính An Vương năng lực có thiếu sót, không cần thiết phải tìm cách bù đắp từ phụ nữ.”

Yên Huyền Đình nhàn nhạt nói, đưa tay nắm lấy tay ta, mười ngón đan vào nhau.

Ngón tay chàng lạnh buốt, còn lòng bàn tay ta ấm áp.

“Kính An Vương hiện đang nhàn rỗi ở nhà, có lẽ chưa biết, câu chuyện ‘bắt đầu chưa? – đã kết thúc’ đã truyền vào cung, ngay cả Hoàng thượng và các phi tần cũng đều biết.”

Yên Huyền Đình cười nhạt:
“Bổn tướng vừa vào cung, còn thay Kính An Vương xin một đạo thánh chỉ, e rằng không lâu nữa sẽ đến.”

Như thể để đáp lại lời chàng nói.

Một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, dừng lại bên cạnh.

Từ trên xe, một thái giám mặc áo đỏ sẫm bước xuống, liếc nhìn Yên Huyền Đình rồi quay sang Thẩm Đồng Văn:
“Kính An Vương tiếp chỉ—”

Yên Huyền Đình mỉm cười nhạt:
“Công công, ngài không cần làm khó Kính An Vương, dù sao hắn cũng gãy chân, không quỳ được.”

Ta nhận ra Yên Huyền Đình hóa ra cũng rất sắc bén trong lời nói, bất giác mở to mắt, có chút ngạc nhiên nhìn chàng.

Yên Huyền Đình mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu ta như an ủi.

Thái giám họ Thôi bắt đầu đọc thánh chỉ:
“Kính An Vương coi thường quân chủ, hành xử ngạo mạn, xúc phạm Cao Dương huyện chủ, quả là tội đại bất kính—từ hôm nay, giáng tước thành Kính An hầu, phạt đóng cửa hầu phủ tự kiểm điểm ba mươi ngày, không có thánh mệnh, không được ra ngoài.”

Sắc mặt Thẩm Đồng Văn lập tức trắng bệch.

Yên Huyền Đình phủi nhẹ áo bào, thản nhiên nói:
“Kính An Vương—không, là Kính An Hầu, còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp chỉ đi.”

Lúc ấy, ta chợt hiểu ra ý đồ của Yên Huyền Đình khi đưa ta vào cung xin thánh chỉ ngay ngày thứ hai sau khi thành hôn.

Không chỉ để danh chính ngôn thuận cho ta trước mặt hoàng thượng, mà còn ban cho ta một thân phận khiến người khác không dám tùy tiện động đến.

Thẩm Đồng Văn run rẩy môi, không dám tin, chỉ vào ta:
“Không thể nào… Sao nàng lại có thể là huyện chủ?”

Thái giám họ Thôi không đổi sắc mặt:
“Kính An Hầu cẩn thận lời nói, tránh bất kính với huyện chủ.”

Khi rời đi, Thẩm Đồng Văn bị thị vệ đẩy xe lăn ra khỏi phủ.

Trước lúc đi, hắn quay đầu lại, ánh mắt đầy ác ý, thấp giọng nói từng chữ một:
“Huyện chủ thì đã sao? Rồi cũng có ngày ngươi phải đền tội.”

Khí thế quanh người Yên Huyền Đình chợt lạnh như băng, giọng nói sắc bén:
“Kính An Hầu nguyền rủa Cao Dương huyện chủ như vậy, chẳng phải là coi thường Hoàng thượng?”

Thẩm Đồng Văn chỉ cười lạnh một tiếng, không đáp.

Ta biết rất rõ, những lời hắn nói không phải là nguyền rủa, mà là lời tuyên bố sự thật.

Ta chưa từng lấy được giải dược thực sự, chỉ dựa vào những liều thuốc tạm thời mà Sở Mộ bào chế để ép độc tính lấn át nhau, từng lần một đẩy lùi độc phát.

Nhưng những ngày gần đây, ta có thể cảm nhận rõ ràng, độc tính trong cơ thể ngày càng nặng, khó mà chữa lành.

