06

Tống Á Hà nghi hoặc: “Ý em là gì?”

Tôi chỉ vào hộp tro cốt ở xa: “Mẹ anh chết rồi, trong này là tro cốt của bà ấy…”

Chưa nói hết câu, Tống Á Hà giận dữ ngắt lời tôi: “Câm miệng!”

Mặt anh ta đỏ bừng, mắt đầy lửa giận, trông như sắp đánh người.

Tôi sợ hãi lùi lại một bước, không dám nói thêm.

Dù Tống Á Hà chưa bao giờ đánh tôi, nhưng tôi không còn tin anh ta nữa. Lỡ như lần này anh ta thật sự ra tay thì sao?

Ánh mắt Tống Á Hà đầy thất vọng: “Susan, em làm sao lại trở thành như thế này?”

Tôi trấn tĩnh lại, hỏi ngược: “Tôi thì làm sao?”

Tống Á Hà đau lòng trách móc: “Dù ly hôn, em cũng nên rời đi một cách thanh tao và đàng hoàng, ít nhất để khi anh nhớ lại, trong ký ức vẫn là hình ảnh đẹp đẽ của em. Nhưng nhìn em bây giờ, chẳng khác gì một mụ đàn bà chanh chua! Em đã phá hủy những ký ức đẹp giữa chúng ta. Sau này dù có nhớ đến em, anh cũng chỉ nhớ em là một người đàn bà lắm chuyện.”

Lời của Tống Á Hà khiến lòng tôi nhói đau.

Người phụ nữ nào muốn trở thành kẻ chanh chua?

Người phụ nữ nào không muốn thanh tao và đàng hoàng?

Nhưng tôi có thể làm gì đây?

Tay trắng, bị dồn đến đường cùng, tôi chỉ còn cách làm ầm ĩ.

Tôi ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào trong, cười lạnh: “Tống Á Hà, người phá hủy ký ức đẹp giữa chúng ta là anh! Người phản bội trước cũng là anh! Anh còn mặt mũi nào mà trách tôi?”

Tống Á Hà cau mày: “Susan, chúng ta đã ly hôn, vậy mà em còn lặn lội đến đây gây sự, lại còn nguyền rủa mẹ anh, em thật độc ác.”

Tôi đã bình tĩnh lại.

Nhìn người đàn ông mà tôi từng yêu sâu đậm, trong lòng không còn chút tình cảm, chỉ còn hận thù.

Tôi chẳng buồn giải thích, nói: “Tin hay không tùy anh, mẹ anh đã chết rồi. Tôi chỉ đến đưa tro cốt, xử lý thế nào là việc của anh.”

Nói xong, tôi quay người rời đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây, càng không muốn nhìn mặt Tống Á Hà thêm chút nào.

Ra khỏi khu homestay, cảm xúc dần lắng xuống.

Nhớ ra mình vẫn đang livestream, tôi vội mở điện thoại ra.

Bình luận trong livestream đã nổ tung.

Số lượng người xem tăng vọt lên hàng chục nghìn, và con số vẫn đang tiếp tục tăng!

Tôi rất kinh ngạc, trước đó tôi chỉ có vài nghìn fan, mỗi lần livestream chỉ có vài trăm người xem. Không ngờ trong chốc lát, số lượng người xem đã nhảy vọt lên mấy chục nghìn?

Điều kỳ diệu hơn là có người bắt đầu tặng quà cho tôi.

Tôi nói: “Cả nhà ơi, vừa rồi cãi nhau với bọn họ, xúc động quá nên quên mất mọi người, xin lỗi nhé.”

Rào rào.

Một tòa lâu đài lướt qua màn hình, hiệu ứng cực kỳ hoành tráng.

Là một người có tên “Chị Ba Hứa” tặng quà.

Tôi trợn tròn mắt, vội vàng xem phần giới thiệu.

Món quà “Lâu đài” trị giá 2888 tệ, có người sẵn sàng tặng tôi nhiều thế này sao?

Tôi vội cảm ơn: “Cảm ơn Chị Ba Hứa đã tặng quà!”

Chị Ba Hứa nhắn lại: “Quay lại livestream cảnh cặp đôi tra nam tiện nữ đi nhặt tro cốt, tôi sẽ tặng thêm một tòa lâu đài nữa.”

Hả!?

Tôi lại lần nữa sững sờ.

07

Bình luận cũng tràn ngập dòng chữ: “Quay lại livestream cảnh cặp đôi tra nam tiện nữ đi nhặt tro cốt, tôi sẽ tặng thêm một tòa lâu đài nữa.”

