“Ngài muốn ngai vàng, ta liền khiến dì Dung Thái Phi đổi phe, tìm đủ mọi cách lôi kéo thần tử cho ngài.

“Nhờ đó, ngài mới vượt qua nguy hiểm, đoạt được ngôi vị hoàng đế.”

Nàng xoay người, như thể bị rút cạn sinh lực, từng bước lê về phía giường.

“Tình nghĩa của ta và ngài suốt bao nhiêu năm, làm sao một kẻ ti tiện như ngươi có thể hiểu được?

“Ngài nói rằng vì thánh chỉ mà ta không thể làm Hoàng Hậu, nhưng ngài có thể cho ta tình yêu duy nhất.

“Ta không quan tâm danh phận Hoàng Hậu gì đó, ta chỉ muốn tình yêu của ngài, toàn bộ tình yêu!”

“Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.

“Ta cảm nhận được rằng, trái tim ngài dần rời xa ta.

“Hôm đó ngài suýt nữa đập nát miếng ngọc bội, đó là tín vật định tình ngài tặng ta.

“Ta đã giữ gìn nó nhiều năm, thế mà ngài vừa cầm lên đã định ném đi.

“Ngài dường như đã quên, thứ gì cũng có thể phá hỏng, nhưng miếng ngọc bội ấy thì không.

“Có lẽ, bảo vật trong cung quá nhiều, ngài thấy quen mắt, nên chẳng còn nhớ thứ nào là quan trọng nhất.

“Hoặc cũng có thể, nữ nhân trong cung quá nhiều, ngài cũng dần quên rằng, ai là người đã cùng ngài đi từ hai bàn tay trắng lên đỉnh cao vạn người kính phục.”

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngập tràn lệ.

Nhìn nàng, ta bỗng nhớ lại, kiếp trước sau khi ta chết, hồn phách của ta đã thấy nàng viết thư cho Tạ Yến Chi.

Trong thư nàng nói hắn làm rất tốt.

Nàng còn viết rằng, cha ta và phe cánh của Dung Thái Phi từ lâu đã bất hòa.

Sau khi Hoàng Thượng lên ngôi vững chắc, ngài và phụ thân ta càng thêm bất hòa về chính sự.

Phụ thân đề xướng “nhân trị,” còn Hoàng Thượng cho rằng đó là sự mềm yếu của đàn bà, nên ngài đã sớm muốn trừ bỏ phụ thân ta.

Giờ đây, họ trừ khử nhà họ Thẩm không chỉ để giúp dì nàng, mà còn để giúp Hoàng Thượng bớt đi một mối lo.

Hừ, lại là vì Hoàng Thượng của nàng.

Vậy nên kiếp trước, nhà họ Thẩm ta mấy trăm mạng người, đáng phải chết trong biển máu sao?

Ta khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai nàng:

“Ngươi biết tại sao ngươi mang thai không? Là vì ta đã sai người lén đổi thuốc của ngươi.

“Ngươi có biết tại sao đứa trẻ của ngươi đột ngột mất không? Là vì Hoàng Thượng đã cho ngươi uống thuốc an thai có pha Hồng Hoa.

“Mẫu thân ngươi tuy là người Hán, nhưng trong người ngươi vẫn mang dòng máu dị tộc.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ liều lĩnh để lại hậu duệ có dòng máu dị tộc, mạo hiểm cả ngôi báu sao?

“Ngươi thấy đấy, lý lẽ đơn giản như vậy, mà ngươi lại không nhìn ra, không hiểu thấu.

“Hoặc giả, ngươi trong lòng vốn hiểu, nhưng cố tình muốn thử vận may, xem ngươi nặng nhẹ thế nào trong lòng ngài.

“Giờ thì ngươi đã rõ, Hoàng Thượng không yêu ngươi như ngươi tưởng.

“Thực ra, ngài không yêu ai cả.

“Ngài chỉ yêu chính mình.”

Nghe xong, nàng kinh hãi nhìn ta, trong mắt đầy vẻ không thể tin.