Ta vốn đã biết, bản thân mình sẽ chết.

Không chết vì lụt thì cũng sẽ chết trong một nhiệm vụ nào đó, hoặc trong sự hành hạ trên giường của Thẩm Đồng Văn.

Quãng thời gian ta làm thê tử của Yên Huyền Đình, hạnh phúc như vậy, với ta chẳng khác gì thời gian đánh cắp được.

Đã mượn thì phải trả.

Ta chỉ không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như thế.

Đêm ấy, độc phát, ta điểm huyệt ngủ của Yên Huyền Đình, rồi cắn chặt cổ tay, liên tục uống từng lọ giải dược tạm thời.

Lần phát độc này đến chưa đầy nửa tháng sau lần trước, lại dữ dội hơn nhiều.

Ta biết rất rõ, thời gian còn lại của ta chẳng còn bao nhiêu, nên bắt đầu nghĩ xem ta có thể làm gì nữa.

Ta nhớ sau khi thành thân không lâu, Yên Huyền Đình từng nói với ta, chàng và Thẩm Đồng Văn có mối thù không đội trời chung.

Lần chàng bị đẩy xuống nước, cũng là do Thẩm Đồng Văn hại.

Chi bằng để ta thay chàng giết hắn.

Ý nghĩ ấy lóe lên, ta bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ.

Mặt khác, mỗi đêm ta càng quấn lấy Yên Huyền Đình nhiều hơn.

Chàng rất nhẫn nại, lúc nào cũng chiều theo ta, nhưng trong cơn mồ hôi đầm đìa, chàng khẽ thì thầm bên tai:
“Phu nhân nhiệt tình như lửa, đôi lúc ta cũng chịu không nổi.”

Ta ngẩng đầu lên, nhìn chàng chăm chú:
“Nhưng chàng rất giỏi. Yên Huyền Đình, nhờ chàng ta mới biết, hóa ra chuyện này lại có thể vui sướng đến vậy.”

Ánh mắt chàng bỗng chốc tràn ngập những cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu.

Cuối cùng, chàng cúi xuống, giọng khàn khàn:
“Xự Xự, chúng ta còn rất nhiều thời gian trong đời, ta sẽ cùng nàng vui vẻ chậm rãi.”

Cái “thời gian trong đời” mà chàng nói, khiến lòng ta xao động.

Ta cũng muốn được thấy nó.

Nhưng lần phát độc cuối cùng đến nhanh hơn ta tưởng.

Hôm đó, ta đang cùng Yên Cửu Nguyệt dạo quanh hoa viên.

Yên Huyền Đình đã cho trồng thêm vài cây quế hoa, những bông hoa vàng nhạt nở rộ thành từng tầng, từng lớp, hương thơm ngào ngạt.

Ta ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu nói với Yên Cửu Nguyệt:
“Ta thấy hơi đau, ngươi gọi Yên Huyền Đình đến xem cho ta.”

Thực ra Yên Huyền Đình đến rất nhanh, nhưng độc phát còn nhanh hơn.

Chàng bế ta ngang người, đôi tay run rẩy dữ dội.

“Xự Xự.”

Có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống mặt ta.

Ta gắng mở mắt, giữa ánh sáng chói lòa nhìn chàng:
“Được rồi, thực ra ta lừa Cửu Nguyệt, không phải hơi đau, mà là rất đau.”

Chàng ôm chặt lấy ta hơn, bước chân vội vàng hơn.

Đi qua hành lang dài, Yên Huyền Đình nhẹ nhàng đặt ta lên giường, quay đầu nghiến răng nói với Yên Cửu Nguyệt:
“Đi mời Sở Mộ đến.”

“Vô ích thôi, ta đã nhờ Sở Mộ rồi, hắn nói không thể giải được độc này. Ta vừa uống thuốc tạm thời, lần này không có tác dụng.”

