10
Trong bệnh viện tư, Lộ Thần đứng bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Huyền đang say ngủ, từng ngụm, từng ngụm lớn rít thuốc lá.
Bác sĩ nói, vết thương trên cổ tay của Tô Huyền không nghiêm trọng, hoàn toàn không giống như muốn tự tử thật sự.
Nghĩ lại bức ảnh bồn tắm đầy máu mà Tô Huyền đăng lên, nhìn thì kinh khủng, nhưng màu sắc của nó, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không đúng.
Dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận, Tô Huyền đã không còn là cô gái đơn thuần, lương thiện trong ký ức.
Và anh, vẫn luôn nghĩ mình yêu Tô Huyền mà không thể có được cô ấy, nhưng lần này khi thực sự chiếm hữu cô hoàn toàn, anh lại chẳng thấy hạnh phúc, mãn nguyện như mình tưởng tượng.
Đặc biệt là vừa rồi, khi nhìn thấy bức ảnh Tô Huyền cắt cổ tay, phản ứng đầu tiên của anh không phải lo lắng cho cô, mà là sợ Lâm Vãn phát hiện anh và Tô Huyền còn liên lạc.
Dù bề ngoài Lâm Vãn trông độc lập, phóng khoáng, nhưng chỉ cần nhìn vào việc cô âm thầm thích anh ba năm, sau khi Tô Huyền thay lòng xuất ngoại, cô lặng lẽ ở bên anh suốt một năm mà không hề tỏ tình, cũng có thể thấy được – cô gái này, tận sâu trong xương tủy là một người cố chấp, bướng bỉnh, trong mắt không chứa nổi dù chỉ một hạt cát.
Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy chán ghét Tô Huyền.
Có lúc, anh thậm chí ác ý nghĩ rằng, nếu Tô Huyền mang theo bí mật bẩn thỉu của họ mà chết đi như vậy, có lẽ cũng không tệ.
Vì thế, để Lâm Vãn không phát hiện, anh đã đến đây.
…
Tuy nhiên, tình huống này cũng không hẳn là vô ích.
Dù sao thì, những chuyện xảy ra mấy ngày qua đã hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của Tô Huyền trong lòng anh. Sau này, giữa anh và Lâm Vãn sẽ không còn người thứ ba xen vào nữa.
Bất giác, anh tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống tương lai, háo hức muốn gặp Lâm Vãn ngay lập tức.
Anh dập tắt điếu thuốc, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, rút điện thoại nhắn tin cho Lâm Vãn.
“Vợ ơi, anh sắp xử lý xong công việc rồi, em muốn ăn gì không? Anh mang về cho em nhé.”
Anh đợi rất lâu, nhưng không thấy hồi âm.
Lộ Thần cau mày, khoác áo định ra ngoài.
Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, một vòng tay đột ngột ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, giọng nói nghẹn ngào của Tô Huyền vang lên.
“Lộ Thần, đừng rời xa em, em xin anh.”
Lộ Thần vừa gỡ tay cô, vừa cố giữ giọng bình tĩnh.
“Công ty có việc gấp, anh phải qua đó ngay. Ngoan nào.”
Tô Huyền cười khổ, vòng tay ôm anh càng siết chặt hơn.
“Lộ Thần, lý do này anh vừa dùng để lừa Lâm Vãn, giờ lại muốn dùng để lừa em sao?”
11
Lộ Thần chấn động mạnh.
Anh mạnh tay gỡ tay Tô Huyền ra, dứt khoát hất cô ra xa.
“Tô Huyền, có những chuyện nói thẳng quá sẽ mất vui!”
Tô Huyền quỳ rạp dưới đất, khóc thảm thiết.
“Lộ Thần, anh thực sự muốn vì người phụ nữ đó mà bỏ rơi em sao? Anh quên rồi ư? Anh từng hứa sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời mà!”
Lộ Thần bước đi không ngoảnh đầu lại.
Tô Huyền lao đến bên giường, rút ra một con dao gọt hoa quả, vung tay cắt mạnh vào cổ tay bên kia, vừa điên cuồng hét lớn:
“Lộ Thần, nếu hôm nay anh dám đi, thì chờ mà nhặt xác em về!”
Lộ Thần sững lại, quay đầu, chỉ thấy máu từ cổ tay Tô Huyền phun ra như vòi nước áp lực cao.