Trên màn hình liên tiếp hiện lên mấy tòa lâu đài, hiệu ứng làm cho màn hình rực rỡ sắc màu.

Tôi kích động đến mức tay hơi run.

Thế này cũng được à?

Dù rất phấn khích, tôi vẫn khá lý trí, liền hỏi: “Tôi quay lại livestream cảnh họ nhặt tro cốt, có vi phạm quyền chân dung không?”

“Chỉ cần cô không dùng hình ảnh của họ, không vi phạm quyền chân dung.”
“Có thể vi phạm, cần phải được họ đồng ý.”

Bình luận tranh cãi sôi nổi.

Chị Ba Hứa lại nhắn: “Chỉ cần được họ đồng ý là được.”

Tôi nói: “Họ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Đặc biệt là Chu Thanh, cô ta tâm địa độc ác, nếu thật sự kiện tôi vì vi phạm quyền chân dung, chắc chắn lại làm ầm lên lần nữa.

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ.

Quà tặng trong livestream vẫn tới tấp, nhưng tôi vẫn còn do dự.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau:

“Susan, đứng lại!”

Tôi quay đầu lại, thấy Tống Á Hà ôm hộp tro cốt, thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, đưa hộp tro ra trước mặt, ánh mắt đầy lo lắng:
“Đây là gì?”

Trong hộp còn sót lại chút tro và vài mảnh xương chưa được nghiền nát.

Chắc là Tống Á Hà nhìn thấy hộp và xương, có chút nghi ngờ nên mới đuổi theo hỏi tôi.

“Muốn tôi trả lời à? Vậy anh có đồng ý để tôi livestream không?” Tôi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

Tống Á Hà tức giận trợn mắt:
“Đến nước này rồi mà em còn livestream?”

Tôi nói:
“Chu Thanh giỏi vu oan nhất, anh lúc nào cũng bênh vực cô ta mà chẳng phân biệt đúng sai. Giao thiệp với hai người các anh, tôi tất nhiên phải giữ bằng chứng!”

“Em livestream đi!” Tống Á Hà gắt gỏng, “Mau nói cho anh biết đây là xương gì?”

Tôi:
“Nói rồi mà, là tro cốt của mẹ anh.”

Mặt Tống Á Hà đầy kinh ngạc:
“Thật không?”

“Đương nhiên là thật! Hai hôm trước mẹ anh không may ngã chết, anh họ liên lạc không được với anh nên kéo bà ấy đến nhà tang lễ hỏa táng rồi.”

“Thế sao em lại là người mang tro cốt đến? Sao em biết chỗ này?” Tống Á Hà vẫn đầy nghi ngờ, như thể tôi cố tình đến phá rối.

Tôi cạn lời:
“Anh nghĩ tôi muốn gặp anh chắc? Phi! Họ hàng của anh không muốn mang tro về nhà, bèn góp một vạn tệ giao cho tôi, bảo tôi mang đến đây. Còn về việc tôi biết chỗ này, là do Chu Thanh gửi tin nhắn khoe khoang với tôi đấy!”

Sắc mặt Tống Á Hà trở nên khó coi.

“Chồng ơi!”

Một giọng nói ngọt lịm phá tan sự im lặng xung quanh.

Chu Thanh thở hổn hển chạy đến bên cạnh Tống Á Hà, siết chặt tay anh ta:
“Đã bảo là người phụ nữ này cố tình đùa giỡn, phá hoại tuần trăng mật của chúng ta mà. Đống xương này chắc chắn là xương mèo xương chó gì đó thôi!”

Cô ta cúi xuống nhặt một mảnh xương trong hộp tro, quả quyết nói:
“Anh nhìn xem, xương nhỏ thế này, chắc chắn là xương động vật nhỏ.”

Tôi cạn lời, cái đồ ngốc này.

Gương mặt Tống Á Hà lộ vẻ do dự.

Tôi không thể tin nổi:
“Này, anh lại tin cô ta sao?”

Chu Thanh hờ hững vứt mảnh xương trong tay sang một bên, hùng hổ tiến lại gần tôi, định đẩy tôi ra.

Tôi vội giơ gậy selfie lên:
“Tôi đang livestream, cô đừng có làm bậy.”

Chu Thanh dừng lại.

Thấy Tống Á Hà vẫn tỏ ra bán tín bán nghi, tôi mất kiên nhẫn:
“Không tin thì anh gọi điện hỏi anh họ của anh đi.”

Tống Á Hà ra lệnh:
“Em gọi đi.”

Tôi bực mình:
“Tại sao tôi phải gọi? Anh không biết gọi à?”