Ta đau đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn phải nói những lời cần nói:
“Yên Huyền Đình, nghe ta nói, ta đã bố trí xong. Bảy ngày nữa, ám vệ bên cạnh Thẩm Đồng Văn sẽ bị phân tán, đó là cơ hội tốt nhất để giết hắn. Nếu chàng có người tin cậy, cứ phái họ ra tay, khả năng thành công ít nhất tám phần.”

“Xự Xự…”

“Và còn một chuyện nữa, thực ra ta không phải nha hoàn của Thẩm Đồng Văn, ta là ám vệ của hắn. Trước đây, mấy thủ hạ chàng bị chết bất thường, đều do ta giết.”

Thực ra, ta vốn không định nói điều này với Yên Huyền Đình, dù sao ta cũng sắp chết, vẫn muốn giữ lại cho chàng ấn tượng tốt đẹp.

Nhưng chàng đối xử với ta quá tốt, ta không đành lòng để chàng bị che mắt.

Nói đến cuối cùng, ta đã đau đến mức tầm nhìn mờ mịt, ngũ tạng lục phủ như co rút thành một khối:
“Yên Huyền Đình, ta rất biết ơn chàng, cũng… rất thích chàng.”

Những nụ hôn lạnh như băng rơi xuống trán, khóe mắt và khóe môi ta.

Giọng nói của Yên Huyền Đình như vọng lại từ nơi xa xăm, mơ hồ khó nghe rõ:
“Xự Xự, ta biết, ta sớm đã biết nàng là ai.”

Tiếng chàng càng lúc càng xa:
“Nàng đừng sợ, Xự Xự, ta sẽ đi lấy giải dược ngay.”

11

Diệp Xự Xự hôn mê, Sở Mộ mới kịp đến.

Hắn châm cứu, lại dùng hai liều thuốc mạnh, tạm thời giữ được mạng sống cho nàng.

Yên Huyền Đình đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nằm đó.

Nàng yếu ớt và nhợt nhạt, nhắm mắt nằm yên lặng, như những đêm nàng ngủ bên cạnh chàng, cũng yên ắng như vậy.

Chàng nhắm mắt lại, đè nén nỗi đau cuộn trào và sự căm hận với Thẩm Đồng Văn, quay đầu nói với Yên Cửu Nguyệt:
“Ngươi chăm sóc Xự Xự, ta phải vào cung gặp Hoàng thượng… để lấy giải dược.”

Yên Cửu Nguyệt đã bị dọa đến thất thần, bàn tay lạnh như băng được Sở Mộ nắm chặt.

Yên Huyền Đình không nói cho nàng biết thân phận thật sự của Xự Xự, chỉ bảo người chàng cưới là người chàng yêu, dặn nàng đối xử tốt với nàng ấy.

Yên Cửu Nguyệt là một cô em gái nghe lời, ngay khi đó đã đập ngực đảm bảo:
“Yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp chu toàn.”

Giờ phút này, dù còn chưa hoàn hồn, nàng vẫn nói:
“Ca ca, yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc chị dâu, không để chị xảy ra chuyện gì.”

Yên Huyền Đình gật đầu, vội vã bước lên xe ngựa.

Trời sắp tối.

Trong lòng chàng đang nghĩ đến một vài chuyện.

Lần đầu tiên Yên Huyền Đình nhìn thấy Xự Xự, nàng đang giết người.

Chàng ngồi trên lầu cao, bên ngoài ánh trăng lạnh lẽo như sương, cô gái nhỏ mặc áo đen nằm phục trên cành cây, bất động.

Liền như thế suốt hai canh giờ.

Nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, phóng mình xuống, lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ người đàn ông.

Một dòng máu bắn ra, một phần văng lên khuôn mặt nàng.

Thế nhưng, nàng đã trở lại trên cây, ngẩn người nhìn ánh trăng một lúc, sau đó đạp nhẹ lên bờ tường bên cạnh, nhẹ nhàng bay đi.

Chàng đã từng nghe nói, phủ Kính An Vương nuôi dưỡng một đội ám vệ, chuyên làm những việc không thể để lộ cho hoàng thất.