Dù không có kiến thức y khoa, anh cũng biết lần này Tô Huyền thật sự ra tay mạnh.
Anh lao về phía cô như bay, miệng không ngừng chửi rủa:
“Tô Huyền, em đúng là điên thật rồi!”
Tô Huyền mềm oặt ngã xuống trước mặt Lộ Thần, gương mặt méo mó đầy điên loạn.
“Lộ Thần, anh là của em! Trừ khi em chết, nếu không, anh không được phép yêu người khác!”
…
Ngoài phòng cấp cứu, Lộ Thần đi tới đi lui, đầy bực bội.
Lâm Vãn vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Anh định gọi điện cho cô, nhưng lại sợ cô đã ngủ, càng sợ cô vẫn đang đợi anh và sẽ giục anh về.
Đang phân vân thì đột nhiên bà Ngô nhắn tin cho anh.
“Thưa ông, bà chủ đã về nhà rồi, vừa mang chiếc váy cưới mà hai người đặt về, nói muốn tự tay xử lý. Ông cứ yên tâm nhé.”
Nỗi lo lắng trong lòng Lộ Thần lập tức tan biến.
Thì ra, Lâm Vãn không cố ý không trả lời anh, mà là bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của họ.
Lộ Thần thờ ơ liếc nhìn về phía phòng cấp cứu, khóe miệng nhếch lên cao.
Anh đã nghĩ xong rồi.
Đợi Tô Huyền ra khỏi phòng cấp cứu, anh sẽ lập tức tiêm thuốc an thần cho cô, thuê người trông chừng cẩn thận.
Chỉ cần đợi đến khi hôn lễ giữa anh và Lâm Vãn diễn ra suôn sẻ, Tô Huyền là người thông minh, đến lúc đó nhất định sẽ chấp nhận thực tế.
Còn anh, nuôi thêm một người phụ nữ và một đứa con riêng, chuyện đó chẳng đáng bận tâm.
Nghĩ đến đám cưới ngày mai, Lộ Thần vội vàng gọi cho trợ lý.
“Giúp tôi đặt lịch tiêm căng bóng da nhé, ngày mai, tôi muốn trở thành chú rể đẹp trai nhất!”
12
Vào ngày cưới, Lộ Thần mặc bộ vest cao cấp trị giá hàng triệu, rạng rỡ bước ra từ viện thẩm mỹ, đến thẳng địa điểm tổ chức hôn lễ.
Anh nhìn quanh khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Vãn đâu cả.
Cảm giác bất an lại dâng trào, khiến anh bồn chồn khó chịu.
Đám anh em an ủi anh.
“Nghe nói trước ngày cưới cô dâu chú rể không gặp nhau thì sau này cuộc sống hôn nhân mới hạnh phúc, vợ cậu chắc đang cố ý tránh mặt đấy.”
Lộ Thần cố giữ bình tĩnh, tự nhủ với bản thân.
Dù sao thì Lâm Vãn đã thích anh suốt tám năm trời, khó khăn lắm mới sắp cưới anh, sao có thể bỏ trốn chứ?
Chắc chắn là do mê tín, cô ấy cố ý tránh mặt anh.
Nhưng dù nói thế nào, sự bất an trong lòng Lộ Thần không những không giảm bớt mà còn ngày càng nặng nề hơn.
Đến khi giờ lành điểm, Lâm Vãn vẫn không xuất hiện.
Sợi dây trong lòng Lộ Thần đứt phựt.
Khách mời bắt đầu xì xào bàn tán.
Đối thủ cạnh tranh trên thương trường còn cố tình mỉa mai.
“Tổng giám đốc Lộ, giờ lành qua rồi mà cô dâu vẫn chưa đến? Chẳng lẽ cậu làm gì có lỗi với cô ấy, nên cô ấy bỏ trốn rồi sao?”
Những người đi cùng phá lên cười, thậm chí có người còn huýt sáo trêu chọc.
Lộ Thần tức đến đỏ cả mặt, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể thở hổn hển đầy uất ức.
Anh quét mắt nhìn quanh dàn khách mời, chợt nhận ra một điều khiến anh bàng hoàng – tất cả khách khứa đều là người bên phía anh, còn họ hàng của Lâm Vãn gần như không ai đến cả.
Có thứ gì đó trong lòng anh sắp trào ra.
Lộ Thần lảo đảo, suýt ngã gục ngay tại chỗ.
Nhưng anh không muốn tin, cố gắng tự thuyết phục bản thân.