Ngay sau đó, nàng ôm đầu, hét lên thảm thiết, vừa khóc vừa cười, như người điên dại.

Tiếng hét của nàng chói tai, tựa như ác quỷ gào thét.

Ngươi xem, dù yêu một người đến đâu, cũng không nên lấy mạng người khác làm cỏ rác, làm công cụ để lấy lòng.

Nàng yêu Hoàng Thượng đến mất cả bản thân mình.

Nay biết được sự thật, với tính cách cương liệt của mình, nàng không còn có thể giả vờ yêu Hoàng Thượng được nữa.

Thời của nàng đã hết.

Ta rút cây phượng trâm trên đầu, ném xuống bên cạnh nàng rồi lặng lẽ rời đi.

Ta biết, những người quá cứng cỏi thường không sống lâu.

Mà điều ta giỏi nhất, chính là sát nhân diệt tâm.

26

Hứa Nguyệt Nhi đã chết.

Đêm hôm ta rời đi, nàng tự thiêu trong Vị Ương Cung.

Nghe nói ngọn lửa ở Vị Ương Cung cháy suốt một ngày một đêm, thi thể của nàng bị thiêu đến đen thui.

Khi cung nhân đưa xác nàng ra, trong tay cháy thành than của nàng vẫn nắm chặt tín vật định tình với Hoàng Thượng – miếng ngọc bội.

Khi Hoàng Thượng đến cung ta, sắc mặt ngài rất tệ.

Ngài ôm chặt lấy ta, giọng nghẹn ngào.

Sau đó, ngài nhìn ta, hỏi liệu ngài có làm sai không.

Ta nhìn ngài với vẻ đầy thương xót, đặt lên môi ngài một nụ hôn:

“Hoàng Thượng là thiên tử, thiên tử mãi mãi không sai.

“Hoàng Thượng, người mệt rồi, để thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi.”

Ngài ngửi thấy hương lê trong phòng, thở dài một hơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống giường của ta.

Ta khéo léo dẫn dắt, khiến ngài đè ta xuống, ham muốn của ngài ngay lập tức như lửa bùng phát.

Nỗi đau trước đó sớm đã tan biến, thay vào đó là những nụ hôn sâu đầy run rẩy.

Dưới bóng rèm chập chờn, lần đầu tiên ta cười thoải mái như vậy.

Nhưng cười mãi, nước mắt ta lại rơi.

Người đàn ông mà nàng yêu cả đời, người khác chỉ cần chút mưu mẹo là có thể dễ dàng chiếm được tâm ngài.

Lần đầu tiên, ta cảm thấy Hứa Nguyệt Nhi thật đáng thương.

Hứa Nguyệt Nhi à, ngươi xem, đây chính là người đàn ông mà ngươi yêu cả đời.

Nếu ta không nhầm, thi thể ngươi hẳn còn chưa kịp lạnh.

27

Sau cái chết của Hứa Nguyệt Nhi, các phi tần trong cung mang thai bỗng chốc tăng lên đáng kể.

Hoàng Thượng không còn Hứa Nguyệt Nhi, cộng thêm một nhóm tú nữ mới nhập cung, ngài trở nên phóng túng hơn rất nhiều.

Hai tháng sau, Hoàng Thượng thậm chí triệu cùng lúc ba phi tần vào Dưỡng Tâm Điện.

Thái Hậu sau khi nghe chuyện, ngay ngày hôm sau đã quở trách Hoàng Thượng một trận, nói ngài hành xử hồ đồ, trái với tổ chế.

Dĩ nhiên, Thái Hậu là mẫu thân trên danh nghĩa của ngài, cũng phải làm ra dáng mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng dì mẫu của ta không hề thực sự trừng phạt ngài.

Còn ta, từ sớm đã lấy cớ bị phong hàn, nằm bệnh li bì, tránh xa mọi chuyện.

Hoàng Thượng miệng nói biết sai, nhưng sau lưng vẫn ngựa quen đường cũ.