Chu Thanh đứng bên cạnh nói:
“Cô đúng là ngốc, chẳng lẽ bắt Á Hà gọi điện hỏi anh họ xem mẹ anh ấy chết chưa à? Như vậy chẳng phải rất xấu hổ sao? Cô chẳng biết nghĩ cho anh ấy gì cả, bảo sao Á Hà không thích cô.”

Thì ra là vậy.

Tôi cạn lời, không thèm cãi với bọn họ, rút điện thoại ra gọi thẳng cho anh họ của anh ta.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối:
“Alo, anh à, tro cốt của mẹ chồng cũ em đã đưa đến tay Tống Á Hà rồi, nhưng bị Chu Thanh làm đổ, tro rơi vãi khắp nơi.”

“Cái gì?” Anh họ tức giận gào lên trong điện thoại, chửi thẳng Chu Thanh không chút nể nang.

Sắc mặt của Tống Á Hà và Chu Thanh dần dần trắng bệch.

Từ tiếng chửi rủa của anh họ, bọn họ đã có thể xác định tro cốt kia thực sự là của mẹ Tống Á Hà.

“Nghe rõ chưa?” Tôi cúp máy.

Gương mặt Tống Á Hà biến sắc:
“Không ổn!”

Anh ta lập tức quay người chạy thẳng vào trong homestay, Chu Thanh vội vàng đuổi theo sau.

【Mau theo vào đi!】

Trên màn hình điện thoại, bình luận nổ tung.

Quà tặng liên tục xuất hiện, số tiền đã lên đến hàng chục nghìn!

Tôi há hốc mồm.

Không ngờ, livestream giao tro cốt mà cũng kiếm ra tiền.

Bây giờ mọi người thích xem loại này à?

Tôi cầm chặt gậy selfie, vội vàng chạy theo vào trong.

08

Chạy đến trước homestay, hành lang sạch sẽ như mới.

Tống Á Hà sững sờ như bị sét đánh, giọng gần như biến dạng:
“Sao lại thế này? Ai quét sàn vậy?”

Cô lao công vừa xách cây lau nhà đi ngang qua, Tống Á Hà mắt trợn ngược, lao tới quát lớn:
“Là cô quét sàn à?”

Cô lao công ngơ ngác:
“Ừ, sàn đầy tro bụi, tôi quét rồi lau sạch… có vấn đề gì à?”

Mặt Tống Á Hà xanh mét, ôm chặt hộp tro cốt, gần như phát điên:
“Ai cho cô quét?”

“Hả?”

Cô lao công còn chưa hiểu chuyện gì, Chu Thanh để giữ thể diện liền quát to:
“Cô bị điên à? Đến lúc cần quét thì không quét, không cần quét lại quét sạch! Cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Cô lao công không phải dạng vừa, lập tức chống nạnh đáp trả:
“Chuyện gì thế này? Tôi quét sàn mà cũng có lỗi à?”

Chu Thanh và cô lao công cãi nhau om sòm.

Tống Á Hà suy sụp, hét lớn:
“Đó là mẹ tôi! Đó là mẹ tôi!”

Vừa hét anh ta vừa vò đầu bứt tóc, làm cô lao công sợ hết hồn.

Nói mãi, cuối cùng cô lao công cũng hiểu ra, sợ hãi thốt lên:
“Tro cốt vứt vào thùng rác rồi.”

Tống Á Hà và Chu Thanh lập tức chạy theo cô lao công đến bên thùng rác, nhưng nhận được tin rác đã được xe chở đi đến bãi rác.

Cả ba đơ người.

Tôi bước tới, thản nhiên nói:
“Không nhanh lên thì tro mẹ anh sẽ thực sự biến mất đấy.”

Chu Thanh chần chừ:
“Chồng ơi, hay là thôi đi…”

Không thể nhịn nổi nữa, Tống Á Hà giáng cho cô ta một cái tát, tức giận quát:
“Tất cả là do cô, tại sao lại làm đổ hộp tro cốt?”

“Anh đánh em?”

Chu Thanh ôm mặt, không thể tin nổi nhìn anh ta.

Trước đây, dù Chu Thanh có sai gì đi nữa, Tống Á Hà cũng luôn nói cô ta còn nhỏ, tha thứ cho cô ta. Nhưng lần này, anh ta lạnh lùng nắm tóc cô ta kéo mạnh:
“Cô còn dám nói ‘thôi đi’ à? Cô có còn lương tâm không?”

Tôi đứng bên cạnh châm thêm dầu vào lửa:
“Lúc nãy ở cổng, Chu Thanh còn nói xương đó là xương mèo, ném một mảnh đi rồi, hình như chưa nhặt lại đâu.”