Chắc chắn Lâm Vãn không phát hiện ra điều gì, chỉ là gần đây anh ít ở bên cô ấy, nên cô ấy cố ý giận dỗi.
Chính anh đã nuông chiều cô ấy quá mức, mới khiến cô dám bỏ trốn vào ngày trọng đại này để làm anh mất mặt!
Chỉ cần cô ấy quay lại! Chỉ cần cô ấy quay lại!
Anh nhất định sẽ bắt cô ấy quỳ khóc trước mặt anh xin lỗi, để cô ấy trả giá cho hành động ngày hôm nay!
Lộ Thần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cầm micro từ tay MC, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Xin lỗi mọi người, vì vợ sắp cưới của tôi vừa đột ngột ngã bệnh, đám cưới tạm thời hủy bỏ. Mọi người cứ ăn uống thoải mái, sau đó tự do ra về.”
Đối thủ cạnh tranh cười ầm lên, tiếng huýt sáo vang dội cả khán phòng.
Lộ Thần không dám nhìn biểu cảm của mọi người phía dưới, lảo đảo chạy vào hậu trường.
Vừa bước qua cánh cửa hậu trường, anh ngã quỵ xuống sàn, ngất lịm.
13
Khi máy bay hạ cánh, trời đã tối.
Trên đường bắt taxi đến nhà chủ nhà, tôi mở điện thoại.
Cô bạn thân Lan Lan thêm mắm dặm muối kể lại cảnh Lộ Thần chật vật và gắng gượng trong đám cưới.
Tôi nghĩ mình sẽ vui, sẽ hả hê, hoặc ít nhất cũng cảm thấy chút tiếc nuối, than thở về chuyện đời đổi thay.
Nhưng đáng tiếc, tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Cuộc sống ở Saint Martins đúng như tôi tưởng tượng, giáo sư rất hiền hòa, bạn bè cũng dễ mến.
Vì đã từng suýt bỏ lỡ, tôi trân trọng cơ hội quý giá này, mỗi ngày đều chỉ có ba điểm: lớp học, căng tin và nhà. Cuộc sống quy củ nhưng đầy đủ.
Mọi thứ dường như quay về thời đại học, mỗi ngày đều tràn đầy hy vọng và năng lượng, chỉ là bên cạnh và trong lòng thiếu vắng Lộ Thần.
Hôm đó, giáo sư bất ngờ mang bài tập thiết kế mới nộp của tôi ra trong giờ học, yêu cầu tôi tự đánh giá tác phẩm của mình.
Biểu cảm của giáo sư như mọi khi, tôi không đoán được ông đang nghĩ gì.
Bất chợt, tôi nhớ lại lần kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi từng tự tay thiết kế một chiếc váy cưới, háo hức mang đến cho Lộ Thần xem.
Anh chỉ liếc một cái, rồi ném bản thiết kế của tôi vào thùng rác.
“Chiếc váy cưới này thiết kế chẳng ra gì, thiếu thẩm mỹ, mặc ra ngoài chỉ khiến người ta cười nhạo. Lâm Vãn, em hoàn toàn không có chút năng khiếu thiết kế nào cả, rốt cuộc em cố chấp cái gì vậy?”
Cảm giác chán nản và thất bại quen thuộc bủa vây lấy tôi, tôi siết chặt vạt áo, cúi đầu, gắng nuốt nhục nhã và lặp lại lời đánh giá của Lộ Thần, tự kiểm điểm mình.
Giáo sư mở to mắt.
“Lâm Vãn, thầy biết người phương Đông các em coi trọng sự khiêm tốn, nhưng em khiêm tốn quá rồi đấy.”
Trước mắt tôi dần nhòe đi, tôi nghiêm túc đính chính.
“Giáo sư, em không hề khiêm tốn, đó là lời nhận xét của một người bạn đã từng nói với em. Thầy không cần an ủi em đâu, em hiểu rõ thiếu sót của mình. Thầy yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ gấp đôi, cố gắng không làm thầy mất mặt.”
Giáo sư đập mạnh giáo án xuống bàn.
“Người bạn đó của em là ai? Thật sự không có mắt nhìn!”
Người giáo sư gần bảy mươi tuổi chống hai tay lên bục giảng, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Lâm Vãn, thầy có thể nói thẳng với em, trong tất cả học sinh thầy từng dạy, em là một trong những người có năng khiếu thiết kế nhất. Vậy nên, hãy tin vào bản thân mình, để người bạn đó của em đi gặp quỷ đi!”