Chỉ là, ngài đổi chỗ, lặng lẽ đến các cung của những phi tần khác.

Mà ta, tự nhiên phải bảo vệ những phi tần này.

Những người mới nhập cung kia, trên danh nghĩa là con gái các quan viên nhỏ.

Nhưng thực tế, đó đều là những thiếu nữ ta đã dày công tuyển chọn từ Dương Châu phủ, giả danh thân phận thấp kém.

Các nàng người nào cũng sắc nước hương trời: yêu kiều, thanh tao, thuần khiết, quyến rũ.

Ta nắm quyền tuyển chọn tú nữ, đã sắp đặt tất cả, đưa các nàng vào cung với thân phận con gái các quan viên thấp kém.

Trong mắt Hoàng Thượng, gia thế của các nàng quá nhỏ bé, ngài không cần phải e ngại.

Vậy thì, ngài chỉ cần tận hưởng nhan sắc và mỹ nhân mà thôi.

Còn mục đích của các nàng, chính là dùng mọi cách để bào mòn thân thể của ngài.

Không còn lý trí, không còn những bậc trung thần kiềm chế, sự nhiệt huyết của ngài thời còn là hoàng tử, sớm muộn cũng sẽ tan biến trong vòng tay những mỹ nhân thơm ngát.

Người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Tống Hoài Cẩn, món quà lớn này của ta, ngài có thích không?

28

Chẳng mấy chốc, nửa năm trôi qua, trong cung có thêm hai công chúa và một hoàng tử.

Đây là một niềm vui hiếm thấy.

Hoàng Thượng gầy trơ xương, nhưng rất vui mừng, lập tức phong hoàng tử làm thái tử.

Nhưng sinh mệnh của ngài, dưới sự bào mòn của hương Tô Hợp và tửu sắc, đã sớm cạn kiệt.

Trong hương Tô Hợp do thái y dâng lên, ta đã thêm một vị khiến người ta chìm đắm mê mờ.

Thời gian lâu dần, tinh thần sẽ trở nên mơ màng, ngày càng tham luyến tửu sắc.

Còn mùi lê mà Hoàng Thượng yêu thích, lại khéo léo che giấu vị thuốc đó.

Vì vậy trước kia, ngài càng yêu thích đến cung của ta, càng say mê “ổ ấm” dịu dàng của ta.

Dưới sự hầu hạ tận tâm của những thiếu nữ Dương Châu, Hoàng Thượng nhanh chóng uống vào rượu huyết hươu.

Ngài thậm chí còn bí mật sai thái y kê những phương thuốc mạnh để bổ thân.

Hai tháng sau, vào một ngày, khi vừa từ giường của một phi tần bước xuống, Hoàng Thượng liền ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

Sau khi các thái y chẩn đoán, họ chỉ lắc đầu liên tục, nói rằng không còn cách nào cứu vãn.

Ta túc trực bên giường của ngài, từng thìa từng thìa đút ngài uống thuốc, cùng các phi tần khác giả vờ khóc lóc bi thương như mưa hoa lê.

Nay thái tử đã được định đoạt, Tống Hoài Cẩn, tự nhiên không thể giữ lại.

Đêm đó, ta cho các phi tần lui hết, tự tay đút ngài chén thuốc cuối cùng.

Ngài nhìn ta, mỉm cười uống hết, nhưng ngay sau đó, ngài nắm chặt tay ta.

Đó là một chén thuốc đại bổ, nhưng với cơ thể đã kiệt quệ của ngài, ngài không thể chịu nổi.

Ngài siết chặt tay ta, ánh mắt đỏ ngầu, ta cũng nhìn ngài chằm chằm, không chút e ngại:

“Tống Hoài Cẩn, trong hậu cung này, không có ai yêu ngươi.

“Người yêu ngươi nhất đã chết rồi, một trận lửa đã thiêu cháy nàng thành tro.