Khi đó, tiểu hoàng đế đã ngầm có ý định “thỏ chết chó săn cũng bị mổ”, nhưng lại lo sợ phủ Kính An Vương sẽ phản loạn, nên chỉ dám từng bước thăm dò.

Vị thần tử mà tiểu hoàng đế tỏ ra tín nhiệm nhất trên danh nghĩa, chính là Yên Huyền Đình, cũng giao cho chàng quyền lực cực lớn.

Thẩm Đồng Văn vì ghen ghét mà hạ độc Yên Huyền Đình.

Loại độc này không đủ để giết người, nhưng có thể khiến chàng bệnh tật cả đời. Chỉ là Yên Huyền Đình phát hiện kịp thời, chưa uống hết liều độc.

Dù vậy, chàng vẫn trúng độc, nhưng không nghiêm trọng, lại nhờ họa được phúc, càng khiến tiểu hoàng đế yên tâm sử dụng chàng.

Yên Huyền Đình cố ý tung ra thông tin giả, khiến Thẩm Đồng Văn tưởng lầm một quan tham là đồng đảng của chàng.

Quả nhiên, Thẩm Đồng Văn phái ám vệ đi ám sát.

Nhưng Yên Huyền Đình không ngờ, người được phái đến lại là một nữ nhân.

Sau đó, chàng dùng cùng một cách, khiến Thẩm Đồng Văn lần lượt hiểu sai rằng những kẻ chàng muốn loại trừ đều là tâm phúc của chàng.

Mỗi lần ám vệ được phái đến, đều là cô gái nhỏ ấy.

Ban đầu, Yên Huyền Đình chỉ tò mò.

Ám vệ lẽ ra phải là những kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Thế nhưng trong ánh mắt nàng lại tràn ngập vẻ ngây thơ và lãnh đạm. Dù máu người văng vào mắt, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng nhíu mày.

Như thể chẳng điều gì trên đời có thể lay động cảm xúc của nàng.

Cho đến đêm đó, nàng đến thanh lâu giết người.

Người nàng giết là Trác Thành Uy, thứ sử Việt Châu, kẻ không tội ác nào không dám làm.

Khi Trác Thành Uy ôm một cô gái cưỡng bức, nàng đang nằm phục ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy vai cô gái bị cắn đến bật máu, nàng bỗng đưa tay sờ lên vai mình.

Tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay đầy những vết bầm tím.

Ngồi ở bên kia cửa sổ, Yên Huyền Đình đột ngột đứng bật dậy.

Khi đó, chàng vẫn chưa thể hiểu, cơn đau nhói đột ngột tràn đến trong tim mình rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Chỉ khi nàng vặn gãy cổ Trác Thành Uy, chàng mới bỗng nghĩ.

Bàn tay ấy.

Chàng không muốn chỉ nhìn thấy nó cầm kiếm nhuốm máu.

Chàng còn muốn thấy nó cầm bút viết chữ, chạm lên dây đàn, hay chấm mực mà vẽ.

Chàng sai người đi điều tra, rất nhanh đã có kết quả: cô gái nhỏ ấy là ám vệ của phủ Kính An Vương.

Bởi vì có vài phần giống Thẩm Man Man, em gái của Thẩm Đồng Văn, nàng bị hắn vừa sử dụng để giết người, vừa hành hạ trên giường.

Thẩm Đồng Văn đối với em gái mình, hóa ra lại có những ý nghĩ không thể để lộ ra ánh sáng.

Yên Huyền Đình cố tình tung ra đủ loại tin tức, sau đó mới vào cung xin Hoàng thượng ban hôn với Thẩm Man Man.

Chàng biết, Thẩm Đồng Văn không nỡ để Thẩm Man Man gả cho chàng.

Dù hắn đồng ý, chàng cũng đã có cách khác để đảm bảo người gả đến chắc chắn là nàng.

Ngay từ đầu, người chàng muốn cưới, chỉ có Xự Xự.