Một bạn học người Hoa cũng đứng lên.
“Không phải thiết kế của cậu không đủ tốt, mà là người bạn đó của cậu không hiểu nghệ thuật, cũng không tôn trọng cậu. Người như vậy, không xứng đáng làm bạn của cậu.”
“Lâm Vãn, thiết kế của cậu có sức sống, cũng có linh hồn, tớ đã cảm nhận được điều đó.”
Tôi ngẩng đầu thật mạnh.
Giọt nước mắt đã nghẹn ba năm, cuối cùng rơi thẳng xuống mặt bàn.
14
Sau ngày hôm đó, tôi và cậu bạn học người Hoa dần trở nên thân thiết.
Cậu ấy nói mình tên là Jack, học ngành hội họa ở lớp bên cạnh, hôm đó chỉ tình cờ đến nghe giảng.
Jack còn nói, cậu ấy luôn muốn tìm một người bạn đồng hành vẽ ngoài trời, và cậu ấy cảm thấy tôi là lựa chọn rất phù hợp.
Thực ra, thiết kế thời trang không quá cần đến việc vẽ ngoại cảnh, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại không từ chối lời đề nghị của cậu ấy.
Vậy nên những ngày không có tiết học, tôi thường ra ngoài quan sát những người qua đường, tìm kiếm cảm hứng thiết kế.
Còn Jack thì ở bên cạnh, lặng lẽ lấy tôi làm mẫu vẽ.
Lúc rảnh rỗi, cậu ấy sẵn sàng thử những bộ quần áo mà tôi ngẫu hứng thiết kế, dù chúng có kỳ quái đến đâu, rồi chỉ ra chính xác những điểm mà tôi tâm đắc nhất.
Thậm chí đôi khi, cậu ấy còn đưa ra những gợi ý độc đáo, giúp tôi hoàn thiện thiết kế của mình.
Cậu ấy như con giun trong bụng tôi.
Giống như hình mẫu người yêu lý tưởng mà tôi từng mong muốn, trước khi Lộ Thần xuất hiện.
Nhận ra điều này, tôi chợt hoảng hốt.
Tôi không còn đến nghe lớp học công khai mà Jack chọn, cũng từ chối lời mời ra ngoài tìm cảm hứng của cậu ấy.
Từ chối quá nhiều lần, Jack nhận ra sự khác thường và hỏi tôi lý do.
Nhưng tôi không biết phải nói thế nào.
Quá khứ của tôi.
Nỗi đau của tôi.
Nỗi sợ hãi của tôi.
…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, giọng Jack truyền qua cánh cửa.
“Lâm Vãn, mình thừa nhận là mình thích cậu, cũng thừa nhận thời gian qua mình không giữ đúng chừng mực, khiến cậu cảm thấy phiền phức. Mình rất xin lỗi.”
“Nhưng mình thực sự rất trân trọng quãng thời gian được ở bên cậu. Vì vậy, mình đã chuẩn bị một món quà cuối cùng dành cho cậu, muốn tặng với tư cách là một người bạn. Hy vọng cậu đừng từ chối, được không?”
Tôi im lặng.
Giọng Jack gấp gáp hơn.
“Lâm Vãn, trời sắp mưa rồi, tranh sẽ ướt mất. Dù cậu không muốn nhận, thì vì mình đã vất vả vẽ suốt nửa tháng, cậu cũng giúp mình giữ nó lại, được không?”
Hạt mưa nặng trịch rơi trên cửa sổ, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.
Tôi mở cửa.
Jack ngẩng đầu, đôi mắt cậu ấy sáng lên vì vui mừng, để lộ bức tranh được quấn trong áo.
Trong tranh là một cô gái, mặc chiếc váy dạ hội dài màu xám trắng chuyển sắc, biểu cảm bình thản nhưng trong mắt lại ánh lên những vì sao.
Đó là chiếc váy dạ hội mới mà tôi vừa thiết kế, cũng là hình ảnh tôi tưởng tượng mình sẽ mặc khi khoác lên nó.
Tái sinh từ tro tàn, trải qua khổ đau, nhưng vẫn hướng về tương lai với đầy hy vọng.
Tôi nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Jack, kéo mạnh cổ áo cậu ấy xuống và hôn thật sâu.