“Tống Hoài Cẩn, ngươi vốn lạnh lùng bạc bẽo, những người từng ủng hộ ngươi, cuối cùng đều bị ngươi đâm sau lưng. Đây là báo ứng của ngươi.

“Kiếp trước, ngươi vì một tội danh vô căn cứ mà tàn sát mấy trăm mạng nhà họ Thẩm ta. Kiếp này, hãy để ta thay ngươi quản lý thiên hạ này.”

Ngài trừng trừng nhìn ta, mắt lồi ra, nhưng không nói được một lời.

Bàn tay siết chặt tay ta dần buông lỏng, mãi mãi không thể nâng lên nữa.

Đúng vậy, ta hận Tạ Yến Chi, ta hận Hứa Nguyệt Nhi.

Nhưng người ta hận nhất, chính là Tống Hoài Cẩn.

Kiếp trước, hồn ta từng thấy cảnh phụ mẫu và huynh trưởng bị chém đầu.

Mà sai lầm duy nhất của họ, chính là quá trung thành.

Tấm lòng son sắt yêu nước đó, trong mắt Tống Hoài Cẩn, lại là tội đại nghịch bất đạo, là phản loạn.

Tống Hoài Cẩn, ngươi thực sự không xứng làm hoàng đế.

Tiếng chuông tang vang lên chín hồi, sáng hôm sau, hoàng thành đã đổi chủ.

29

Ấu chúa còn nhỏ, Thái Hậu giám quốc.

Về lý về tình, các đại thần không thể phản bác.

Còn những kẻ nhất quyết phản đối, vài cái đầu rơi xuống, những người còn lại liền không dám hé răng.

Thế là, ta trở thành vị Thái Hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Về việc triều chính, đã có các đại thần phò tá, ta vô cùng yên tâm.

Hạ triều xong, ta bế tiểu đế giao cho nhũ mẫu, thì thấy một thái giám tập tễnh chân bước tới dâng trà.

Ta nhìn kỹ, liền không kìm được mà nở nụ cười rạng rỡ.

Không phải người quen Tạ Yến Chi hay sao?

Hắn quỳ dưới đất, run rẩy, không dám nói một lời.

À đúng rồi, lưỡi hắn đã bị cắt từ lâu, còn đâu mà lên tiếng?

Ta khẽ cúi người, thì thầm bên tai hắn:

“Tạ Yến Chi, hôm đó ai gia đã sớm sai người cứu mạng ngươi, không phải cứu không đâu.

“Ngươi dung mạo tuấn tú, ai gia liền đưa ngươi bán vào Nam Phong Quán.

“Nghe nói ngươi rất được các công tử thế gia yêu thích nhỉ?

“Đáng tiếc thay, ngươi lại dám bỏ trốn. Mỗi lần chạy, lại bị đánh gãy một lần xương.

“Lần cuối cùng, bọn họ suýt đánh chết ngươi, cũng là ai gia đã cứu ngươi thêm một mạng.

“Nay ai gia cắt đứt phúc phần con cháu của ngươi, an bài ngươi vào cung, ngươi xem, đây chẳng phải là phúc lớn cho ngươi sao?

“Chỉ là, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

“Ai gia nhớ trong cung của Hứa Nguyệt Nhi, từng có một thái giám rất thích tiểu thái giám khôi ngô.

“Ai gia đã đặc biệt điều hắn tới Thọ Khang Cung. Hắn sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.

“Từ nay về sau, ngươi cứ ở bên hắn mà sống đi.”

Nói xong, một thái giám với gương mặt gian xảo bên cạnh lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Ta gật đầu, thái giám kia liền kéo Tạ Yến Chi ra ngoài, như kéo một con chó.

Rất nhanh, từ phòng hạ nhân vang lên tiếng thét thảm thiết, khiến vài chú chim giật mình bay đi.

Ta nhấp một ngụm trà, thuận tay thưởng cho cung nữ và thái giám dâng trà một nắm hạt dưa vàng.

Chỉ vì một điều, hôm nay trà đặc biệt ngọt ngào.
End