Tống Á Hà giận tím mặt, lại giáng thêm một cái tát:
“Cô mau đi nhặt lại ngay!”

Thế là hai người họ lại vội vàng chạy ra khỏi homestay.

Chu Thanh vừa khóc vừa bới đất ở cổng, cô ta lúc nãy tiện tay vứt đi, giờ cũng không biết ném xương vào chỗ nào.

Tống Á Hà cũng cùng cô ta tìm, vừa tìm vừa chửi. Có thể thấy anh ta tức giận đến mức nào.

Chu Thanh không phải dạng vừa, thấy Tống Á Hà thực sự nổi giận, lập tức đổ lỗi sang tôi:
“Anh dựa vào đâu mà đổ hết lỗi lên đầu em? Rõ ràng là Susan mang tro cốt đến, cố tình khiến em làm đổ.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, người trong livestream đã không nhịn được:

【Đúng là tiện nhân!】
【Nếu không phải tôi xem từ đầu, suýt nữa tin lời cô ta rồi!】
【Chưa từng thấy ai trơ trẽn đến thế!】

Bị Chu Thanh kích động, Tống Á Hà – tên ngốc đó, lập tức mắt đỏ hoe lao về phía tôi, giơ tay định đánh.

Tôi nhanh tay lẹ mắt, cầm gậy selfie đập thẳng vào mặt anh ta.

Tống Á Hà đang ôm hộp tro cốt, không kịp né, mắt trái lập tức sưng vù.

Tôi giận dữ nói:
“Tống Á Hà, anh có não không đấy? Chu Thanh nói gì anh cũng tin! Bây giờ việc quan trọng là mau đến bãi rác tìm tro cốt của mẹ anh!”

Tống Á Hà ôm mắt, hung hăng nhìn tôi một cái rồi quay lại tiếp tục tìm.

Tôi đứng bên cạnh quay video, anh ta tức giận quát:
“Không mau lại đây giúp!”

Tôi ngạc nhiên:
“Tống Á Hà, dựa vào đâu mà tôi phải giúp anh?”

“Mẹ anh cũng từng là mẹ em mà.”

Người trong livestream đồng loạt phẫn nộ:

【Vô liêm sỉ!】

【Đúng là phá vỡ giới hạn của tôi!】

【Chửi anh ta đi, tôi tặng quà!】

Ban đầu tôi rất tức giận, nhưng ngay lập tức bị cơn mưa quà tặng trên màn hình làm cho hả hê, vui sướng trong lòng.

Tôi lập tức mắng:
“Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi! Lúc tôi mới đến thành phố Dung, mẹ anh coi thường tôi, nghĩ tôi là loại tự chạy đến bám lấy anh, nhà nghèo, xem thường tôi, còn nói tôi lẳng lơ! Lúc chúng ta kết hôn, nhà anh không sính lễ, không đám cưới, còn bóng gió ép tôi sinh con trai. Sau đó mẹ anh chẳng bao giờ làm việc nhà, suốt ngày chê tôi nấu ăn dở. Lúc ly hôn tôi đến đòi đồ điện, bà ấy còn trốn không gặp! Một bà già ghê tởm như thế, anh còn mặt dày bắt tôi gọi là mẹ? Có khi ông trời có mắt nên mới để bà ta chết, tro cốt lại bị chính bồ nhí của anh làm đổ!”

Tống Á Hà tức đến mức nhảy dựng lên, như thể muốn cãi lại, nhưng vì thời gian gấp rút, anh ta không dám đôi co thêm.

Bình luận trong livestream đồng loạt:
【Mắng hay lắm!】

Sau đó, quà tặng lại tiếp tục ồ ạt, mọi người bảo tôi tiếp tục chửi.

Được sự ủng hộ nhiệt tình từ dân mạng, tôi đương nhiên càng mắng hăng say. Hơn nữa, tôi mắng không hề văng tục, quản lý phòng livestream cũng không thể làm gì được tôi.

“Tìm thấy rồi!” Chu Thanh bỗng nhiên hét lên.

Cô ta cầm một mảnh xương trong tay, mặt mày tái mét.

Biết đó là xương người, ai mà chẳng thấy ghê sợ trong lòng.

Tống Á Hà vội vàng bỏ mảnh xương vào lại trong hộp tro cốt.

Tìm được xương rồi, hai người họ lập tức gọi xe đến bãi rác, tôi cũng gọi xe theo sau.

Vì bình luận trong livestream lại tiếp tục nổ tung:
【Chị ơi, livestream tiếp đi, tụi em sẽ tặng hoa cho chị!】